Cởi bỏ quần áo trên người Diệp Thu bước vào trong bồn nước thuốc đã được chuẩn bị sẵn trong phòng. Cơ thể hắn tuy không vạm vỡ nhưng nhin sơ thật rắt săn chắc, sáng bóng. nhắm nghiềm mắt, tay phải kết ấn, dòng khí nòng ấm bắt đầu cuộn tròn trong đan điền. Diệp Thu bắt đầu từ từ điều khiển dòng khí chạy khắp cơ thể, bắt đầu kiểm tra lại thân thể mình.
Hắn bây giờ đang là Luyện Thể Cảnh tầng thứ 3, nội lực vân long quyết tầng thứ 5 đỉnh phong. Khiến cho hắn cảm thấy không hợp lý chính là, theo như giới thiệu trong cuốn công pháp này thì chỉ cần luyện đến tầng thứ 5 tối cao thì chính là lúc hắn đột phá Trúc Cơ Kỳ cảnh giới. Tuy nhiên hắn dần cảm nhận được trong cơ thể mình đang có một nguồn nội lực rất lớn tích tụ, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu và muốn phát tiết ra ngoài.
Tinh thần lực liền tập trong vào não hải, hắn phát hiện bây giờ não hải của hắn đã vô cùng rộng lớn và sáng chói tương đương với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Khiến hắn mừng rỡ khôn xiết, đơn giản bởi vì não hải chính là nơi tập trung suy trí tuệ của con người, não hải càng rộng lớn, sáng bóng thì chứng tỏ chủ nhân của nó ngộ tính càng kinh người. Trời sinh mỗi người có não hải khác biệt nhau, tuy nhiên giống như cơ thể được cải tạo vậy cảnh giới càng tăng lên não hải sẽ càng được mở rộng và cải thiện.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Thu mừng rỡ chính giữa nơi não hải của hắn chính là kiện Âm Dương Bàn cùng với hai con hắc bạch song ngư đang nhắm mắt xoay tròn bên trong chiếc bàn bát giác này (8 cạnh). Nhìn lên Phía trên là thanh tiểu Kiếm màu bạc tuy nhiên kích thước lại nhỏ hơn trước rất nhiều và ánh sáng có phần rất ảm đạm. DIệp Thu đoán ra có lẽ sau khi hắn dùng 1 kiếm kia đã rút đi phần lớn kiếm ý của thanh tiểu kiếm, đơn giản vì hắn chưa thật sự lãnh hội Kiếm Ý chân chính mà chỉ vừa chạm vào biên cảnh thôi.
Trong bồn tắm, mùi thuốc cùng dược lực bốc lên, nước sôi ùng ục, giúp cho được lực từ từ ngấm vào da thịt rồi theo máu chạy khắp cơ thể hắn, đồng thời kích thích nguồn nội lực ẩn tang (tiềm ẩn) sâu trong đan điền kia.
Hai tay bầm phát quyết, Vân Long quyết tâm pháp bắt đầu được triển khai, dòng khí lưu trong đan điền bắt đầu xoay tròn, toàn bộ chân khí được áp súc lúc đầu bắt đầu được bung ra, Sâu trong vùng biển rộng vô biên bên trong não hắn, chiếc bàn tròn cấu tạo cổ xưa với hai con hắc, bạch song ngư bắt đầu xoay tròn, tạo thành vòng xoáy như vòi rồng hút lấy chân khí từ đan điền. Ngay lập tức chiếc bàn âm dương phun ra những dòng nước ly ti hòa vào máu rồi theo máu chảy về tim, sau đó từ tim chạy khắp toàn thân. đan dược trong nước lúc này cũng đồng thời ngấm qua da hòa vào dòng nội lực tẩm bổ khắp cơ thể hắn. Chân khi từ từ theo quỷ tích Vân Long Quyết di động hơn 20 vòng tiểu chu thiên, từ trong người Diệp Thu bắt đầu bài tiết ra những dịch thể màu đen. Da, bắp thịt, xương và máu của hắn bắt đầu có sự thay đổi. Cơ thể hắn tỏa ra hào quang 7 màu sáng chói. Bên ngoài phòng 3 tiểu thư đồng giật mình ngạc nhiên nói với nhau.
- Quả nhiên là thiếu chủ nhân, nguồn nội lực được tổ sư truyền thụ 3 năm qua tích góp sau khi chuyển hóa liền đột phá liên tục 4 tầng cảnh giới Luyên Thể Cảnh.
Trong bồn tắm Diệp Thu cũng giật mình vừa kinh hãi vừa vui mừng. Tưởng chừng như sau khi chìm vào giấc ngủ 3 năm, quá trình tu luyện của hắn bị đình trệ, không ngờ chỉ vừa tĩnh lại hắn liền đột phá 4 tầng cảnh giới.
Đêm khuya trăng tròn to lớn treo trên đỉnh núi, ánh sáng bàng bạc chiếu rọi khắp vùng trời Nhật Nguyệt Giáo, Diệp Thu đứng bên dòng suối nhỏ phía sau ngọn núi của mình, bên cạnh hắn một cô gái xinh đẹp mỹ miều, chân dài, eo nhỏ, khuôn mặt ưa nhìn, mái tóc dài buộc đuôi gà tuôn dài xuống tận eo. cứ một lúc nàng lại nhìn Diệp Thu, hai má đỏ bừng rồi lại cúi đầu cười mĩm. Diệp Thu mắt vẫn nhìn trăng tròn rồi từ từ mở miệng.
- Trong thời gian ta chìm vào giấc ngủ, đa tạ nàng đã ở bên cạch chăm sóc ta, mọi chuyện ta đã biết rõ hết rồi. Nàng vì ta mà từ bỏ thân phận công chúa mà trở thành một đệ tử tạp vụ trong tông môn.
Cô gái bên cạnh vẫn cúi đầu, miệng hé nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, tay vén nhẹ tóc mai rồi từ từ trả lời.
- Ngươi có ơn cứu mạng với ta, ta làm vậy chính là lấy ơn trả ơn. Chưa kể trong thời gian qua ta còn được tổ sư truyền thụ võ nghệ, thân phận ta đã không kém đệ tử thân truyền là bao nhiêu.
Diệp Thu cảm khái, khẽ nhìn cô gái đang thẹn thùng bên cạnh mình, mĩm cười không nói, tay hắn bất chợt nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của hoàng y nữ tử kia. Trường Bình công chúa giật mình, hai má ửng đỏ, thẹn thùng rồi nép vài vai của Diệp Thu. Dưới ánh trăng cả hai ôn lại chuyện xưa, dường nhưu thời gian vì họ mà ngừng lại.
Mấy canh giờ sau, trên bầu trời một con chim ưng to bằng một ngôi nhà nhỏ từ từ hạ xuống phía trước hai người DIệp Thu. Thư đồng đang ngồi trên đó lập tức thông báo.
- Công tử, yến tiệc đã chuẩn bị xong xin mời người mau thu xếp theo ta đến chánh điện.
DIệp Thu cùng với trường bình công chúa đồng thời đứng dậy, hai khuôn mặt non nớt ửng hồng vì mắc cỡ. Trường Bình công chúa ánh mắt thẹn thùng, vuốt nhẹ mái tóc đang tung bay như dòng suối, giọng nói du dương như tiếng đàn lên tiếng:
- Sáng mai, muội phải trở về Kinh Thành, mẫu thân đang lâm bệnh, phận làm gái phải chăm sóc.
Diệp Thu nhìn trường bình ánh mắt phức tâp nhìn Trường Bình công chúa thật lâu, tậm trạng hắn lúc này rất phức tạp, có một điều gì đó thôi thúc hắn muốn giữ cô gái này lại. Trầm Ngâm một lúc DIệp Thu từ biệt rồi nhảy lên lưu cự ưng rồi bay vút về phía sơn môn của Lưu Thiền trưởng lão. Cả hai người bọn họ đều không biết là, lần gặp gỡ này cũng là lần cuối cùng hai người gặp được nhau, lần sau gặp lại chính là lúc sinh ly tử biệt. Nhưng đó là chuyện của sau này.
Ngay lúc này sau Tiếng gió rít gào chỉ trong chốc lát họ đã đến phía trên đại điện. Cả ngọn núi được thắp sáng bởi hàng vạn ngọn đèn linh thạch, hiến nó phát sáng như 1 thanh quang kiếm đâm vào không trung. Đại điện đặc biệt được trang hoàng hàng ngàn đèn lồng màu đỏ sặc sở treo cao từ trong ra ngoài. Xung quanh khách mời từ kháp nơi đang đổ về, người thì tụ thành nhóm đi bộ, người thì phi hành, hoặc có người thì ngồi trên những chiếc thuyền to lớn, hoặc những con yêu thú khổng lồ. Khung cảnh choáng ngợp làm Diệp Thu không khỏi đổ một giọt mồ hôi nhẹ. Quả nhân trưởng lão của đại tông môn nhận đồ đệ hoàn toàn khác biệt so với những đệ tử bình thường. CHưa kể đây còn là 3 vị đại trưởng lão cùng nhận chung một đồ đệ. Hầu như tất cả những nhân vật phong vân nhất của Đại Việt Quốc đều tề tựu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...