Dịch: quantl
Nhất Nguyên đạo phái được sáng lập ở Ba Thục mới hơn ba trăm năm, đối với người bình thường thì ba trăm năm rất dài, một vương triều cũng chỉ dài đến thế thôi nhưng với người tu hành, đặc biệt với một môn phái thì ba trăm năm cũng chẳng thấm vào đâu.
Những môn phái lớn nhất trong thiên hạ có phái nào là không phải tồn tại từ thời thượng cổ, cho dù thời thượng cổ chưa khai tông lập phái thì tổ sư nhất định cũng là người dương danh giữa thiên địa. Đàn tràng nhất định là một nơi bất luận người hay yêu đều muốn tới. Nhưng Nhất Nguyên đạo pháp thì dù có là tổ sư đi chăng nữa thì cũng chưa dương danh thiên hạ, chỉ là được phi thăng Thiên giới, thi thoảng còn hạ phân thân xuống.
Cửu Thần đạo nhân đứng trên đám mây nhìn vào sơn cốc tràn ngập hắc quang, trong lòng cực kỳ kích động.
Đây chính là đại yêu, mình vây khốn được ba tên, tuy có chút ngoài ý muốn nhưng đối với hắc quang diệt thần trận thì một hay ba cũng chẳng có gì khác biệt.
Y không nhìn thấy Kim Tượng Đế bởi hắn đã trốn vào hư không, tuy vẫn bị khốn trong đại trận nhưng tuyệt nhiên y không nhìn được.
“Hôm nay chúng ta sẽ trừ đi một mối họa lớn cho thiên hạ” Cửu Thần lớn tiếng nói, trong mắt y lúc này tràn ngập vui mừng. Y biết từ chỗ sư phụ mình rằng độc cáp này là một đại yêu, nếu không phải vì gần với môn phái mình, lại giết rất nhiều đệ tử thì y cũng sẽ không quyết định như vậy.
Lần này không những mời hảo hữu của mình tới còn dùng một duyên mà tổ sư đã kết khi xưa. Duyên này cả đời trưởng môn trước cũng chẳng dùng đến cho tới tận bây giờ.
“Ha ha...” Bên dưới truyền tới tiếng cười to
Trong lòng Cửu Thần càng thêm cao hứng, tiếng cười này là do Khô Trúc lão nhân được tổ sư kết đạo duyên phát ra. Khô Trúc lão nhân, người trẻ tuổi có thể không biết nhưng những tu giả có tuổi tác đều đã nghe qua.
Khô Trúc lão nhân năm đó uy danh hiển hắc đã từng trong vòng một đêm đạp phá mười tám yêu phủ, sau này nghe nói bị Ngu Nhung Vương đuổi giết, từ đó tan biến. Có người nói lão bị Ngu Nhung Vương giết, có người nói lão bị trọng thương.
Cửu Thần biết Khô Trúc lão nhân bị Ngu Nhung Vương đánh trọng thương, năm đó trốn trong Nhất Nguyên đạo phái, được tổ sư gia cửu. Dưới gầm trời này người có thể trốn được dưới tay Ngu Nhung Vương không nhiều, nếu truyền ra thì không những không phải là chuyện xấu hổ mà còn là một việc đáng được khen ngợi.
Chẳng qua đối với Khô Trúc lão nhân thì tuyệt không phải như vậy bởi Khô Trúc lão nhân xuất danh sớm hơn Ngu Nhung Vương, Ngu Nhung Vương xuất danh khi đại chiến với Tam Đàn Hải Hội đại thần. Trận chiến đó kinh thiên động địa khiến thiên hạ kinh hãi, khiến Ngu Nhung Vương danh chấn thiên hạ. Chỉ là không có ai biết Ngu Nhung vương tới từ đâu, sau trận đó y phong vương.
Trong thiên hạ có rất nhiều Yêu Vương nhưng có thể khiến người thiên hạ ai cũng biết là yêu vương thì mới là đại yêu vương chân chính.
Tam Đàn Hải Hội đại thần tuyệt không đơn giản, thần linh trong Thiên Giới có rất nhiều nhưng loại thần linh như gã lại chẳng có là bao, tính cách gã quái dị, không giống vị nhị chân quân cao lãnh kia cũng không thông tình đạt lý như hai vị huynh đệ của mình, càng không giống Bính Linh Công Hoàng Thiên Hóa con của Đông Nhạc Thái Sơn Đại Đế thích giúp đỡ người khác.
Tính gã quái dị, hành sự dựa vào cảm tính, chỉ là tu vi của gã trên trời dưới đất rất ít người bì kịp cho nên có rất ít kẻ dám chọc vào gã.
Bên trong sơn cốc là một vùng tăm tối, hắc ám lưu động, trong đó có từng ánh lửa màu tím bập bùng.
“Thật lớn mật, ta là thiên hà tuần tra sứ của Thiên Đình, ai dám chạm tới ta” Trong vùng hắc ám có một giọng nói truyền ra.
Trong lòng Cửu Thần chân động, tiên quan của thiên đình không phải chuyện đùa, tu vi là chuyện nhỏ, thân là yêu lại có thể nhậm chức ở Thiên Giới chứng minh đằng sau y là một vị chính thần có địa vị khá cao ở Thiên Giới. Bất luận vị thần linh này là ai cũng không phải là một tiểu môn phái có thể chịu nổi, tuy tổ sư của mình cũng ở Thiên Giới nhưng thời gian ngắn ngủi lại chẳng có căn cơ nào.
Từ những tin tức của tổ sư truyền xuống thì trong Thiên Giới chẳng những không bình tĩnh mà còn có ám lưu cuộn trào, bởi những thần linh kia trước khi thành thần đều có ít nhiều thù hận, còn có người hoặc nhiều hoặc ít mà phải thụ cấm ở Phong Thần Bảng vì đối phương, không được tự do nên trong lòng càng oán hận.
Tổ sư của y cảnh cáo thêm không nên chọc tới những vị có tiên tổ hoặc tổ sư ở Thiên Giới, vốn y cho rằng giết một con độc cáp tuy có chút gian nan nhưng trước giờ không nghĩ tới vì vậy mà chọc phải tiên quan trên Thiên Đình.
“Vì sao lại thế?”
Trong lúc Cửu Thần còn chưa biết làm thế nào thì có tiếng cười vang lên, chính là Khô Trúc lão nhân.
“Ha ha một tuần tra sứ thiên hả nho nhỏ mà cũng dám nói, lão phu đã từng giết tiên quan, trên lệnh bài của ngươi còn không có tên”
Trong vùng hắc quang có một cây trúc tím, trước cây trúc có từng ngọn lửa tím kết thành lá.
Nếu có người đã thấy lão ra tay thì sẽ phát hiện ra tu vị Khô Trúc lão nhân lúc này lại có biến hóa tựa như thoát thai hoán cốt vậy, pháp tượng trúc tím của lão đã từ hư hóa thực. Đạo pháp cấm văn đẫ hóa thành trúc tím rồi.
Khi cây trúc tím kia xuất hiện trong hắc quang diệt thần trận thì đại trận vốn có chút bất ổn đã an định lại.
Trong lòng Cửu Thần thở dài một hơi, may là có Khô Trúc lão nhân ở đây, lão không sợ nên trong lòng y cũng có chút dễ dàng, vạn nhất sau này có chuyện gì còn có một Khô Trúc lão nhân đỡ ở phía trước, mình có thể đẩy mọi việc lên người lão.
Vả lại y biết Khô Trúc lão nhân tuyệt sẽ không để những con yêu này thoát khỏi đại trận.
“À, yêu quái giảo hoạt, dám giả mạo tuần tra sứ thiên hà à. Nếu hắn là tuần tra sứ thiên hà thì lại có thể tự tiện xuống trần, điều này là phạm tội lớn trong thiên điều. Cho dù hắn là thật thì chúng ta giết một tiên quan tự hạ giới cũng sẽ không bị thiên đình so đo”
Tự tiện hạ giới đúng là tội bất quá việc này cũng là thường tình những thần linh giám sát kia cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng giết tiên quan thì nhất định Thiên đình sẽ quản, sẽ tra, chỉ là có thể tra được hay không thì còn phải xem ai tới tra xét.
Nếu như là vị Tam Đàn Hải Hội đại thần kia xuống tra thì khả năng sẽ có rất nhiều người chết, cũng có thể gã sẽ chẳng giết một ai. Chẳng qua nếu như tiên quan có tiên tổ ở Thiên giới vậy thì khác.
Cửu Thần đương nhiên hiểu những điều này, y lớn tiếng nói chẳng qua là để những người xung quanh nghe.
Bên cạnh y có hai vị bằng hữu, một là Huy Kỳ đạo trưởng tới từ Ngưng Thúy Nhai, tay nắm một đôi tử thanh bảo kiếm. Ngưng Thúy Nhai tuy không phải đại môn đại phái, truyền thừa cũng mới chỉ trăm năm, thu đồ cũng không nhiều, nhưng Ngưng Thúy Nhai lại rất bí ẩn, nếu không có người dẫn đường nhất định không tìm được.
Trăm năm trước nơi mà Ngưng Thúy Nhai sở ngụ bị một đại yêu chiếm cứ nhưng trong một đêm vị đại yêu kia đã tan biến từ đó trong thiên địa có thêm một môn phái. Đệ tử của Ngưng Thúy Nhai cũng rất biết điều, ít tranh chấp với người, điều này khiến Cửu Thần không biết tu vị của họ tới mức nào, chẳng qua y có thể khẳng định vị đại yêu trước kia bị khu trục hoặc chém giết có tu vị cực cao.
Một vị khác là Thanh Thành tu sĩ, tên gọi là Trường Thanh tử, tuy chưa khai tông lập phái nhưng cũng kiến phủ nhiều năm ở núi Thanh Thành, cũng quen y đã lâu, thường cùng nhau đàm huyền luận đạo có thể coi là hảo bằng hữu.
“Tiên quan tự tiện hạ giới, đúng là có tội, chúng ta có thể chém giết hắn ở đây, không để hắn truyền tấn về Thiên Giới, bởi dù đã giết nhưng nếu để hắn truyền tấn về Thiên Giới thì cũng có chút phiền toái” Trường Thanh Tử nói.
“Vậy tuyệt không để bọn họ truyền tấn” Huy Kỳ đạo trưởng đứng một bên nói
“Tấn quang đó thần tốc, nếu muốn ngăn chặn thì cũng chẳng phải dễ dàng gì, vả lại nếu hắn có tiên tổ ở Thiên Giới thì chỉ sợ cũng không ngăn được tấn quang” Trường Thanh Tử tiếp
“Một đôi tử thanh bảo kiếm truyền thừa trên tay ta, tế luyện nhiều năm mà vẫn chưa thể hiện được uy thế của mình, hôm nay để ta thử xem có thể ngăn chặn được truyền tấn linh quang không? Ngăn được một đạo tiên quang, chém được đại yêu thì cũng có thể coi như không uổng công khai phong” Huy Kỳ đạo nhân nói
Cửu Thần vui mừng vội nói: “Huy Kỳ Huynh có năm chắc không”
“Nếu đối phương không có thủ đoạn đặc biệt thì nhất định sẽ không phụ lòng huynh” Huy Kỳ đạo nhân nói.
Cửu Thần biết Huy Kỳ đạo nhân là người cẩn thận, không nói khoác, nếu như gã nói được thì nhất định sẽ làm được
“Huy Kỳ đạo hữu đã nói vậy thì nhất định là sẽ làm được” Trường Thanh Tử nói
“Như vậy, hôm nay chúng ta sẽ trừ đi một mối họa trong thiên địa này” Cửu Thần phấn khỏi nói
Y cảm tháy đây chính là lúc Nhất Nguyên đạo phái được nổi danh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...