Tiếng gào
thét cùng lưu quang đủ mọi màu sắc chằng chịt bay vụt ra khắp nơi.
Song phương đã bắt đầu phát ra công kích.
Không giống với đơn đả độc đấu, đơn đấu thì còn cần thăm dò đối phương một
phen, còn đối với quần chiến thì cơ bản là chẳng bao giờ cần phải thăm dò, vừa
lên đến đã tựu phải toàn lực ứng phó, không phải ngươi chết chính là ta chết, kẻ
nào lưu thủ thì chẳng khác nào tạo cơ hội cho đối phương giết chết mình, hối hận
không kịp đấy.
Rầm rầm rầm!
Hào quang sáng lạn bộc phát thành từng mảnh, không ngừng có người bị thịt nát
xương tan, tàn dư lưu lại chỉ là áo giáp cùng vũ khí vô chủ.
Diệp Trần rõ ràng cảm giác được có hơn mười đạo ấn nhớ dung nhập vào trong Hạ cấp
binh sĩ huy chương của mình.
"Thì ra là thế."
Diệp Trần giật mình.
Hơn mười đạo ấn nhớ này có mạnh có yếu, yếu nhất không thể nghi ngờ chính là ấn
ký Hạ cấp binh sĩ, hơi mạnh hơn một chút chính là Trung cấp binh sĩ ấn ký, mạnh
nhất chính là Thượng cấp binh sĩ ấn ký.
Về phần những ấn ký này, chúng được tạo ra từ người chế tác huy chương quân hàm,
mà ấn ký sở dĩ có thể sinh ra như vậy đoán chừng nguyên nhân cũng là bởi vì được
luyện hóa từ giọt máu nhỏ mà hắn đã nhỏ lên lúc nhận lấy huy chương.
Nguyên lai, tài liệu làm ra quân hàm huy chương chính là một loại vật chất thập
phần thần kỳ, loại vật chất này một khi cùng máu tươi của người nào đó kết hợp lại
sẽ lập tức sinh ra ấn ký, loại vật chất này cũng có mạnh có yếu, đại khái phân
thành chín cấp bậc, như vậy ấn ký tất nhiên cũng được phân thành chín cấp bậc.
Nếu có người đánh chết chủ nhân của huy chương thì quân hàm huy chương liền có
thể sinh ra cảm ứng, phóng xuất ra ấn ký và dung nhập đến bên trong quân hàm
huy chương của đối phương, ngược lại nếu người giết đối phương không phải là
ngươi, như vậy ấn ký sẽ quyết định không thừa nhận ngươi, bởi vì khí tức công
kích của mỗi người đều không giống nhau, do vậy ấn ký có thể biết kẻ giết chết chủ
nhân huy chương là ai.
Ở bên trong huy chương Hạ cấp binh sĩ của Diệp Trần, hiện tại tổng cộng có mười
bốn ấn ký, hào quang yếu ớt tản ra từ trung tâm ấn ký chính là ấn ký của Diệp
Trần, các ấn ký khác đến từ bên ngoài lại có hào quang càng ảm đạm hơn, căn cứ mức
độ mạnh yếu mà được xếp đặt từ trên xuống dưới. Mạnh ở trên, yếu ở phía dưới,
chung quy được phân thành ba hàng.
"Như vậy ngược lại có thể dễ dàng biết rõ mình đã giết bao nhiêu địch nhân,
sẽ không sinh ra xung đột cùng mâu thuẫn ah."
Không có ấn ký sẽ rất dễ dẫn phát ra mâu thuẫn, hai đạo công kích cùng rơi vào trên
một địch nhân, nếu chỉ dựa vào nhãn lực thì rất khó biết được ai là người đã giết
địch, cho dù biết rõ cũng chỉ sợ sẽ không thừa nhận.
Mấy lần hô hấp đi qua, song phương nhanh chóng tiến vào "giáp giới".
Ôngggg!
Một vòng chấn động vô hình khuếch tán ra, chừng ba bốn mươi tên Ma tộc chợt
phát hiện bản thân mình không cách nào nhúc nhích được, ngay cả việc cử động
liên tục một đầu ngón tay cũng khó khăn. Trong đó, kể cả một tên Ma tộc Tiểu Đô
Thống cũng không ngoại lệ.
Sau một khắc, vô số Kim Sắc kiếm quang kích bắn tới, đâm xuyên thấu thân thể những
gã Ma tộc này, đem bọn hắn chấn thành huyết vụ và hóa thành hư vô.
"Gặp phải chúng ta thì coi như các ngươi không may rồi."
Vạn Tiễn Vương cũng không thèm để ý gã Ma tộc Tiểu Đô Thống bị Diệp Trần giết,
hắn bây giờ đã là Tiểu Đô Thống, muốn trở thành Đại Đô Thống thì cần đánh chết
một gã Đại Đô Thống cùng năm gã Tiểu Đô Thống, mà khắp nơi đều là Tiểu Đô Thống,
còn Đại Đô Thống thì khó giết hơn gấp mấy lần, dù cho đẳng cấp quân hàm thấp
nhưng thực lực lại chưa hẳn là thấp. Có vài cao thủ có thực lực rất cao, sau
khi gia nhập quân đội trong thời gian không bao lâu thì quân hàm đã đạt đến đẳng
cấp cao, còn những kẻ có vận khí nghịch thiên thì rốt cuộc chỉ là số ít mà thôi,
trong vạn người cũng không có được một.
"Ba mươi sáu đạo ấn ký, trong đó có một cái Tiểu Đô Thống ấn ký, Bách Phu
Trường ấn ký hai cái, Thượng cấp binh sĩ ấn ký tám cái, Trung cấp binh sĩ ấn
ký mười lăm cái, Hạ cấp binh sĩ ấn ký mười cái."
Diệp Trần có thực lực mạnh không hợp thói thường so với những gã Ma tộc này, nếu
không phải bọn chúng di chuyển quá phân tán thì dù cho không có Siếp Na Kiếm Vực
đi nữa, hắn cũng có thể một kiếm miểu sát mấy chục tên, với thực lực tuyệt đối
như vậy thì nhất định có thể xem nhẹ số lượng, những lời này cho tới bây giờ đều
là luật thép cả đấy.
"Quá mạnh rồi!"
"Haaaa!!!"
Sức mạnh của Diệp Trần làm cho bọn người Huyết Quyền Vương trợn mắt há hốc mồm,
trước đó, bọn hắn còn tưởng rằng người mạnh nhất chính là Vạn Tiễn Vương.
"Diệp Trần, ngươi làm ơn chừa lại cho chúng ta mấy tên với ah."
Thân thể Viên Hồng bành trướng biến thành một cự nhân cao hơn mười dặm, toàn
thân phát ra ánh kim sáng chói, ngay cả nắm đấm của hắn cũng sáng như kim loại,
oanh một tiếng, kim quang chói mắt tỏa ra, chí ít đã có sáu gã Ma tộc bị một
quyền của hắn nện thành phấn vụn, bất quá khi hắn chứng kiến Diệp Trần giết địch
với số lượng gấp mấy lần hắn thì mặt lập tức như khóc tang vậy.
"Viên Hồng, ngươi làm sao mà so được với Diệp Trần chứ, không phải là muốn
đi chết sao?"
Hiệu suất giết địch của Lưu Địch cũng không thể thấp hơn so với Viên Hồng, chiến
đao vung vẩy tung ra ánh đao màu xanh biếc, tại trong phạm vi tầm mắt của
hắn, bảy tên Ma tộc chịu thống khổ phân thây, thân thể bị tàn phá thành hư vô.
"Đúng vậy, cùng so với Diệp Trần thì khác nào tự làm khổ mình chứ, bất
quá ngược lại chúng ta mỗi lần ra tay cũng giết được mấy tên địch rồi còn gì."
Tư Mã Phi có bản thể là một con Liệt Phong ưng có tốc độ cực nhanh, chỉ thấy
thân ảnh của hắn mỗi lần lập loè chuyển hướng, đều có một gã Ma tộc bị hắn
trảo thành huyết vụ, đám Ma tộc còn lại chứng kiến mà trong lòng phát lạnh.
"So sánh thì cũng chỉ là so sánh thôi, Ám Mộc Áo Nghĩa võ học của ta đối với
phương diện tàn sát trên diện rộng thì gần như nắm giữ riêng một ngọn cờ rồi."
Trương Nhân Nhân hì hì cười cười, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, bá bá bá, một
mảnh dây leo dài hẹp tráng kiện trông như mãng xà hiện ra quấn chặt lấy tám gã
Ma tộc, càng quấn càng chặt, mặt ngoài dây leo còn mang theo gai ngược trực tiếp
đâm vào thể nội bọn Ma tộc, trong tình huống này, dù là người sắt đi nữa cũng sẽ
bị lột da mà thôi, đây chính là Ám Mộc Áo Nghĩa võ học - Tử Vong Triền Nhiễu của
Trương Nhân Nhân, nó chẳng những có thể dùng để trói buộc địch nhân, còn có
thể hấp thu lực lượng của địch nhân, tám gã Ma tộc này quá yếu nên trong nháy
mắt đã bị hấp thụ sức sống mà cả người hóa thành khô quoắt, sau đó lại bị dây
leo nuốt đi vào.
Về phần Lục Văn Kiệt, thực lực của hắn cũng gần với Diệp Trần cùng Vạn Tiễn
Vương, thanh trường thương trong tay hắn xứng danh là một sát nhân lợi khí, đi
tới đâu, miễu sát tới đó, trường thương vừa run lên thì huyết sắc thương hoa đã
tỏa ra đầy trời, từng đóa hợp lại trông tựa như trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe
sắc.
"Thật đáng sợ, đây chính là thực lực của thiên tài Thần Chi Nhạc Viên sao?"
Thần Chi Nhạc Viên là Thánh Địa dành cho các thiên tài của Tứ đại Sinh Mệnh
tinh vực. Thế nào là một đỉnh cấp thiên tài đúng nghĩa?, Đó chính là từ dành để
chỉ các thiên tài của Thần Chi Nhạc Viên, một khi chưa tiến nhập qua Thần Chi
Nhạc Viên thì một người chỉ có thể tự nói mình là thiên tài, nhưng tuyệt đối
không được nói mình là đỉnh tiêm thiên tài, bởi vì so với các thiên tài trong Thần
Chi Nhạc Viên thì bọn hắn chỉ có thể bị bỏ xa hàng tuế nguyệt đấy.
Thần Chi Thí Luyện Tràng mười năm được tiến hành thí luyện một lần, mỗi lần chỉ
có trên dưới mười người có thể đi vào Thần Chi Nhạc Viên, như vậy tính ra, một
vạn năm sẽ có mười vạn người, đương nhiên, không có khả năng tất cả mọi người đều
có thể còn sống sót sau khi qua các cửa ải khảo thí, tỉ lệ thiên tài bị tử vong
cũng là rất cao, nhân sinh của bọn hắn tuy tràn ngập huy hoàng nhưng cũng tràn
ngập bấp bênh và đánh đổi bằng máu cả đấy.
Không khoa trương mà nói, trong các Sinh Tử Cảnh từ Thất trọng thiên trở lên,
thì ít nhất có ba thành trong số đó là đã từng tiến vào Thần Chi Nhạc Viên, đây
là nói con số tối thiểu, đối với Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên thì cái tỷ lệ này
còn muốn đạt tới bảy thành, còn Sinh Tử Cảnh Cửu Trọng Thiên thì tỉ lệ tiếp cận
mười thành.
Hưu hưu hưu hưu...
Nếu nói ai là người tiêu sái thoải mái nhất, lại giết địch nhiều nhất thì đó tất
nhiên là Vạn Tiễn Vương.
Hắn chỉ cần lần lượt kéo cung bắn tên là có thể bắn chết một gã Ma tộc, trong mắt
hắn, cả đám Ma tộc không thể nghi ngờ là đám bia ngắm đần độn.
"Trốn à!"
Khí thế cùng can đảm của cái đội quân Ma tộc này đã rạn nứt, mới trải qua thời
gian không bao lâu, lúc đến thì cả đội quân có hơn bốn trăm người, chỉ sau hơn
mười lần hô hấp thì còn lại chưa tới 100 tên.
Cuối cùng nhất, chỉ có năm tên Ma tộc chạy thoát ra tìm đường sống, năm tên này
thì đám người Diệp Trần "chiếu cố" không đến, dù sao đám Ma tộc còn lại cũng như
bầy ong vỡ tổ vậy, chạy trốn tứ phía, rất khó mà giết chết toàn bộ được.
"Rống!"
"Ngao!"
Bên này nhân tộc, mọi người binh sĩ như là đánh cho thắng trận, lớn tiếng gào
thét.
"Thống khoái, thật sự là thống khoái."
"Hơn bốn trăm tên Ma tộc đã bị chúng ta giết đánh tơi bời, chỉ có năm tên
chạy thoát mà thôi."
"Thống khoái là thống khoái, bất quá mấy người kia thật sự thật lợi hại,
có đến ba thành địch nhân là do bọn hắn giết, ta tới bây giờ chỉ mới giết được
một tên địch mà thôi."
"Ngươi vậy khá tốt rồi, ta một tên cũng đều không giết được đây."
"Ta giết được hai tên ma tộc."
Thu hồi cự cung màu bạc, Vạn Tiễn Vương cao giọng nói: "Các ngươi quét dọn
thoáng một chút chiến trường, những thứ đáng giá thì tự mình chia đều là tốt rồi."
Những thứ gọi là đáng giá thực ra chính là áo giáp cùng vũ khí, những vật này
có thể bán đi hoặc là giữ lại dùng cho chính mình, về phần Trữ Vật Linh Giới, Vạn
Tiễn Vương chỉ lấy hai mươi cái, hai mươi cái Trữ Vật Linh Giới này đều là của
đám Ma tộc chết ở trên tay hắn, những thứ khác hắn khinh thường không thèm đi
thu về, dù sao bọn hắn đã ăn phần thịt thì cũng nên chừa chút súp cho người
khác uống chứ.
Nghe vậy, mọi người thật cao hứng, trong đại đa số người tham gia quân đội như
bọn họ, ngoại trừ vì quân lương và đãi ngộ bên ngoài, khả năng còn lại chính là
vì tài vật phát ra từ chiến tranh như áo giáp và vũ khí, những thứ này đều có
giá trị và có thể đổi thành không ít Nguyên thạch, ngẫu nhiên vận khí tốt thì
nói không chừng mình còn đoạt được Trữ Vật Linh Giới mà ở bên trong lại có rất nhiều
nguyên thạch.
Không thể không nói, Vạn Tiễn Vương so ra rất biết cách “làm người”, nếu đổi
thành những Tiểu Đô Thống khác, tuy không đến mức làm quá phận nhưng khẳng định
sẽ đem ích lợi của mình đặt ở vị trí cao nhất, rất nhiều tiền tài vật phẩm có
giá trị không kịp thu lấy thì bọn hắn cũng sẽ không buông tha, dù sao dựa theo
quân quy, mọi đồ vật vô chủ đều phải được thu về rồi phân phát cho quan chỉ huy
phụ trách cao nhất, điều này cũng tạo ra đả kích, khiến rất nhiều người đều muốn
tăng đẳng cấp quân hàm của mình lên.
Đương nhiên, tiền tài và vật phẩm giá trị đã thu vào túi của mình, thì quan chỉ
huy cũng không có quyền khoa tay múa chân đấy.
Diệp Trần thì thu được 66 cái Trữ Vật Linh Giới, bởi vì hắn tổng cộng giết được
66 tên địch, về phần áo giáp cùng vũ khí, hắn chỉ chọn lựa thu về 20~30 kiện vì
số còn lại đều có giá trị không tính là cao.
Trong số 66 tên địch này, Tiểu Đô Thống một tên, Bách Phu Trường hai tên, Thượng
cấp binh sĩ 15 tên, Trung cấp binh sĩ 27 tên, Hạ cấp binh sĩ 21 tên.
Những chiến tích này đã có thể để cho Diệp Trần tấng cấp lên tới Thượng cấp
binh sĩ, bởi vì muốn trở thành Bách Phu Trường thì phải giết đủ 50 tên Thượng cấp
binh sĩ, trong khi hắn chỉ mới giết 15 tên mà thôi.
Đương nhiên, đây mới chỉ là trận chiến đấu đầu tiên.
Nguyên thạch bên trong 66 cái Trữ Vật Linh Giới không coi là nhiều, cộng lại bất
quá chỉ hơn mười vạn, ngẫm lại cũng đúng, mọi người sẽ không mang theo toàn bộ gia
sản của mình tới Huyền Vũ phế tích, một khi bị bị giết chết thì chẳng phải là
tiện nghi cho địch nhân hay sao.
Thu dọn chiến trường và chia đều vật phẩm đáng giá không phải một cái sự tình nhanh
chóng, chỉ có bảy người Diệp Trần cùng với Bách Phu Trường Huyết Quyền Vương là
không chạy tới tham gia náo nhiệt.
"Ha ha, lần này quân ta không có chết một người nào mà lại có thể tiêu diệt
toàn bộ địch nhân, theo ta thấy, nếu như quân ta lại tiêu diệt thêm mấy chi Ma
tộc đội ngũ nữa thì chiến tích của chúng ta sẽ được lưu truyền ra khắp Vân Lai
quân doanh đấy."
Lưu Địch cười nói.
"Đúng vậy, hoàn toàn chính xác rất có thể đấy." Tư Mã Phi gật đầu.
Trước đây, kỷ lục cao nhất của Vạn Tiễn Vương là tiêu diệt 1200 tên địch nhân,
nhưng chiến tích như vậy cũng chỉ có thể gọi là “đạt tiêu chuẩn”, vẫn không được
tính là đỉnh tiêm, dù sao đôi khi không gặp được địch nhân thì cũng hết cách rồi,
hoặc là đụng phải một gã đội trưởng của một đội quân lớn thì có trốn cũng không
kịp.
Vạn Tiễn Vương cười cười mà không khỏi nhìn về phía Diệp Trần, không có lực cảm
ứng siêu cường của Diệp Trần thì bọn hắn không có khả năng đụng phải cái chi Ma
tộc đội ngũ này, hắn suy nghĩ, có lẽ chỉ trong vài năm nữa là Diệp Trần sẽ được
đề thăng làm Thống Lĩnh cũng không chừng.
...
Ở chỗ sâu trong phế tích xa xôi, một đạo quân khổng lồ gồm năm ngàn người đang
đi tới nơi này.
Thủ lĩnh đội quân này rõ ràng là một trong Tam đại Chiến Đế của Dạ Xoa thần Nhạc
Viên, là đội trưởng Mạc Lặc Vương của Huyết Chùy chiến đội, kẻ đã từng giao thủ
và đuổi giết Diệp Trần cùng Thú Ma chiến đội.
Có thể suất lĩnh 5000 quân mã thì hiển nhiên Mạc Lặc Vương chính là Thống
Lĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...