Chương có nội dung bằng hình ảnh
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Sư Yển Tuyết để đạo trường của mình lại cho hai tiểu bằng hữu chơi đùa, mình thì đi tới lầu trúc trốn thanh tĩnh. Phong Thính Lan đứng ở bên giường, dáng vẻ hổ thẹn muốn nói lại thôi.
"Ta cũng chưa hề trách cứ ngươi cái gì, cần gì phải bày ra bộ dạng này." Đầu ngón tay trắng nõn Sư Yển Tuyết đỡ một viên sáng xanh mờ.
Phong Thính Lan cúi thấp đầu xuống, nhíu mày nói: "Chuyện này nói đến cuối cũng là vì ta gây nên. A Tuyết, ngoài ngươi ra, ta chưa từng nghĩ tới đụng chạm vào người khác."
Sư Yển Tuyết vỗ vỗ mu bàn tay của Phong Thính Lan, trấn an nói: "Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, ta đương nhiên là tin ngươi."
"Vậy ngươi cầm viên ánh sáng xanh ra ám chỉ cái gì..."
Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết khựng lại, dở khóc dở cười: "Nói lung tung gì đấy, đây là đạo ý(*) của Giao Tộc." Hắn cầm tay của Phong Thính Lan lên, để hắn chạm vào viên sáng. Trên đầu ngón tay của Phong Thính Lan hơi lạnh, khoảnh khắc chạm vào, một cỗ tĩnh mịch đến từ đầm sâu u ám che trời lấp đất cuộn lên.
(*) Đạo ý 道意: Ý chí và khí phách của Đạo Giáo hay Đạo Gia.
"Giao Tộc ban đầu sinh ra ở đầm sâu vạn trượng." Sư Yển Tuyết nắm hờ lòng bàn tay, thu đạo ý lại: "Thính Lan, ngươi có biết trước kia ta chứng đạo thế nào không?"
Thần sắc Phong Thính Lan khẽ biến, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Dùng chiến đấu để chứng minh đạo tâm."
Sư Yển Tuyết nâng mắt lên, đáy mắt lưu chuyển phong thái năm xưa, nhẹ giọng nói: "Thính Lan à, ta muốn chứng đạo một lần nữa, ngươi sẽ cùng ta chứ?"
Phong Thính Lan sững sờ, đáy lòng có ngàn vạn lo lắng không nỡ nhưng không thể nói ra miệng, hắn nhìn Sư Yển Tuyết, không nói lời nào. Sư Yển Tuyết biết hắn đang lo lắng cái gì, đầu ngón tay nhẹ xoa lên bụng, trong lòng tĩnh mịch nói: "Nếu ngay cả chúng nó cũng không bảo vệ tốt được, ta cũng không cần chứng đạo."
Phong Thính Lan vòng qua eo Sư Yển Tuyết ôm hắn vào lòng, bất đắc dĩ nói: "Ta ở cùng ngươi, bất luận ngươi muốn làm gì."
Bất luận là chuyện gì, trước giờ thái độ của Sư Yển Tuyết đều không tỏ ra cương quyết, thoạt nhìn giống như có thể thương lượng, nhưng trong lòng Phong Thính Lan hiểu rõ, chuyện Sư Yển Tuyết đã quyết định, người khác không thể thay đổi được.
Sư Yển Tuyết chống cằm ở bên cổ Phong Thính Lan, sau cuộc giao thủ, mệt mỏi lờ mờ kéo tới, hắn khép mắt thở đều, an tâm rơi vào giấc ngủ ngắn ngủi.
Có lẽ là nhắc tới duyên cớ trước kia, Sư Yển Tuyết mơ thấy đại hoang sau thời hỗn độn. Hắn sinh vào thời đại hoang mới sinh ra, băng tuyết bao phủ trên đá thần đã nổi lên vô số hội nguyên, đỉnh núi trắng trong cả ngày vắng lặng, mãi đến ngày đó, hỏa diễm ngọc lưu ly kim sắc đổ xuống dưới, Canh Kim trút xuống, băng tuyết tan đi, một mảng sương trắng chiếu sáng đại hoang. Thần binh xuất thế, đứng một mình giữa đỉnh núi tuyết, bạch y phủ lên đạo thể không gì sánh nổi của thiên thần.
Bạch y thiên thần đi từ núi tuyết xuống, chân trần đi trong đại hoang, lúc đó hắn vẫn chưa nghĩ đến phải thu liễm kiếm khí quanh thân, đi đến chỗ nào, cây cỏ đứt gãy, núi lở đá vỡ. Mãi đến khi tới bờ Xích Thủy, hắn nhìn thấy bên bờ có một quả trứng tròn vo. Vỏ trứng tuôn ra quầng sáng, giống như ngầm chứa một đạo đồ nào đó.
Lúc này, từ phía xa có một con thân hình giống rắn bay tới, Toan Dữ(*) bốn cánh, sáu mắt cùng ba chân. Toan Dữ mở cái miệng lớn ra, lộ ra răng nanh sắc nhọn, muốn nuốt chửng quả trứng bên bờ Xích Thủy.
(*) Toan Dữ 酸与: Một loài quái điểu trong thần thoại cổ đại Trung Quốc. Thân hình giống rắn, lớn lên có bốn cánh, sáu mắt và ba chân, tiếng kêu giống như đang gọi chính nó. Một khi xuất hiện ở đâu, chỗ đó sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp. Có người nói ăn thịt của nó có thể khiến người không say, giải rượu.
Toan Dữ
Tâm trí Sư Yển Tuyết khẽ động, nâng tay xuất ra một đạo kiếm khí đâm thương một mắt của Toan Dữ, Toan Dữ kêu gào một tiếng, chạy trốn muốn bay đi. Trong tối tăm mơ hồ, đã định nhân quả. Thần minh mới tỉnh, tiếp nhận quy tắc của đại hoang, học thu liễm kiếm khí, kế tục hành tẩu đại hoang. Hắn chưa từng chú ý tới quả trứng đó, mãi đến rất nhiều hội nguyên sau, một con Huyền Long khá gan dạ tới tìm hắn, đưa ra một ý tưởng không thể tưởng tượng nổi. Sư Yển Tuyết mới biết bản thân và Long Tộc đã định phải ràng buộc vô số sợi nhân quả.
Huyền y trong bụng khó phân biệt, mộng cảnh đến cuối cùng, Sư Yển Tuyết từ trong mộng mị mở mắt ra, trong lúc tinh thần mơ hồ nhìn thấy huyền y giống như trước ở bên cạnh, theo ý thức lẩm bẩm gọi: "Huyền Uyên..."
Huyền y bên cạnh cứng đờ, cả người rồng đều không khỏe nữa.
Sư Yển Tuyết nhất thời thanh tỉnh, nhìn thấy mặt Phong Thính Lan đen như đít nồi.
"..."
Sư Yển Tuyết vội ho một tiếng, gian nan nói: "Không phải như ngươi nghĩ đâu."
Phong Thính Lan lập tức nổi vảy, nổi giận đùng đùng đứng lên nói: "Sư Yển Tuyết!"
Xong rồi, nổi giận thật rồi.
Sư Yển Tuyết ngẩn ra, đầu hơi đau, chỉ đành đưa tay đè lên trán, nói: "Là mộng cảnh lẫn lộn, nhất thời không nhìn rõ."
Phong Thính Lan tức đến mặt mũi trắng bệch: "Hóa ra trong mộng cũng nhớ thương."
"Mộng cảnh hư ảo, ta cũng không thể thao túng." Sư Yển Tuyết cố gắng giải thích, lại càng tô càng đen, mắt thấy Phong Thính Lan sắp tức đến bỏ nhà ra ngoài. Sư Yển Tuyết vội kéo ống tay áo hắn lại, Phong Thính Lan đang bốc giận lên đầu, vung tay ra.
Thân hình Sư Yển Tuyết hơi loạng choạng, đau đớn kêu một tiếng đỡ lấy bên eo.
Bước chân của Phong Thính Lan lập tức ngừng lại, theo ý thức quay đầu muốn đỡ hắn. Nhưng lại thấy Sư Yển Tuyết vẫn đứng thẳng người, thở dài nói: "Bỏ đi, ngươi đi đi, ta đi tìm người luận đạo đây."
Sắc mặt Phong Thính Lan trầm xuống vài phần, buồn bực nói: "Ngươi muốn luận đạo cùng ai?"
Sư Yển Tuyết cân nhắc một thoáng, bỗng nhiên cười nói: "Lan Khê Quân Tễ Khinh Vân, hắn đã là kiếm tu, cứ bắt đầu từ hắn là được."
Phong Thính Lan nhất thời đem tất cả nóng nảy nén trở lại, trăm vị tạp trần nhìn về phía Sư Yển Tuyết.
"Đi bế A Trì lại đây, đi cùng ta." Sư Yển Tuyết phân phó. Phong Thính Lan lúc này mới hiểu, Sư Yển Tuyết là thật sự muốn bắt đầu luận đạo từ hắn.
"A Trì không thể cả ngày chơi đùa được, nên học tu luyện rồi." Đầu ngón tay Sư Yển Tuyết điểm về hướng bụng, nói: "Tiểu gia hỏa bên trong này đúng là chăm chỉ, lúc ta luận đạo cùng đứa trẻ Giao Tộc kia, nó cũng theo đó mà giác ngộ kiếm ý của ta. Nếu A Trì không cố gắng, sợ rằng sắp bị ném lại phía sau rồi."
Phong Thính Lan nhìn rồng nhỏ ở ngoài lầu đang lăn lộn trong khóm hoa kia, cảm thấy vui vẻ của A Trì sắp kết thúc rồi.
Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết nổi lên từng sợi từng sợi kiếm ý màu bạc, lại bị hắn khắc chế mà nắm lại trong lòng bàn tay, chiến ý nóng lòng muốn thử trong hai mắt khiến cho Phong Thính Lan nhìn rất rõ ràng. Từ sau lúc này, một người luận đạo, cả nhà làm khán giả.
Tễ Khinh Vân ở mãi Lan Khê dường như cảm nhận được gì đó, rút kiếm nâng mắt, nhìn về phía xa xa.