Dù sao kiếm khí cảnh tứ đoạn hoàn toàn không cách nào so sánh cùng kiếm khí cảnh bát đoạn, bất kể là về lượng hay về chất đều có chênh lệch cực lớn. Coi như dưới tình huống kiếm khí tiêu hao như nhau uy lực kiếm khí bát đoạn vẫn hơn xa kiếm khí tứ đoạn.
- Trải qua mười ba ngày khổ luyện nhất là ba ngày gần đây mỗi lần thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát tuy vẫn hao hết kiếm khí nhưng thời gian khôi phục lại nhanh hơn chưa kể kiếm khí của ta so với mười ba ngày trước có bước tiến bộ rất rõ ràng, khoảng cách đến tứ đoạn trung kỳ không còn xa, cứ bảo trì tốc độ như thế này đoán chừng chỉ cần mười ngày nữa có thể đột phá đến trung kỳ, lúc đố kiếm khí của ta cũng nhiều hơn mấy phần.
Nghĩ xong, Sở Mộ nhắm hai mắt lại, vẫn giữ nguyên tư thế đứng im, từng cơn gió nhè nhè vờn quanh thân thể hắn, thổi lên mặt nhẹ nhàng hất từng sợi tóc bay lên, từng cơn gió khẽ đùa.
Dường như lúc này tất cả ý niệm trong đầu Sở Mộ đã theo gió mà đi phảng phất như hắn đang thuận theo gió thổi vậy.
- Phong là thế nào? (DG: khi nói đến ý cảnh dùng Phong thích hợp hơn là gió)
Bỗng nhiên trong lòng Sở Mộ chỉ còn sót lại một ý niệm duy nhất, phảng phất theo gió tiến vào đầu hắn, câu hỏi cứ quanh quẩn bồi hồi chiếm toàn bộ suy nghĩ của vị kiếm sư trẻ tuổi.
Tự nhiên trong đầu Sở Mộ xuất hiện từng sợi màu xanh từ giữa hư vô, dần dần hội tụ lại ngưng tụ thành một đạo thân ảnh màu xanh đang cầm trường kiếm cũng màu xanh không ngừng múa kiếm đến mức dường như tạo thành một trận gió, thân ảnh ấy đang "múa" Thanh Phong kiếm thuật.
Lần lượt từ thức thứ nhất đến thức thứ bảy rồi chuyển sang Thanh Phong Phất Diện, Thanh Phong Liễu Loạn, Thanh Phong Tuyệt Sát. Một lần rồi lại một lần bóng người cứ như vậy luyện đi luyện lại rồi đột nhiên bóng người nổ tan hóa thành một cơn gió.
Vi phong... Khinh phong... Đại phong... Cuồng phong... Cụ phong...
Tựa như cả thân thể Sở Mộ đang bị vô số hình thái của gió vây quanh, cả thế giới như tràn ngập gió, chỉ có màu xanh của gió đang gào thét.
- Như thế nào là Phong?
- Vi phong khinh phong đại phong cuồng phong cụ phong đều là "Phong", các loại "Phong" cấu thành một hải dương, một thế giới chỉ có "Phong"
- Phong, vô hình vô tướng, vô biên vô hạn, không chỗ nào không có, không kẽ hở nào không lọt.
(DG: đoạn này đọc cảm giác "phê" như hồi nghiện Nhiếp Phong)
Hai mắt Sở Mộ mở lớn, tựa như đáy mắt có từng cơn gió nhẹ thổi qua, hắn tiện tay sử kiếm, kiếm đi mang theo gió, lại một kiếm đâm ra không thấy bóng kiếm chỉ thấy gió thổi đến. Sở Mộ cảm thấy dường như mình hiểu ra cái gì, chút ảo diệu này nhất định liên quan đến Phong
Thanh Phong Tuyệt Sát!!!
Tâm ý vừa động, Sở Mộ lại xuất kiếm, chỉ thấy trên thân kiếm tản mát từng đạo ánh sáng màu xanh nhạt rồi đột nhiên như tạo thành một cơn cuồng phong hội tụ về đầu mũi kiếm, một đạo phong nhận dài nửa mét phá không vọt ra tạo thành một vết sâu dài nửa thước trên vách núi.
Một kiếm này vậy mà có uy lực mạnh hơn nhiều lần trước.
Đệ tử ngoại môn phân thành hai khu Nam Bắc nhưng nhà ăn thì chỉ có một chỗ.
Bất quá bên trong nhà ăn vẫn chia thành từng khu vực, phía Tây là khu vực của đệ tử ngụ ở khu Nam còn phía Đông nhà ăn là khu vực của đệ tử ngụ ở khu Bắc.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Sở Mộ tiến về khu Bắc ngồi an ổn ăn cơm ở nhà ăn, thư thái hưởng thụ mỹ thực.
Từ trong trí nhớ Sở Mộ biết rằng trước đây "hắn" ngồi ở sườn Đông rất hâm mộ những người ngồi ở sườn Tây mà hiện tại hắn đã ngồi ở sườn Tây chỉ là có một số việc không còn như lúc trước nữa.
- Quả nhiên đồ ăn ở sườn Đông ngon hơn hẳn sườn Tây.
Sở Mộ vừa ăn vừa nghĩ.
Trí nhớ nguyên chủ nhân cho hắn biết đồ ăn của đệ tử sườn Tây đều là những đồ ăn bình thường, cũng chỉ có thể gọi là đủ no mà thôi còn đồ ăn ở sương Đông lại được chế biến nấu nướng tỉ mỉ, dù là nguyên liệu để nấu hay là hương vị lẫn bổ dưỡng đều hơn hẳn khu sường Tây đã vậy lại có chút tác dụng tẩm bổ thân thể, có thể bổ sung tiêu hao mỗi ngày tu luyện.
Có thể liệt kê ngay ra vài món: Chân gấu chưng mật ong, súp hổ cốt sâm núi...
Về mặt hương vị hoàn toàn không thua kém tay nghề đầu bếp khách sạn 5 sao ở Địa Cầu, từ điểm này có thể thấy được Thanh Phong kiếm phái đối đãi với đệ tử đạt đến kiếm khí cảnh tứ đoạn có bước nhảy vọt.
Điều đó cũng dễ hiểu vì chỉ cần bất luận kẻ nào nguyện ý tu luyện cũng có thể tu luyện đến kiếm khí cảnh tam đoạn nhưng cũng không ai cũng có thể luyện đến kiếm khí cảnh tứ đoạn. Một gã kiếm giả chỉ có tu luyện đến tứ đoạn mới xem như chạm đến da lông kiếm giả, miễn cưỡng có tư cách xưng hô là Thượng Kiếm Giả.
Hôm nay chính là ngày thứ mười lăm kể từ ngày Tiêu Tiên Phong làm ván cược cũng là ngày thứ mười chín Sở Mộ tiến vào khu Bắc.
Trong mười chín ngày qua thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, hiện tại Phi Vân kiếm thuật đại thành, Thanh Phong kiếm thuật đại thành, bản thân mơ hồ cảm giác chạm đến một cấp độ huyền diệu hơn nữa, có quan hệ với Phong chi ý cảnh. Chỉ một chút chạm vào đó thôi đã khiến uy lực Thanh Phong kiếm thuật tăng lên gấp đôi, hiện tại Sở Mộ tự tin bằng vào thực lực bản thân có thể đả bại đệ tử ngoại môn kiếm khí cảnh lục đoạn, về phần thất đoạn chênh lệch quá lớn Sở Mộ cũng không có cách nào phỏng đoạn, nhưng hắn có thể khẳng định một điểm dù là đệ tử nội môn kiếm khí cảnh thất đoạn đỡ một chiêu Thanh Phong Tuyệt Sát toàn lực của hắn không chết cũng trọng thương.
Đôi lúc tu luyện cũng nên biết đủ, cảm ngộ hôm nay khiến Sở Mộ chỉ tu luyện có nửa buổi liền nghỉ nên mới về đây ăn cơm.
- Đả thương Vương Trường Vương Nghĩa, cắt đứt gân tay Vương Lỗi, những việc đó tựa hồ cao tầng kiếm phái không có bất kỳ động tĩnh nào, không biết là việc đó còn chưa trái với môn quy hay là còn có nguyên nhân khác? Còn có Vương Phong nữa, hình như còn chưa quay về kiếm phái.
Vừa ăn Sở Mộ vừa suy nghĩ đột nhiên nhớ đến việc Vương Lỗi liền nghi hoặc:
- Bất kể như thế nào, không có phản ứng gì là tốt nhất, giảm bớt rất nhiều phiền toái, chiều nay đi gặp Tiêu Tiên Phong. Nếu thắng ta có thể đến Kiếm Các cống hiến Thanh Phong Liễu Loạn cho kiếm phái từ đó đạt được điểm cống hiến, dùng điểm cống hiến để đổi lấy đan dược tăng lên tu vi kiếm khí rồi ra ngoài rèn luyện lịch lãm. Nếu thua thì phải xem điều kiện của Tiêu Tiên Phong là gì rồi mới tính tiếp được. Tuy nhiên ta không có khả năng thua!
Nếu như trước khi chưa ngộ ra điểm huyền diệu của Phong chi ý cảnh hắn còn chưa dám khẳng định thế nhưng dù chỉ mới sờ được chút da lông Phong chi ý cảnh hắn có tự tin mười phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...