- Cao sư huynh, nhất định phải đánh bại hắn.
Ngô Trường Hưng có chút cố kỵ nhưng hắn vẫn ở phía sau lớn tiếng cổ vũ Cao Chí Viễn.
- Ta biết!
Nhãn thần Cao Chí Viễn ngưng trọng, ánh mắt hắn vô cùng lợi hại. Đột
phá tới cảnh giới Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong, hắn kinh lịch qua
một lần thiên nhân hợp nhất. Trên phương diện áo nghĩa cũng có tiến bộ.
Nhưng Vân Tiêu Thủy so với hắn ở trạng thái thiên nhân hợp nhất càng
cường đại hơn, áo nghĩa cũng tìm hiểu sâu hơn hắn. Điểm duy nhất Cao Chí Viễn hơn Vân Tiêu Thủy chính là kiếm ý. Nếu muốn đánh thắng Vân Tiêu
Thủy, Cao Chí Viễn cũng chỉ dựa vào kiếm ý mới có hi vọng.
Đối phương dù thế nào cũng là Linh Hải Cảnh tông sư.
- Chí Viễn! Hi vọng ngươi chớ có trách ta.
Mạc Tiểu Đường âm thầm nói trong lòng.
Trên sân rộng, mọi người đồng loạt lui về phí sau vài chục bước, tạo
khoảng trống cho hai người luận bàn. Lúc này Cao Chí Viễn và Vân Tiêu
Thủy đứng cách nhau chừng trăm bước.
- Tiếp chiêu!
Vân
Tiêu Thủy không có Cao Chí Viễn thời gian chuẩn bị, bản thân hắn cũng
muốn trong thời gian ngắn nhất đánh bại Cao Chí Viễn. Có như vậy bản
thân hắn mới có thể hung hăng dẫm nát đối phương dưới bàn chân.
Thân hình chợt lóe, thân hình Vân Tiêu Thủy như nước chảy mây trôi chạy tới gần Cao Chí Viễn. Nắm tay phải nắm chặt phóng xuất ra quang vựng
màu đen khiến cho không gian xung quanh không những rung động mà còn gãy khúc. Một quyền mang theo khí thế kinh người đánh tới đỉnh đầu Cao Chí
Viễn.
- Đại Địa Liệt.
Kiếm xuất khỏi vỏ, Cao Chí Viễn
khẽ quát một tiếng, thân thể hơi hướng về phía trước nghênh đón một
quyền của Vân Tiêu Thủy. Bảo kiếm sắc bén, kiếm quang kịch liệt rung
động khiến cho mọi người đứng xem có một cảm giác bá đạo.
Phanh!
Chiêu đầu tiên, hai người cũng chỉ dò xét xem thực lực đối phương mạnh
yếu ra sao. Cho nên chiêu thứ nhất hoàn toàn là cứng đối cứng. Kình khí
bạo tạc, lấy hai người làm trung tâm bắn ra bốn phương tám hướng. Mặt
đất bị kình khí cày nát, tạo thành những khe nứt giống như mạng nhện.
Sau một khác, hai người đồng thời lui ra sau, Vân Tiêu Thủy thối lui
mười bước, còn Cao Chí Viễn chỉ lùi lại phía sau bảy bước.
- Cao sư huynh chiếm thượng phong!
Đệ tử Trường Thiên phái kinh hỉ.
- Không! Chiếm thượng phong là Vân Tiêu Thủy.
Một gã đệ tử hạch tâm có tu vi Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, lắc đầu nói. Sắc mặt hắn ngưng trọng.
- Vì sao nói như vậy. Cao sư huynh chỉ thối lui có bảy trước, Vân Tiêu Thủy lại thối lui tới mười bước!
- Nhìn qua tràng diện có vẻ như Cao sư huynh đang chiếm thượng phong,
nhưng Vân Tiêu Thủy không có thi triển võ học, gần như một quyền vừa rồi chỉ là công kích bình thường.
Nói như vậy tất cả mọi người đều minh bạch. Tất cả không khỏi lo lắng cho Cao Chí Viễn.
- Không hổ là Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Ta thi triển thổ chi áo nghĩa võ học cũng chỉ chiếm được một chút thượng phong.
Cao Chí Viễn không dám sơ ý. Con mắt nhìn chằm chằm vào Vân Tiêu Thủy.
- Ha ha! Cũng chẳng có gì cả. Tiếp một chiêu nữa của ta.
Vân Tiêu Thủy cười lớn một tiếng, lần thứ hai đánh về phía Cao Chí
Viễn, nắm tay của hắn ngưng tụ là lôi quang cường liệt, giống như một
đạo thiên lôi từ trên trời bổ xuống.
Cao Chí Viễn tinh thông
hai loại áo nghĩa. Một là thổ chi áo nghĩa, hai là hỏa chi áo nghĩa. Lần này hắn thi triển hỏa chi áo nghĩa kiếm pháp. Kiếm pháp bạo liệt hỏa
diễm, sức bất rất mạnh, hung hiểm chặn lại một quyền của Vân Tiêu Thủy.
Ba!
Lôi quang đại thịnh, Cao Chí Viễn bị đánh bay ra ngoài, mà thân hình Vân Tiêu Thủy chỉ hơi lảo đảo vài cái.
- Lôi Quang Bộ!
Bàn chân Vân Tiêu Thủy giống như dẫm lên lôi quang, tốc độ của hắn nhanh như sét đánh, đuổi theo Cao Chí Viễn.
- Thiên Lôi Thập Bát quyền!
Khoảng cách chừng mười bước, Vân Tiêu Thủy liên tục xuất hiền, quyền
quang màu hồng thật giống như thiên lôi. Một đạo rồi lại một đạo, nhanh
không thể tưởng tượng được.
Chỉ tiếp được mười lăm quyền, Cao
Chí Viễn đã bị thổ huyết. Luận thiên phú cùng ngộ tính Vân Tiêu Thủy
cũng không hơn kém Cao Chí Viễn bao nhiêu. Chỉ là tu vi của đối phương
cao hơn, cho nên bại trận là kết cục đã được định trước.
- Ngã xuống cho ta.
Quyền thứ mười sáu đánh tới, thần sắc Vân Tiêu Thủy dữ tợn, một quyền
đánh tới bụng Cao Chí Viễn. Hắn chuẩn bị dùng một quyền này phế đi Cao
Chí Viễn, để đối phương sau này trở thành phế vật, không thể tu luyện.
Như vậy Mạc Tiểu Đường mới triệt để hết hi vọng, toàn tâm toàn ý đi theo hắn.
- Vân Tiêu Thủy, ngươi không phải nói sẽ không khiến hắn bị thương nặng?
Mạc Tiểu Đường bỗng nhiên kêu to.
Vân Tiêu Thủy chẳng quan tâm, quyền thế đáng sợ vẫn đánh tới.
- Liệt Diễm Kiếm!
Vào thời điểm mấu chốt, Cao Chí Viễn thi triển ra kiếm pháp lợi hại
nhất của mình hỏa thổ dung hợp áo nghĩa kiếm pháp. Một kiếm này chế trụ
đòn công kích của Vân Tiêu Thủy.
- Di! Dĩ nhiên bị ngăn trở, chỉ là một quyền này nhìn ngươi làm sao ngăn trở.
Quyền thứ mười bảy của Vân Tiêu Thủy đánh đớn, đáng sợ hơn quyền thứ mười sáu rất nhiều.
- Không nên!
Ngay lúc Vân Tiêu Thủy sắp sửa công kích Cao Chí Viễn thì Mạc Tiểu
Đường đột nhiên xuất thủ. Tay nàng giơ lên, ba đóa Thiết Lê Hoa bay ra
ngoài tạo thành hình tam giác bao phủ lấy Vân Tiêu Thủy. Nếu như Vân
Tiêu Thủy công kích Cao Chí Viễn thì sẽ lọt vào sự công kích của Thiết
Lê Hoa, bản thân bị trọng thương.
- Hừ!
Trong mắt Lệnh Hồ Dực hiện lên một tia sắc bén.
Phía sau tiếng xé gió kéo tới, trên mặt Vân Tiêu Thủy kịch biến, thân
hình chợt lóe, tách ra khỏi sự công kích của Thiết Lê Hoa. Đương nhiên
hắn cũng mất đi cơ hội công kích Cao Chi Viễn.
- Tiểu Đường, ngươi làm gì vậy?
Vân Tiêu Thủy xanh mặt.
Mạc Tiểu Đường không có đáp lời, nàng kiên định đi tới trước mặt Cao Chí Viễn chắn trước người hắn.
- Ngươi rốt cuộc muốn là gì?
Vân Tiêu Thủy có dự cảm không tốt.
-Vân sư đệ, lẽ nào ngươi còn không có nhìn ra sao? Nàng đang trêu đùa ngươi!
Lệnh Hồ Dực đột nhiên mở miệng nói.
- Trêu đùa ta?
Vân Tiêu Thủy không tin nhìn về phía Mạc Tiểu Đường, thấp giọng nói:
- Tiểu Đường! Mau tránh ra, hiện tại tránh ra ta coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Không nên ép ta.
- Không!
Mạc Tiểu Đường kiên định lắc đầu.
- Hỗn đản! Không ngờ lời đại sư huynh nói là sự thực, ngươi cho tới bây giờ cũng không có thích ta, chỉ một mực lừa dối ta.
Vân Tiêu Thủy thấy Mạc Tiểu Đường chết cũng không tránh ra, rống lên tức giận.
Ngoài dự liệu của Cao Chí Viễn, Mạc Tiểu Đường dĩ nhiên là thừa nhận.
- Vân Tiêu Thủy, ta xác thực cho tới bây giờ cũng không có thích ngươi. Bởi vì ta chỉ thích mỗi mình Chí Viễn mà thôi. Ta ở cùng một chỗ với
ngươi, chỉ để chọc tức hắn, khiến hắn rời khỏi Trường Thiên phái. Như
vậy hắn mới có cơ hội phát triển
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...