Kiếm Cốt


Yến Khai cau mày, xách đao xuống ngựa.Hai chiếc xe ngựa chuyển hàng dừng lại, đội ngũ phía trước cũng không thể không dừng.

Có khoảng ba mươi hộ vệ hộ tống lô hàng, đều là tu hành giả không có cảnh giới.Nguyên nhân rất đơn giản… vì muốn che giấu tai mắt của mọi người nên chỉ dựa theo cách thức vận chuyển phổ thông.

Thực chất, vị Tống đại nhân không rõ cảnh giới nông sâu kia mới chính là át chủ bài chống đỡ then chốt.Đây là một nơi hoang vu cô quạnh.Sau khi xuống ngựa, Yến Khai bỗng nghe thấy tiếng 'vèo', hắn nhanh chóng rút đao ra khỏi vỏ, tinh huy trên không cũng theo đó mà bay ra.

Kết quả, còn không thấy rõ thanh đao, hắn đã cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ truyền đến, nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu mặt đao, làm cả người hắn bay thẳng ra ngoài.Không ổn!Trong đầu Yến Khai thoáng hiện lên một ý niệm như vậy, đây chắc chắn là tu hành giả hậu tam cảnh!Một thân ảnh đỏ rực bay vút từ núi hoang mà đến, gần như chỉ trong vài tích tắc, Tống lão nhân trong xe đứng bật dậy, hai thân ảnh va chạm với nhau.

Chỉ một nhịp thở, thân ảnh hỏa hồng sắc đã đâm lão nhân tới mức phải lùi lại.


Lão dùng đầu vai chống đỡ, một tay chém xuống.Ầm! Thân ảnh hỏa hồng sắc bị đao chém trúng, hình thần tán loạn, hoả diễm ngập trời tản ra như thác nước.

Cả người quỵ xuống, sau đó xuyên qua háng lão nhân, dán sát xuống mặt đất phóng đi như một mũi tên, nhấc cỗ xe ầm một tiếng, sau đó phi như điên.Tống lão nhân khẽ giật mình, vẻ mặt hắn âm trầm, sau đó phất tay áo một cái rồi đạp mặt đất đuổi theo thân ảnh lưu hoả kia.Toa xe hai thùng chỉ còn lại một.Tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, thực sự quá khó tin.Yến Khai che ngực, chân tay tê dại, phẩm chất đao khí của hắn cũng không thấp, chống đỡ một chút tác động nhẹ thì không thể gãy được.

Lúc này hắn chống đao xuống đất mà đứng, cắn răng nói:- Bảo vệ tốt toa xe còn lại cho ta, chờ Tống đại nhân trở về!Trong lúc nói chuyện, ở đằng xa đã truyền đến tiếng vó ngựa.Chừng trăm tên mã tặc lao đến từ bốn phương tám hướng, đây là trận mai phục đã được lên kế hoạch từ trước.

Bang chủ của Kim Tiền bang, Thượng Quan Kinh Hồng vừa mới đột phá Đệ Tứ Cảnh, bây giờ dẫn đầu đám binh mã đến bao vây thương đội.Hỏa quang lượn quanh, mã tặc uy nghiêm cầm đuốc mà đứng.Yến Khai lẳng lặng rút đao, chậm rãi di chuyển mũi kiếm, cuối cùng nhắm thẳng vào khuôn mặt uy nghi của tên nam nhân.Nam nhân kia tung người nhảy khỏi con ngựa, chầm chậm đi tới, bình tĩnh, trầm ổn, nhẹ nhàng như mây, không hề sợ hãi, nhưng bước đi lại mạnh mẽ uyển chuyển như nhịp trống âm vang.

Hắn khoát tay áo, đồng thời mang theo song hoàn đan xen nhau, Kim Long Kim Phượng vờn quanh trượt xuống hai cánh tay tạo nên một luồng sát khí.Mã tặc lần lượt ném bó đuốc, ngọn lửa bắt đầu bùng lên.Vây quanh toa xe.…- Đen ăn đen.Ninh Dịch và Từ Tàng đứng trên một ngọn núi nhỏ, lần này không mang theo Bùi Phiền.Từ Tàng nhíu mày, tầm mắt mơ hồ rơi xuống hai thân ảnh vừa vụt qua.- Người chuyển hàng là một đại nhân vật, người chặn hàng cũng là một đại nhân vật.Ninh Dịch cảm khái nói:- Hai toa xe đều có tu hành giả hậu tam cảnh hộ tống...!Nếu vận khí ta không tốt, toa xe kia là giả thì có phải ta toi công hay không?Từ Tàng vỗ vai Ninh Dịch nói:- Thời gian của ngươi không nhiều, thất bại thì nhanh chóng rút lui.Dường như thân ảnh hỏa hồng phía xa kia đang quấn lấy Tống lão nhân, chẳng mấy chốc sẽ phân thắng bại.Từ Tàng rời khỏi đỉnh núi.Ninh Dịch ngẩng đầu.Hôm nay là một ngày nắng.Nhưng hắn lại mang dù tới, dưới chân núi bùng lên ngọn lửa, Ninh Dịch hít sâu một hơi, nhìn đám người trong ngọn lửa kia.

Vị bang chủ Thượng Quan Kinh Hồng đang đánh nhau với hộ tống giả, tất cả mọi người bắt đầu chém giết lẫn nhau, loạn thành một đoàn.Trong con ngươi của thiếu niên ánh lên ngọn lửa, dường như thấy được tinh hà rực rỡ.Sau đó, hắn cầm dù bắt đầu lao xuống.Hỏa quang ngập trời, Yến Khai và Thượng Quan Kinh Hồng đã quấn lấy nhau.

Hai vị tu hành giả Trung Cảnh đánh nhau, mặt đất trong phạm vi mấy trượng quanh đó đều lõm xuống, đao khí xao động, không ai có thể tới gần.Hai người chém giết gần mười hơi thở, đã giao đấu mấy chục chiêu, khí huyết sục sôi.

Trong nháy mắt Yến Khai thay đổi nhịp thở, rốt cuộc hắn cũng bị Thượng Quan Kinh Hồng nhân cơ hội đá một cái 'rầm' vào mặt bên buồng xe.


Nguyên một cái buồng xe to oành cứ thế bị đá bay ra ngoài.Số lượng đám mã tặc bên ngoài đông gấp ba lần nhân mã của thương đội, bọn hắn hung hãn lạ thường.

Ngay từ lúc bắt đầu bọn hắn đã tàn sát với khí thế áp đảo.Khi buồng xe kia bay ra, kẻ thì cuồng hoan, người thì hò hét, thoáng cái đã phân ra mấy người dùng bờ vai cường tráng cố gắng ngăn cản buồng xe lao vút đi.Hai mắt Yến Khai đỏ ngầu, hắn muốn dứt ra đi cứu xe ngựa, khóe mắt lấp lóa hàn quang.Roẹt! Lưng hắn rách toạc, toàn thân chảy đầy máu tươi, đầu bù tóc rối.

Hắn buộc phải xoay người đỡ chiêu, rồi lại bị Thượng Quan Kinh Hồng quấn lấy lần nữa.Rầm! Buồng xe dừng lại, vài sợi xích sắt lập tức buộc lên, một đầu buộc vào lưng mấy con ngựa.

Đống hàng hóa này đã rơi vào tay mã tặc.Yến Khai gào to đầy bi phẫn:- Các ngươi có biết cướp nhóm hàng này nghĩa là gì không?Thượng Quan Kinh Hồng bày ra vẻ mặt vô cảm.

Hắn đã giành được ưu thế không nhỏ, lạnh lùng cất lời:- Núi cao Hoàng đế ở xa, chúng ta dám làm vậy...!tự nhiên là có lý do.Yến Khai cố kìm lại một ngụm máu tươi, gượng cười bi thảm:- Các ngươi...!thật to gan!Trong màn hỏa quang ầm ĩ có một thân ảnh di chuyển với tốc độ cực nhanh, im hơi lặng tiếng xông vào giữa đám đông.Ngọn lửa bùng lên, bóng dáng kia trong khói lửa không hề dừng lại chút nào.

Trong khoảnh khắc hắn xông vào đám lửa, tản kiếm phát ra tiếng 'keng' chĩa về phía trước, lòng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, cả người xuyên qua như rồng.


Tản kiếm xoay tròn, hai đám huyết vũ bị đâm phập một phát vỡ tan.Thượng Quan Kinh Hồng và Yến Khai đều trông thấy cảnh tượng này.Cạch! Thiếu niên lạnh lùng cụp ô, nan ô lật nghiêng, nhấc tay lướt kiếm.Máu tươi tuôn trào, cả người lẫn ngựa đều bị chém làm đôi.

Thiếu niên vẫn lướt đi như bay chưa hề dừng lại, xông thẳng tới buồng xe kia.- Đó là thiếu niên cầm ô!- Tiểu đông gia của Thảo Cốc thành...!người Lý gia!Tiếng la hét tràn đầy kinh ngạc vang lên giữa đám đông.

Ngày hôm nay, đám mã phỉ của Kim Tiền bang...!lại nhớ đến nỗi kinh hoàng khi bị thiếu niên cầm ô khống chế.Sắc mặt của Thượng Quan Kinh Hồng trở nên khó coi, hắn dốc sức giãy ra khỏi đao khí của Yến Khai, xoay người toan rời đi.Nhưng ba chữ "người Lý gia" đã lọt vào tai Yến Khai, khiến ánh mắt nam nhân vốn mang vẻ mệt mỏi này chợt thay đổi, phát ra ánh sáng khác thường.

Hắn chém mạnh một đao để lại một vết rách cực lớn trên lưng Thượng Quan Kinh Hồng.Tình thế xoay chuyển.- Đồ ngu...Nam nhân xoay người nhưng lại bị Yến Khai lôi kéo, vẻ mặt giận dữ:- Ngươi có biết mình đang làm gì không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui