Kiếm Đạo Độc Thần

Bước chân Sở Mộ hỗn loạn, giống như liễu trong gió, tránh từng đạo kiếm khí bắn nhanh tới. Thiếu niên vương thất cũng bay nhanh về phía sau, trực tiếp né tránh.

Thập Trọng Lãng hoàn toàn bị nghiền nát. Toái Vân Kiếm Bạo còn hai đạo kiếm khí cuối cùng, bắn về phía thiếu niên vương thất. Đồng tử của hắn run lên, xuất kiếm, đánh nát hai đạo kiếm khí, thu kiếm vào vỏ.

- Ta thu hồi lời nói thu ngươi làm kiếm thị. Thực lực của ngươi rất mạnh. Hoàn toàn ngoài dự đoán của ta.

Thiếu niên vương thất nói, không còn vẻ gây sự như trước đó nữa. Nhưng trong giọng nói vẫn có một ngạo khí. Đó là do bẩm sinh. Bất chợt, chỉ thấy hắn khe khẽ thở dài, hình như có chút không cam lòng:

- Lúc này đây, ta thừa nhận, quả thực không đánh bại ngươi, là ta thua. Chỉ có điều, chỉ một lần này thôi. Giao phong chân chính còn chưa có bắt đầu. Nhớ kỹ tên của ta, Hoàng Phủ Trường Không.

- Ta rất chờ mong.

Sở Mộ thản nhiên trả lời. Hắn tin tưởng, thiếu niên vương thất này tuyệt đối còn có đòn sát thủ, Nhưng mình làm sao không phải chứ? Nếu thật sự là chém giết sinh tử, Sở Mộ tin tưởng chắc chắn, kẻ sống sót nhất định là mình.

- Có hi vọng vô địch dưới Hóa Khí.


Lăng Thương Viêm đột nhiên nói, âm thanh rất nhẹ, rơi ở trong tai mọi người lại giống như tiếng sấm vang rền. Vẻ mặt mỗi người đều kinh ngạc, nhìn Sở Mộ lại nhìn thiếu niên vương thất, không biết Lăng Thương Viêm nói là người nào?

- Sở Mộ, hi vọng ngươi mau chóng quay về Kiếm Viện.

Lăng Thương Viêm cũng không đưa ra bất kỳ giải thích nào. Thân hình hắn lóe lên, xuất hiện ở trên lưng của hắc kim ưng. Đại tướng vương thất và thiếu niên vương thất cũng nhanh chóng bay lên, rơi vào trên lưng của hắc kim ưng, điều động hắc kim ưng. Hai cánh hắc kim ưng mở ra, bụi nổi lên, bay khắp bầu trời. Nó bay thẳng tới chân trời. Trong chớp mắt, biến thành ba điểm đen nhỏ, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cảnh nội vương triều Đại Khôn, có núi tên là Hắc Giao. Có lời đồn trong núi có Hắc Giao sống, nên được đặt tên như vậy.

Dưới chân núi Hắc Giao, tại một mảnh đất trống có bóng người bay vọt. Kiếm quang lóe lên, kiếm khí ngang dọc. Không khí bị không ngừng phát ra âm thanh đáng sợ lợi hại, khiến da đầu tê dại.

Tiếng kim loại va chạm chói tai không ngừng chấn động khắp nơi. Không khí nổ mạnh. Vô số tia lửa bắn ra. Từng kiếm từng kiếm đâm ra chém giết, hung hãn vô cùng. Vô số kiếm khí ngang dọc. Mặt đất bị cứng rắn xuất hiện từng rãnh sâu tới ba thước. Cách đó không xa, một tảng đá lớn bị kiếm khí xẹt qua. Những tiếng rạn nứt rắc rắc vang lên.

Thần sắc của mỗi người đang đứng vây xem xung quanh đêu đại biến. Đồng tử cũng nhịn không được mà run rẩy.

- Thật đáng sợ... thực lực của mười người bọn họ thật sự cường hãn.

- Đúng vậy. Ta đã cho rằng ta rất lợi hại, thậm chí có thể dưới kiếm của kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhập môn chống đỡ ba mươi chiêu. Nhưng bây giờ nhìn lại, nếu như so sánh cùng mười người bọn họ, vẫn là chênh lệch quá lớn.

- Đương nhiên, Luyện Thanh Vân sư huynh trước đây không lâu đã tự tay trực tiếp chiến đấu, chém giết qua một kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhập môn.

Giọng nói này rõ ràng tràn ngập kiêu ngạo.

- Tránh mau!

Một tiếng thét kinh hãi vang lên. Mấy bóng người vội vàng tránh sang hai phía trái phải. Một đạo kiếm khí đáng sợ chém qua, mang theo hơi lạnh kinh người, trực tiếp xé rách không khí. Mặt đất cát đá bị nghiền nát, bắn đi.

Càng đáng sợ hơn chính là kiếm khí qua đi, trong không khí lưu lại vụn băng nhỏ. Cát đá vụn trên mặt đất lại biến thành vụn băng. Có thể thấy được hơi lạnh của một đạo kiếm khí vừa rồi.


Mấy người đúng lúc né tránh được, đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nghĩ mà kinh. Trên trán bọn họ có mồ hôi lạnh xuất hiện. Kiếm khí vừa rồi đặc biệt mạnh mẽ. Một khi bị đánh trúng, sẽ không chết. Nhưng hơn phân nửa sẽ phải bị thương. Đồng thời còn có thể bị hơi lạnh xâm nhập trong cơ thể, tạo thành tổn thương kinh mạch thậm chí tổn thương nội tạng do giá rét.

Mà người chém ra đạo kiếm khí băng hàn này chính là một nữ tử mặc trường sam tơ lụa màu xanh lạnh. Trên mặt trắng nõn như ngọc đầy sương lạnh. Quanh thân còn hàn khí đáng sợ quấn quanh. Trong tay hắn cầm Ngụy Kiếm Khí cũng có màu của băng lam. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tản ra vẻ lạnh lẽo thấu xương.

Cùng nữ tử này giao chiến cũng là một nữ tử, toàn thân trường sam màu xanh lục tung bay, trường kiếm lục sắc. Kiếm thuật thi triển ra, giống như sóng nước nhộn nhạo bị gió thổi tới, va chạm cùng kiếm khí băng hàn của nữ tử lạnh lùng kia. Hai bên kiếm khí lặng lẽ không một tiếng động biến mất.

- Sư đệ, thực lực của mười người kia...

La Ngọc Phong đứng ở bên cạnh Sở Mộ, mở miệng nhỏ giọng nói. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ khiếp sợ và có chút cay đắng. Ban đầu hắn cho rằng trải qua ba tháng khổ luyện, lại có đầy đủ Tăng Khí Hoàn cung ứng, kiếm khí của bản thân càng hùng hậu, thực lực chỉnh thể tiến bước rõ ràng. Ở trong nửa bước Hóa Khí Cảnh, nhất định có thể ở xếp hạng cao.

Nhưng hiện tại vừa nhìn thấy mười người đang chiến đấu, hắn bị đả kích lớn. Cảnh giới của mười người kia đều là nửa bước Hóa Khí. Nhưng so với La Ngọc Phong, lại mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

- Đại sư huynh không cần tự coi nhẹ mình.

Sở Mộ thản nhiên nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mười người kia.

- Mười người bọn họ, có năm người là con cháu vương thất. Năm người đến từ chính kiếm phái thượng phẩm, từ nhỏ có vô số tài nguyên bồi dưỡng. Đồng thời thiên phú bản thân thuộc dạng nhất đẳng. Quan trọng hơn chính là bọn họ đều lĩnh ngộ ý cảnh, đồng thời đạt tới hai thành, tu luyện kiếm khí quyết và kiếm thuật càng không tầm thường. Bọn họ bây giờ chắc hẳn có thể trực tiếp giao đấu với kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhập môn bình thường mà không rơi xuống hạ phong.

- Mạnh như vậy sao?


Nghe được Sở Mộ nói vậy, miệng La Ngọc Phong há hốc, tràn ngập khiếp sợ. Nhãn lực của hắn không bằng Sở Mộ, chỉ thấy từng bóng người qua lại, kiếm quang va chạm kiếm khí ngang dọc, biết là giao chiến đặc biệt kịch liệt. Nhưng hắn lại không biết hư thực trong đó.

- Đúng rồi, sư đệ, so với mười người bọn họ, sư đệ thế nào?

La Ngọc Phong đột nhiên hỏi.

Khóe miệng Sở Mộ cong lên, hiện ra nụ cười khẽ. Hắn cũng không trả lời. Nhưng La Ngọc Phong đã biết đáp án.

Bọn họ nói chuyện với nhau rất khẽ. Những người bên cạnh chú ý cả vào cuộc giao chiến của mười người kia, cho nên hoàn toàn không để ý tới bọn họ.

Khi bọn họ đến nơi này, cuộc chiến đấu đã bắt đầu. Trưởng lão dẫn đường chỉ thoáng nhìn về phía bọn họ, nhưng không có ý định ngăn cản cuộc chiến đấu. Hắn chỉ nói cho bọn họ biết ở chỗ này chờ người của Đại Khôn Kiếm Phủ, sau đó liền dẫn đệ tử Hóa Khí Cảnh bay nhanh lên trên núi.

Đối với những trưởng lão này mà nói, mỗi năm lúc này chỗ này đều phát sinh một vài cuộc chiến đấu. Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Chỉ cần không xuất hiện tàn phế và chết, tất cả đều có thể.

Sau khi đám người Sở Mộ đến đây, cũng nghe được lời bàn tán của các đệ tử Kiếm Viện khác mới hiểu được tiền căn hậu quả cuộc giao chiến của mười người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận