Kiêm Chức Nghệ Thuật Gia


Lâm Hi dở khóc dở cười: "Cho nên cách mà ngươi muốn giúp ta, chính là tự mình đem kiến thức và sáng tác nhạc sao? ”

"Đúng vậy." Lâm Trí Bạch nói.

"Là như vậy sao." Lâm Hi đã cố gắng cung cấp cho đệ đệ của mình một số kiến thức chung trong ngành công nghiệp: "Tất cả chúng ta đều nói rằng các nhạc sĩ sẽ có vị trí cao nhất trong thế giới âm nhạc, nhưng trên thực tế là đề cập đến những nhà soạn nhạc có huy chương vàng trở lên."

"Còn có chia đẳng cấp sao?"

Lâm Trí Bạch hơi sửng sốt một chút.

Sao lại giống như tiểu thuyết huyền huyễn tiên hiệp gia tộc thế này?

Lâm Hi lắc đầu, "Không phải là phân loại chính thức gì, chỉ là một câu nói trong ngành chúng ta, giống như bình thường chúng ta nói ai là nhân vật lớn.

Cái gọi là huy chương vàng kia thật ra chính là chỉ những người sáng tác ít nhất lọt vào top 10 của bảng xếp hạng mỗi mùa giải âm nhạc, bảng xếp hạng mùa giải âm nhạc cũng không cần ta phải giải thích nhiều chứ?”

Lâm Trí Bạch gật đầu.

Blue Star có tám châu lục.

Cái gọi là bảng xếp hạng mùa giải âm nhạc chính là bảng xếp hạng âm nhạc cao nhất của âm nhạc từng châu lục.


Dân số Tần Châu nơi Lâm Trí Bạch đang ở năm nay đã vượt qua hai tỷ ba, nhạc sĩ không biết là bao nhiêu, bởi vậy có thể thấy được những người sáng tác được huy chương vàng quả thật đều rất lợi hại, dù sao không phải ai cũng có thể lọt vào top 10 bảng xếp hạng mùa giải của Tần Châu.

"Bất quá..."

Lâm Hi nhìn về phía Lâm Trí Bạch: "Ngươi cứ yên tâm mà học về chuyên ngành lịch sử nghệ thuật đi, năm đó ta cũng là theo chuyên ngành này.

Mấy năm tiếp theo chương trình đại học của ngươi đúng là sẽ tiếp xúc với một ít kiến thức sáng tác, sau này hãy tìm hiểu kỹ hơn đi.

Đừng tự cảm thấy mình khi còn bé bản thân đã học qua đàn piano và guitar thì sẽ sáng tác được, trong thời đại này chỉ cần nhà ai có điều kiện không tệ thì khi còn bé cơ bản đều học qua những thứ này.



"Ta muốn thử xem."

Lâm Trí Bạch kiên trì: "Bài hát đã viết xong."

Không phải là Lâm Trí Bạch đầu sắt, hắn cũng biết mỗi câu nói ra tỷ tỷ đều là lời vàng ngọc, nhưng bản thân mình có hệ thống thì sao?

"Ta coi như đã nhìn ra."

Trong ánh mắt Lâm Hi có chút cưng chiều: "Người và ta đi vòng vòng nửa ngày như vậy, không phải là muốn đi cửa sau của tỷ tỷ sao? ”

"Những lời này thật là khó nghe."

Lâm Trí Bạch nhất thời tỏ vẻ mặt ghét bỏ, chuyện của người nhà mình có thể gọi đi cửa sau sao, rõ ràng là từ cửa chính tiến vào.

"Được thôi."

Lâm Hi tùy ý khoát tay áo nói: "Nếu ngươi muốn tự giày vò, vậy thì ta sẽ giày vò ngươi một lần xem sao.

Chút quyền lợi này trên tay ta vẫn có, nhưng đừng hòng tìm ca sĩ thành danh để hợp tác, càng đừng trông cậy vào việc lấy được bao nhiêu tài nguyên quảng bá.

Mặc dù ta là quản lý bộ phận âm nhạc số 13 thuộc Thần Thoại Entertainment thì cũng không thể phá hỏng quy định vì ngươi được, nếu như bị người ta nắm thóp điểm yếu này, thì sau này uy tín cũng như lòng tin của ta tới người trong bộ phận ta quản lý sẽ cắm đầu xuống đất.”

"Vậy ta tìm ai hát?"


Lâm Trí Bạch chưa từng học qua thanh nhạc, hắn cũng không muốn tự mình đi tìm đến các chuyên gia điều chỉnh nhạc vì hắn hát, để cho khỏi lãng phí tác phẩm tốt.

Huống hồ hắn còn muốn học đại học, trước khi tốt nghiệp làm chút công việc hậu trường đã là rất tốt, về phần sau khi tốt nghiệp muốn làm gì Lâm Trí Bạch còn chưa xác định được, dự định sẽ xem xét việc nào có lợi trong công cuộc giành lấy Thần Thoại rồi tính sau.

"Công cụ ta đã tìm được cho ngươi rồi."

Lâm Hi nhún nhún vai, chợt ý thức được Lâm Trí Bạch có thể sẽ nghe không hiểu loại lời lẽ đen tối này, liền giải thích: "Chính là một số ca sĩ mới chưa chính thức ra mắt, trong bộ phận của ta vừa vặn có sáu người, nếu ngươi rảnh hãy cùng ta đi công ty chọn đi.



"Ngày mai đi liền nhé."

Lâm Trí Bạch cũng không ngại ca sĩ có danh tiếng hay không, cánh cửa Thần Thoại Entertainment luôn tiện cửa mở ra mà.

Cho dù là ca sĩ mới ra mắt của công ty đi chăng nữa thì trình độ chuyên môn cũng tất nhiên phải rất tốt mới có thể được tuyển vào.

"Tốt tốt tốt, tỷ về phòng đi."

Lâm Hi đứng dậy, "Ngủ ngon."

Nàng căn bản không hề để bài hát Lâm Trí Bạch muốn viết ở trong lòng.

Phải biết rằng hiệu suất của công ty âm nhạc tốt hay xấu, hầu như tất cả phụ thuộc vào sự phát triển của các nhạc sĩ.

Nhưng nếu như viết một bài hát thật sự đơn giản như vậy, thì bản thân mình cũng không đến mức lo lắng cho thành tích của bộ phận đến mức hao tâm tổn thọ.

...


Ngày hôm sau.

Lâm Trí Bạch ngồi xe của Lâm Hi đi đến Thần Thoại Entertainment

Tòa nhà của Thần Thoại Entertainment nằm trong khu công nghệ cao ở Tô Thành Tần Châu, cách nhà Lâm Trí Bạch khoảng 35 km.

Gần đó còn có một ga tàu điện ngầm, trước kia tất nhiên Lâm Trí Bạch đã từng tới công ty mà cả nhà đều làm việc bên trong, nhưng số lần tới cũng khá ít không thể tính là quen thuộc nơi này.

Tòa nhà cao năm mươi lăm tầng

Tầng hầm cũng có đến ba tầng.

Tổng diện tích xây dựng đã vượt hơn một trăm nghìn mét vuông!

Đây là tòa nhà văn phòng mà tập đoàn Thần Thoại tự xây dựng, đã có gần hai mươi năm lịch sử.

Hình dạng của tòa nhà trông vậy nhưng vẫn còn rất mới lạ, chức năng bên trong cũng rất đầy đủ, trong khu công nghệ cao này gần như là một trong những tòa nhà lớn nhất, có đội ngũ bảo vệ tuần tra suốt hai mươi bốn giờ.

Lâm Hi lái xe thẳng đến bãi đậu xe của tòa nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui