- Lâm sư huynh! Hảo kiếm hảo kiếm!
Hai tên đệ tử ngoại môn khẽ hô, trong mắt lập loè sùng bái thật sâu.
- Không nghĩ tới, Lâm Nhất Cường tu luyện Lạc Diệp Kiếm Thuật luyện đến loại cảnh giới này.
Nữ kiếm giả khẽ nhếch miệng, hai mắt trừng trừng biểu lộ kinh ngạc vạn phần. Chợt chuyển thành thương cảm:
- Tên đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái này, chỉ sợ kết cục nếu mà biết thì rất thê thảm.
- Lâm sư đệ đã nắm giữ tinh túy Lạc Diệp Kiếm Thuật.
Lý Hạ gật gật đầu, cười nói, ngữ khí mang theo vài phần thưởng thức, cũng cho rằng Sở Mộ xong đời. Bên trong Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Sát, hai mắt mất đi tác dụng, không cách nào né tránh chớ nói chi là đối kháng, cho dù là hắn cũng phải dùng tu vi kiếm khí càng mạnh hơn nữa hoặc là kiếm thuật càng mạnh hơn nữa mới có thể phá vỡ một chiêu này.
Sở Mộ, nhắm hai mắt lại. Hai lỗ tai khẽ run lên.
- Xem ra hắn đã bỏ đi phản kháng.
Nữ kiếm giả lộ ra một vòng trào phúng cười lạnh nói, mặt khác cũng cho rằng là như thế.
- Một kiếm Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát này, ta đã luyện đến đại thành, đạt được tinh túy. Trừ phi tu vi kiếm khí mạnh hơn ta hoặc sát chiêu kiếm thuật mạnh hơn. Nếu không, không có khả năng hoàn hảo không hao tổn gì dưới một chiêu này.
Lâm Nhất Cường chứng kiến Sở Mộ nhắm hai mắt lại, hắn đối với sát chiêu này của mình cũng tràn ngập tự tin. Trong mắt hắn, Sở Mộ chỉ là một tên đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, tu luyện một bộ kiếm thuật nhập môn, cao nữa là một bộ kiếm thuật cấp thấp.
Mà Lạc Diệp Kiếm Thuật, bên trong kiếm thuật cấp thấp uy lực lại là đứng đầu.
Âm vang! Chỉ nghe một tiếng tiếng thanh minh vang lên, du dương chói tai, kiếm quang tách ra, phảng phất có trăm ngàn cánh tay cầm trăm ngàn thanh kiếm hoặc đâm hoặc trảm hoặc bổ. Mỗi một kiếm đều xé nát một mảnh lá rụng.
- Không có khả năng!
Nữ kiếm giả thấp giọng hô, không thể tin vào mắt mình.
- Ta là đang nằm mơ sao? Làm sao có thể dùng loại phương pháp này phá vỡ Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát đại thành. Coi như là sư phó của ta cũng khó có thể làm được như vậy mà chỉ bằng vào kiếm thuật thuần túy để phá vỡ sát chiêu kiếm thuật cấp thấp.
Nội tâm Lý Hạ bị chấn động vượt qua nữ kiếm giả. Bởi vì với thiên phú và tạo nghệ kiếm thuật của hắn đều ở trên nữ kiếm giả rất xa. Cho nên qua đợt giao phong vừa rồi hắn lại càng thêm tinh tường. Cũng bởi vì hiểu rõ nên mới cảm thấy không thể tin nổi, giống như đang nằm mơ vậy. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí có người có thể tu luyện Cơ Sở Kiếm Thuật tới loại cảnh giới quỷ thần khó lường như thế nào.
- Chết! Người này phải chết! Nếu không, một khi để cho hắn phát triển, đối với Thanh Lan kiếm phái chúng ta tuyệt đối là một uy hiếp cực lớn.
Hai mắt Lý Hạ có chút nheo lại, đáy mắt lưu chuyển một tia sát ý. Dĩ nhiên hắn có ý quyết giết Sở Mộ.
Về phần hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái đã hóa đá.
- Điều này không có khả năng ah......Không có khả năng.....
Thần sắc Lâm Nhất Cường sợ hãi, lắp bắp lắc đầu, liên tục lui về phía sau. Hắn không cách nào tiếp nhận loại kết quả này, tân tân khổ khổ luyện đến đại thành Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát. Một sát chiêu cường đại như vậy mà lại bị một đệ tử ngoại môn kiếm phái khác phá vỡ. Hơn nữa, hắn lại nhắm mắt phá vỡ.
- Không, ngươi tuyệt đối không phải đệ tử ngoại môn, ngươi là đệ tử nội môn, ngươi đồ vô sỉ kia, vậy mà giả mạo đệ tử ngoại môn....
Lâm Nhất Cường bị đả kích quá lớn, giống như mất tâm trí nổi cơn điên chỉ vào Sở Mộ rống to.
- Đệ tử Thanh Lan kiếm phái, quả nhiên bất phàm, tạo nghệ kiếm thuật của tên đệ tử nội môn này còn cao hơn Ngô Cường rất nhiều. Nếu như ta không đột phá đến cảnh giới kiếm thuật tông sư chỉ sợ phải thi triển Thanh Phong Phất Diện và Thanh Phong Liễu Loạn mới có thể phá vỡ sát chiêu đối phương.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Kiếm thuật tông sư, đưa đến cho hắn tầm nhìn về kiếm thuật hoàn toàn mới, đối phương dùng sát chiêu cấp thấp, cho dù phân loạn nhưng đối với Sở Mộ lại không ảnh hưởng.
Lúc là kiếm thuật sư, kiếm thuật của Sở Mộ đã đại thành, thị kiếm thì nhập môn. Đến lúc trở thành kiếm thuật đại sư, Sở Mộ kiếm thuật viên mãn, thị kiếm tiểu thành, thính kiếm nhập môn. Còn sau khi đột phá đến kiếm thuật tông sư, Sở Mộ thị kiếm đại thành, thính kiếm tiểu thành, sờ kiếm chỉ là da lông, chưa nhập môn.
Về phần kiếm ý, chỉ là truyền thuyết!
- Động thủ, giết hắn!
Lý Hạ quát một tiếng liền rút kiếm, một kiếm vừa ra, kiếm khí mờ mịt tung hoành. Một đạo kiếm khí màu đỏ nhạt rời kiếm bắn về phía Sở Mộ, tốc độ cực nhanh, không khí tựa hồ bị hỏa diễm thiêu đốt, độ ấm lên cao.
Nữ kiếm giả cũng rút kiếm lao ra, quát một tiếng, thi triển thân pháp, xuất hiện phía bên phải Sở Mộ, kiếm quang tựa như một đóa hoa tươi tách ra.
Khóe mắt Sở Mộ nhảy lên, ngay trong nháy mắt Lý Hạ rút kiếm hắn liền phát động Toái Loạn Bộ cùng thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu , nhanh chóng di chuyển. Kiếm khí màu đỏ nhạt trảm cắt tàn ảnh Sở Mộ lưu lại, trảm hướng dòng suối phía sau. Xuy!Xuy! Một loạt tiếng nổ vang lên, vô số khói trắng lượn lờ bay lên.
Kiếm khí phóng ra ngoài! Chính là tiêu chí của Kiếm Khí Cảnh bát đoạn.
- Kiếm khí hảo cường!
Khóe mắt Sở Mộ thoáng nhìn dòng suối bị chém khô, hơi nước màu trắng lượn lờ bay thẳng lên khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Cùng lúc đó, Sở Mộ quyết định toàn lực ra tay, chém giết đối phương, không khí quanh thân lưu động mãnh liệt, liên tục hội tụ mà đến. Hai ngón tay trái Sở Mộ khép lại, khẽ vuốt qua thân kiếm, thoáng chốc một tầng kiếm khí trong suốt bám vào thên kiếm, tản mát ra ánh sáng yếu ớt.
Một tiếng nổ vang bên tai, kiếm quang nữ kiếm giả mới đến gần Sở Mộ đã nổ tung.
Liếc xem qua có thể nhìn thấy hư thật, quỹ tích mỗi một kiếm liền hiện ra rõ ràng trong mắt Sở Mộ. Một kiếm đâm ra, kiếm quang giống như hồ quang điện nhanh chóng nhảy lên bay vọt qua, tránh đi kiếm của đối phương, đâm về phía cổ họng.
Kiếm của Sở Mộ, rất nhanh rất sắc bén, phương hướng đâm tới càng xảo trá khiến cho nữ kiếm giả biến sắc. Nàng không cách nào né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang bay tới mang theo sát cơ lăng lệ ác liệt. Một giây sau, nơi cổ họng nữ kiếm giả truyền ra đau đớn, máu như suối phun.
Bách luyện kiếm trên tay nữ kiếm giả rơi trên mặt đất, hai tay che cổ họng, máu tươi giàn dụa, ánh mắt gắt gao nhìn bóng lưng Sở Mộ. Ánh mắt nàng mờ dần, thân thể mất tự chủ ngã xuống đất.
- Sư muội!
Lâm Nhất Cường và Lý Hạ kinh hãi.
Lâm Nhất Cường lần nữa xuất kiếm, lại là một chiêu Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát, vô tận lạc diệp mang theo sát cơ rét lạnh, gió lớn thổi đến đều trực chỉ Sở Mộ. Một kiếm này, so với kiếm lúc này hắn xuất ra càng mạnh hơn, sát cơ càng rét lạnh. Lâm Nhất Cường ôm hận, toàn lực ra tay không hề lưu thủ. Nếu ngươi không chết thì ta chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...