"Bịch..."
Tấu chương trong tay Nhất Nguyên rơi xuống đất, bởi vì trên tấu chương viết rõ: Đông Thắng Thần Châu khu vực Ba Thục, Chưởng môn Nhất Nguyên Đạo phái bị giết chết ngay trong sơn môn.
Mà y là Tổ Sư sáng lập Nhất Nguyên Đạo phái, cho nên bức tấu chương này dĩ nhiên được đưa trực tiếp đến tay y.
"Tại sao lại như vậy, tại sao?" Nhất Nguyên thì thào, hai vành mắt đỏ thẫm.
Văn Cư tiên sinh ngồi phía đối diện thấy một màn trước mắt, y đi tới nhặt tờ tấu chương dưới đất lên, nhìn nội dung bên trên, sau đó vỗ vai Nhất Nguyên đạo nhân, thở dài nói: "Đừng nên quá bi thương."
Theo Nhất Nguyên đạo nhân, cái chết của Chưởng môn Nhất Nguyên Đạo phái Cửu Thần là sự sỉ nhục với một vị tổ sư như y.
Y nghĩ, ít gì cũng phải có người tới nói một vài câu, sau đó bản thân sẽ hạ một đạo thần ý bắt Cửu Thần xin lỗi Ba Tứ. Nào ngờ, căn bản chẳng có ai đến tìm mình, đều là thần tiên trên Thiên Giới, lại có thể cứ thế đoạn đi đạo thống của người khác.
Nhất Nguyên đạo nhân chỉ cảm thấy gương mặt nóng rực.
"Bọn họ sao có thể như thế, ta muốn báo lên Thiên Đế." Nhất Nguyên đạo nhân nói.
Văn Cư lắc đầu: "Không có tác dụng đâu."
"Sao lại không có tác dụng, tam giới là quản hạt của Thiên Đế, y phải làm gì đó chứ." Nhất Nguyên đạo nhân kích động.
Văn Cư không nói gì thêm mà chỉ lắc lắc đầu, y biết thời điểm này mình có nói gì cũng là vô dụng. Nhưng mà y biết rõ, tên Nhất Nguyên này vẫn quá coi thường sự cường đại của Giác Mộc Công đứng đầu Nhị thập bát Tinh tú kia. Không nói tới tu vi cá nhân mạnh mẽ, cường đại hơn nữa là vị Giác Mộc Công này giao hữu cực rộng rãi, bối phận rất cao, đến độ Long Vương Đông Hải Long cung còn phải gọi hắn một tiếng thúc thúc.
Nhất Nguyên đạo nhân bắt đầu viết tấu chương, tất nhiên y không có tư cách diện kiên Thiên Đế.
Một ngày sau khi y trình bức tấu chương do tự tay mình viết một cách nóng nảy lên trên, Vũ Khúc Tinh Quân liền cho gọi y, trong lòng y rất kích động, có thể được Vũ Khúc Tinh Quân triệu kiến đối với y mà nói là một việc có nhiều ý nghĩa.
Y biết một điều đó là Vũ Khúc Tinh Quân và vị Giác Mộc Công đứng đầu Nhị thập bát tinh tú kia không đi cùng một con đường, hơn nữa là đối lập nhau.
"Ngươi là người hôm qua trình tấu chương đó à?" Vũ Khúc Tinh Quân hỏi.
Vũ Khúc Tinh Quân vóc người cao to, thường xuất hiện trong phủ Tinh Quân với một bộ quan phục màu xanh da trời, y lại có một sự uy nghiêm tự nhiên, mỗi lần nhìn thấy Vũ Khúc Tinh Quân, Nhất Nguyên đạo nhân đều khẩn trương một cách không tự chủ được.
"Vâng, Giác Mộc Tinh Quân ngang ngược càn rỡ, diệt đạo môn của thần, sự tình như vậy thần tất nhiên muốn báo cáo với Ngọc Đế, nghe Ngọc Đế minh xét." Nhất Nguyên đạo nhân cẩn thận nói ra.
"Chỉ cần là tiên quan, đều có quyền tấu sự." Vũ Khúc Tinh Quân nói: "Ngươi làm không sai."
Nhất Nguyên đạo nhân nghe Vũ Khúc tinh quân nói như vậy, trong nội tâm vô cùng cao hứng.
"Có điều, việc gì cũng phải có chứng cứ, chữ trên tấu thư của ngươi chỉ là suy đoán, như thế làm sao có thể trình lên trước mặt Ngọc Đế, ngươi cầm nó về đi, thu thập chứng cứ rồi viết lại tờ khác." Vũ Khúc tinh quân chỉ tờ tấu trên bàn rồi nói.
Nhất Nguyên đạo nhân hơi sững sờ, chẳng lẽ tấu chương mình viết vẫn còn ở chỗ này, chưa được Ngọc Đế xem qua?
Vũ Khúc tinh quân nâng ly trà trên bàn uống một ngụm, Nhất Nguyên đạo nhân cầm lấy tờ tấu chương rồi lui ra ngoài.
Trở lại chỗ của mình, Văn Cư tiên sinh đưa cho hắn một ly, nói: "Bị Tinh Quân cho lui rồi à?"
"Ngươi đã sớm đoán được?" Nhất Nguyên đạo nhân sáng mắt hỏi.
"Ngươi là người của phủ Vũ Khúc tinh quân, ngươi muốn làm gì, đều phải xin chỉ thị của Tinh Quân mới được đó." Văn Cư nói.
Nhất Nguyên giật mình: "Thì ra là vậy, đa tạ tiên sinh chỉ giáo."
"Không có gì, có rượu ngon thì mời ta hai chén là được rồi." Văn Cư nói.
"Nhất định nhất định." Nhất Nguyên đạo nhân nói vội.
Nhưng trong lòng Nhất Nguyên lại có cảm giác không cam tâm, y biết rõ mối thù của mình không báo được, căn bản là không làm gì được Giác Mộc Công này, chỉ có thể chờ đợi thời cơ mà thôi.
Về phần Kim Tượng Đế, hắn cũng không có lên đường đi tìm Âm Sơn kia ngay lập tức, mà ở lại Ba Thục thêm một khoảng thời gian ngắn, xem như chăm sóc Ba Tứ lâu một chút nữa. Trong khoảng thời gian này Thanh Diệp cũng hay tới lui, Kim Tượng Đế phát hiện cả người gã Thanh Diệp long lanh hơn trước nhiều, coi bộ tu vi có tăng tiến.
Muốn đi Vô Gian Quỷ Vực trước hết phải đến U Minh, nhưng địa danh U Minh này cũng không dễ đi như vậy, giống như Thiên Giới, ngẩng đầu nhìn lên là mênh mông thiên không, biết rằng Thiên Giới ở trên đấy, nhưng ngươi đâu có vào được. Mà U Minh ở nơi nọ, người bình thường cũng không vào được.
Kim Tượng Đế tất nhiên chưa từng đi, nhưng Ba Tứ biết phải đi như thế nào.
Có hai biện pháp, một là thần hồn ly thể, tiến vào U Minh giới, cách này dùng cho phần lớn tu đạo sĩ chưa đủ tu vi ở nhân gian, một cách khác là dùng nhục thân tiến vào.
Kim Tượng Đế đương nhiên là theo cách thứ hai, người có tu vi cao thâm có thể trực tiếp xé rách hư không tiến vào U Minh giới, chỉ có điều làm như vậy sẽ dẫn tới chấn động nơi U Minh giới, Kim Tượng Đế không muốn dùng phương pháp này.
Từng địa phương đều có cửa đi vào U Minh, bất quá có nơi được phép vào, có nơi không, nếu Kim Tượng Đế muốn đi vào U Minh thì hắn phải đi qua cửa cấm, nhưng như thế thì phải hao phí một khoản không nhỏ.
Cách Ba Thục không xa có một địa phương, nơi đó có một dòng suối tên là Thông Minh tuyền, từ nơi đấy có thế đi vào U Minh giới.
Thông Minh tuyền nằm bên trong một sơn trang, gọi là U Minh sơn trang, chủ nhân của U Minh sơn trang là một Quỷ Vương ngàn năm, pháp lực cao thâm khó dò, những người muốn xuyên qua Thông Minh tuyền đều phải giao nộp cho y một lượng hồn phách.
"Hồn phách?"
"Đúng, đại khái cứ mười người sẽ có một người sỡ hữu một lượng hồn phách tinh khiết nhất định. Nghe nói y biết nấu một loại rượu tên là Bồ Hồn Tửu gì gì đấy, loại rượu này bán ở U Minh giới rất đắt hàng, chỉ cần uống một chén rượu này vào, hồn phách bị thương liền có thể chữa khỏi." Ba Tứ nói.
"Ta đây còn phải đi tìm người có hồn phách tinh khiết nữa à." Kim Tượng Đế tuy chán ghét nhân loại, nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ đi giết người rút hồn.
"Ha ha, huynh đệ của Ba Tứ ta há lại phải nhờ vào thủ đoạn kia sao, tin tức này mà lan truyền, Ba Tứ ta không biết giấu mặt vào đâu nữa." Ba Tứ cười nói: "Năm đó, trang chủ U Minh sơn trang từng nhờ ta giải quyết rắc rồi dùm y, bây giờ cũng nên bắt y trả công một chút, huynh cứ việc đi, cứ nói là huynh đệ của Ba Tứ,nhất định sẽ được cho qua."
"Đã vậy, ta đi luôn." Kim Tượng Đế nói.
Cứ như thế, Kim Tượng Đế đi tìm U Minh sơn trang.
Kim Tượng Đế căn bản chưa từng nghe nói tới chỗ này, lúc hắn đến nơi, chỉ thấy núi non bao quanh, non xanh nước biếc, cạnh đấy là một cái trang viên, bên trong trang viên có một gốc hòe già che kín bầu trời.
Trang viên nhìn từ trên cao có mấy phần quạnh quẽ, hơn nữa trang viên còn có một chỗ kì quái, đó là không có cửa sổ.
Kim Tượng Đế hạ mình xuống bên ngoài sơn trang, đi tới trước cửa trang viên, gõ mạnh. Một lão già mặt mũi hiền từ đi ra mở cửa, sau khi đánh giá một lượt Kim Tượng Đế từ trên xuống dưới, lão hỏi: "Ngươi tìm ai?"
"Ta tìm trang chủ của lão." Kim Tượng Đế nói.
"Trang chủ của chúng ta không có tiếp khách, mời ngươi đi cho." Lão già nói.
KIm Tượng Đế ngẩn ngơ hỏi lại: "Nơi này của các người là U Minh sơn trang có đúng không?"
Lão già lại đánh giá Kim Tượng Đế một phen: "Biết được cái tên này cũng không có mấy người, ngươi hãy đi theo lão."
Vừa bước vào bên trong sơn trang, Kim Tượng Đế liền cảm thấy không khí có phần lạnh lẽo.
Lão già dẫn Kim Tượng Đế đi vào đại sảnh, bảo Kim Tượng Đế ngồi chờ trong phòng rồi quay ra đóng cửa, cả sảnh liền tối om.
Kim Tượng Đế đánh giá căn phòng một lượt, trong phòng không có bàn, không có cửa sổ, bốn vách tường treo bích họa, có điều bích họa cũng rất quỷ quái, vẽ toàn cảnh tượng ác quỷ, còn có cảnh tưởng như là địa ngục hành hình.
Tại phía đối diện cửa vào có một pho tượng màu đen, pho tượng hình người có đầu, có tay, nhưng bên dưới dường như chưa kịp khắc xong, toàn bộ bức tượng nhìn giống như một người đang chui ra từ trong bùn nhão.
Lát sau, một thanh niên trẻ tuổi u ám thân mặc hắc y, ánh mắt tối tăm đi vào. Hắn nhìn nhìn Kim Tượng Đế rồi nói: "Đã biết rõ danh tự của sơn trang thì hẳn là muốn đi U Minh giới đúng không? Chắc cũng đã hiểu quy tắc nơi này?"
"Ta biết cái U Minh sơn trang này từ người bằng hữu tên Ba Tứ." Kim Tượng Đế nói, trong lòng nghĩ chẳng lẽ người thanh niên âm u trước mắt này là lão quỷ ngàn năm Mạch Thiên Tầm mà Ba Tứ nói tới?
"Ba Tứ!" Mạch Thiên Tầm thấp giọng nhắc lại cái tên này: "Ngươi đã là bằng hữu của y, ta có thể cho ngươi qua, bất quá, ta chỉ đảm bảo việc đi vào, có thể không quản được đường ra của ngươi, đến lúc đấy ngươi phải tự dựa vào bản thân mình thôi."
"Chỉ cần đi vào là được." Kim Tượng Đế nói.
"Tốt, vậy đi theo ta." Mạch Thiên Tầm đi trước dẫn đường, đột nhiên dừng lại nói: "Cách đây mấy ngày, A Thổ ở Quỷ Súc Quật bảo ta mang cho hắn một bình rượu, ngươi tiện đường thì cầm theo hộ ta."
"Ta còn không biết Quỷ Súc Quật nằm ở chỗ nào." Kim Tượng Đế nói.
"Cách đây không xa, ta sẽ nói kỹ cách đi cho ngươi. Ngươi yên tâm, chỉ cần không phải là cừu nhân trước đó, hoặc không tùy tiện đắc tội ác quỷ bên trong thì sẽ không có chuyện gì đâu." Mạch Thiên Tầm nói.
"Vậy ngươi cho ta bản đồ U Minh giới được không?." Kim Tượng Đế hỏi.
"U Minh giới to lớn vô cùng, không ai có thể đi hết, nhìn thấu, nhưng ta có một mảnh bản đồ tự vẽ những chỗ đã từng đi qua, có thể tặng cho ngươi."
"Vậy tốt quá." Kim Tượng Đế nói.
Mạch Thiên Tầm nghe vậy cũng cười cười, nói: "Tại U Minh giới, người như ngươi rất có sức hấp dẫn, quỷ bên trong đấy có thể thôn phệ hồn phách, rồi mượn cơ thể của ngươi để hoàn dương, ngươi nên cẩn thận thì hơn."
"Đa tạ nhắc nhở."
"Đi theo ta."
Hai người đi qua một hành lang âm u, bước vào một gian phòng lớn, trong phòng tỏa ra một không khí âm lãnh nồng đậm. Vào bên trong, một miệng hồ sâu u ám xuất hiện trong mắt, cái miệng hồ kia hiện ra ánh sáng màu lam, mặt nước thì vô cùng tĩnh lặng, sâu không thấy đáy. Bên cạnh có một bệ đá màu đen, liếc nhìn có thể thấy được, đây là chỗ Mạch Thiên Tầm tu luyện hằng ngày.
Lúc này, lão già mở cửa ban nãy cầm một hồ rượu đi tới. Kim Tượng Đế vung tay, hồ rượu liền biến mất bên dưới ống tay áo.
Đây là Tụ lý càn khôn chi thuật, mặc dù vô pháp làm ra một cái tay áo tụ sơn hà, nhưng một ít đồ nho nhỏ thì ngược lại có thể làm được.
Mạch Thiên Tầm nhìn pháp thuật của Kim Tượng Đế, ánh mắt sáng ngời, thầm đánh giá người này không đơn giản. Tụ lý càn khôn thuật sử dụng gọn gàng không dính khói lửa thế kia, tu sĩ bình thường không thể học tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...