Kiềm Chế Là Không Thể

Hứa Tinh Không và Hoài Kinh đến trung tâm thương mại gặp mặt với Trần Uyển Uyển, mặc dù Hứa Tinh Không đã nói trước với cô Hoài Kinh cũng đến, nhưng khi thật sự nhìn thấy Hoài Kinh, Trần Uyển Uyển vẫn cảm thấy sửng sốt.

Hôm nay không phải đi làm việc, Hoài Kinh mặc đồ thật tùy ý, áo sơ mi xám nhạt, cổ áo hơi mở lộ ra xương quai xanh. Phía dưới là một quần dài màu nhạt, hai chân thon dài, tỉ lệ cân xứng.

Làn da anh thật trắng, ngũ quan tinh xảo, mị lực cá nhân càng phụ trợ cho khí chất toát ra từ con người Hoài Kinh. Cho nên cho dù anh không mặc tây trang, Trần Uyển Uyển vẫn có thể cảm nhận được cảm giác áp bách từ sếp mình.

Bất đồng với cảm giác thanh lãnh từ Hoài Kinh, Hứa Tinh Không bên cạnh anh mặc áo sơ mi và váy dài, khí chất dịu dàng nhã nhặn lịch sự. Nhưng tuy rằng khí chất bất đồng, hai người đứng chung một chỗ lại cảm thấy hết sức phù hợp.

Người ngoài nhìn vào, Hoài Kinh thần sắc nhàn nhạt không dễ tiếp cận, mà khi Hứa Tinh Không nói chuyện, Hoài Kinh sẽ hơi hơi nghiêng người, kiên nhẫn cúi xuống bên người cô lắng nghe. Sau khi cô nói xong, anh sẽ trả lời lại một hai câu, khuôn mặt tràn đầy vẻ ôn nhu.

Lần trước mọi người ăn cơm xong, Hoài Kinh mua cho Khang Khang một bộ mô hình khủng long, cậu bé mỗi ngày chơi đều không quên cảm ơn Hoài Kinh. Hoài Kinh khí chất thanh lãnh, kêu anh đối với người khác giống như đối với Hứa Tinh Không là kiên quyết không thể nào.

Nhưng làm bạn trai của bạn tốt của Trần Uyển Uyển, lúc mọi người ăn cơm, Hoài Kinh vui vẻ với Khang Khang, cũng sẽ cùng nói chuyện phiếm với lão Chiêm, mỗi khi Trần Uyển Uyển hỏi anh chuyện gì về Hứa Tinh Không, anh cũng nhã nhặn trả lời. Vì Hứa Tinh Không, Hoài Kinh bỏ đi thân phận của mình mà dung nhập với bọn họ, điểm này Hoài Kinh làm thật sự quá đẹp.

Khi Trần Uyển Uyển cười nhìn Hứa Tinh Không và Hoài Kinh đi tới, Khang Khang đã chạy chậm tới trước mặt Hứa Tinh Không. Trần Uyển Uyển đã nói cho cậu bé, trong bụng dì Tinh Không có em bé. Cho nên khi đến trước mặt Hứa Tinh Không, cậu nh ỏ chạy chậm lại, mắt to mở thật vui vẻ, giọng nói non nớt mà kêu lên: "Dì Tinh Không, chú Hoài."

Hứa Tinh Không cũng đã lâu không gặp Khang Khang, cô ngồi xổm xuống muốn ôm cậu, Khang Khang cười hì hì vặn vẹo, trên người còn mùi sữa.

"Cháu lớn rồi, quá nặng."

Trần Uyển Uyển đi tới, chế nhạo con trai: "Đúng đúng đúng, tối hôm qua là ai bị ác mộng sợ hãi tìm mẹ?"

Khang Khang có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Trần Uyển Uyển và Hứa Tinh Không đều cười, Hoài Kinh bên cạnh duỗi tay, Hứa Tinh Không tự nhiên cầm tay anh, được anh kéo đứng lên.

"Hoài tổng." Trần Uyển Uyển cười chào Hoài Kinh một tiếng.

Hoài Kinh hướng cô khẽ gật đầu đáp lại.

Đoàn người tụ họp xong, Trần Uyển Uyển và Hứa Tinh Không bắt đầu đi dạo vòng vòng. Khu thương mại họ chọn đi mua sắm lần này chủ yếu là chuyên bán đồ dùng cho mẹ và trẻ em.

Nhìn quanh, căn bản toàn là phụ nữ và trẻ em, rất ít có đàn ông xuất hiện.

Hứa Tinh Không đi theo Trần Uyển Uyển, nhìn lướt qua khu thương mại, sau đó cô nhìn thoáng qua Hoài Kinh, hỏi: "Nếu không anh đi lên xe trước chờ em? Em sẽ đi dạo xong thật mau."

Liếc mắt nhìn Hứa Tinh Không một cái, Hoài Kinh nheo mắt lại hỏi: "Vì sao?"

"Ưʍ... Em sợ anh xấu hổ." Hứa Tinh Không nói.

Nghe cô trả lời, Hoài Kinh trầm giọng hỏi: "Vì sao sẽ xấu hổ?"


"Nơi này đều không có đàn ông..." Hứa Tinh Không nhìn thoáng xung quanh, nhỏ giọng nói.

Người phụ nữ giống như thật có chút lo lắng, thần sắc hơi lo âu. Hoài Kinh nhìn cô, áp tay lên tóc Hứa Tinh Không.

"Đó là do họ không quan tâm đ ến vợ..." Bàn tay to rộng xoa nhẹ đỉnh đầu cô một chút, Hoài Kinh đối diện với tầm mắt Hứa Tinh Không, khóe môi cong lên, nói: "Nhưng mà anh quan tâm..."

Hứa Tinh Không sửng sốt, cuối cùng cúi đầu cười.

Trên thực tế đi dạo cửa hàng đồ dùng, một người đàn ông có tác dụng thật lớn.

Áp lực ba mươi năm muốn được làm mẹ, trong nháy mắt nhìn thấy đồ trẻ con, Hứa Tinh Không hoàn toàn bùng nổ. Trước kia đi mua sắm, cô đều cố tình không đến cửa hàng đồ trẻ con, sợ chính mình thương tâm khổ sở. Hiện tại cô quả thật đem toàn bộ h@m muốn mua sắm kích phát lên.

Theo như lời Trần Uyển Uyển, cô cũng không biết cô sẽ có bé trai hay gái, vì thế đơn giản đều mua cho cả hai. Hoài Kinh đi theo phía sau, cô chọn lựa hàng, anh phụ trách trả tiền. Sau đó vì quá nhiều đồ, Hoài Kinh đơn giản lưu hàng lại cửa hàng, chờ Leo sẽ phái người đến đây lấy.

Hoài Kinh an bài xong xuôi, cúi đầu nhìn Khang Khang đang đứng bên người mình. Cậu bé từ lúc bắt đầu liền đi theo bên người anh, ríu rít nói chuyện về đề tài khủng long. Nhưng một lát sau, cậu nh ỏ rõ ràng không còn muốn nói chuyện nữa.

Hoài Kinh giương mắt nhìn Hứa Tinh Không và Trần Uyển Uyển đang chọn đồ, thu hồi tầm mắt, ngồi xổm xuống bên người Khang Khang.

"Mệt mỏi?" Hoài Kinh nhìn Khang Khang, nhàn nhạt hỏi một câu.

Khang Khang còn nhỏ, đi một hồi xác thật có điểm mệt, hơn nữa vừa rồi cậu bé quá hưng phấn nói chuyện liên tục với Hoài Kinh, hiện giờ sức lực có chút hao hụt.

Giơ tay xoa mắt, Khang Khang trả lời nho nhỏ: "Dạ."

Nhìn cậu bé khuôn mặt mệt mỏi, Hoài Kinh hơi mím môi nói: "Dì Tinh Không còn chưa dạo xong, cho nên mẹ cháu sẽ cùng đi với dì ấy một chút nữa. Để mẹ đi với dì Tinh Không, chú mang cháu đi ăn kem nghỉ ngơi một chút, được không?"

Các cửa hàng thường xuyên có mẹ dẫn theo bé đi dạo, cho nên máy lạnh mở không lớn, Khang Khang xác thật là nóng đến mệt. Nghe Hoài Kinh nói, cậu bé mắt sáng lên, gật gật đầu: "Dạ ~"

"Tới đây." Hoài Kinh khẽ nhếch mở cánh tay, ôm cậu bé vào trong lòng ngực.

Hứa Tinh Không đang xem y phục cho trẻ con, ngón tay mê muội miết ở một đôi giày nhỏ, chợt thấy Trần Uyển Uyển bên cạnh hít một hơi khí lạnh. Hứa Tinh Không nhấc đầu nhìn thấy Hoài Kinh ôm Khang Khang tiến đến.

Hoài Kinh thân cao chân dài, Khang Khang giống như lần đầu tiên được ôm cao như vậy, vẻ mặt mới lạ, mà Hoài Kinh sắc mặt vẫn nhàn nhạt, đi tới nói với Hứa Tinh Không: "Hai người tiếp tục đi dạo, anh dẫn bé đi ăn kem."

Khuôn mặt Khang Khang có chút hồng, Trần Uyển Uyển nhìn thoáng qua nhận thấy Khang Khang cũng thích ở cùng Hoài Kinh, cô cười nói: "Vậy làm phiền Hoài tổng."

"Không có gì." Hoài Kinh lên tiếng, sau thu hồi tầm mắt nói với Hứa Tinh Không: "Thích cái gì thì cứ mua, đồ vật để ở quầy, chờ Leo phái người tới lấy thì thanh toán luôn. Anh đi một lát sẽ trở về."


"Được." Nghe Hoài Kinh an bài, Hứa Tinh Không gật gật đầu.

Hoài Kinh an bài xong liền mang Khang Khang ra khỏi cửa hàng. Ở đối diện cửa hàng có một phố ăn vặt, bên cạnh còn có bàn ghế ngồi nghỉ ngơi.

Khang Khang ra khỏi cửa hàng liền sinh long hoạt hổ, cậu dẫn đầu chạy tới trước quầy kem. Hoài Kinh chân dài, chỉ chốc lát sau cũng đã tới trước quầy.

Một lớn một nhỏ đứng ở trước quầy kem, cùng nhau ngẩng đầu nhìn tới màn hình LED, hình ảnh hài hòa tốt đẹp.

Hứa Tinh Không nhìn bóng dáng bọn họ, tưởng tượng về sau Hoài Kinh dẫn con bọn họ cùng nhau mua kem, trong lòng cô so với ăn kem còn ngọt hơn.

Lúc cô nhìn hướng đó, Hoài Kinh tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của cô, anh quay đầu lại nhìn một cái.

Trước quầy, người đàn ông dáng người đ ĩnh bạt thon dài, khóe môi nhạt nhẽo gợi lên một chút.

"Hoài tổng thật có dáng chăm con nít." Trần Uyển Uyển đi tới, nhìn Hoài Kinh cúi người đưa kem cho Khang Khang, cảm khái một câu.

Khang Khang tuy rằng tính cách rộng rãi, cũng dễ dàng quen thuộc nhưng đối với người xa lạ chỉ mới thấy vài lần, cậu bé sẽ không dễ dàng liền đi theo như vậy.

Trần Uyển Uyển nói lời này tuy là khen Hoài Kinh, nhưng Hứa Tinh Không lại cảm thấy như đang khen mình, cô nhấp môi cười cười, không hề khiêm tốn mà lên tiếng.

"Ừ, anh ấy rất lợi hại."

Hoài Kinh tuy rằng không giống cô chờ mong con của bọn họ, nhưng anh cũng đã làm rất tốt mọi sự chuẩn bị của một người cha.

Khu nghỉ ngơi bàn ghế không được nhiều, Hoài Kinh chọn một cái vừa vặn có thể nhìn thấy Hứa Tinh Không, ngồi xuống cùng Khang Khang.

"Chú Hoài nếu muốn đi tới chỗ dì Tinh Không, chúng ta bây giờ đi qua đi, cháu hết mệt rồi." Cầm muỗng kem, Khang Khang thập phần săn sóc mà nói.

"Ăn xong ở đây rồi lại trở về." Hoài Kinh nhàn nhạt nói một câu, anh giương mắt nhìn Hứa Tinh Không, nói: "Dì Tinh Không của cháu gần đây không thể ăn đồ lạnh, cháu ăn trước mặt dì ấy, dì muốn ăn lại ăn không được, chú sợ dì ấy không vui."

Nghe Hoài Kinh nói, Khang Khang không hiểu nhưng ba phải cái gì cũng được, nhưng cậu bé đại khái cũng hiểu, Hoài Kinh là vì Hứa Tinh Không. Cảm nhận được Hoài Kinh đối với Hứa Tinh Không thật tốt, Khang Khang cười tủm tỉm.

"Chú Hoài phải thật tốt với dì Tinh Không nha, giống như ba cháu tốt với mẹ cháu." Cậu bé cầm muỗng kem, nói: "Bởi vì nữ sinh đều là tiểu công chúa, nam sinh đều là tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử nên đối tốt với tiểu công chúa."

Lý luận của cậu bé làm Hoài Kinh thu hồi tầm mắt, anh liếc mắt nhìn Khang Khang, khóe môi cong lên, hỏi: "Đây là ai dạy cháu?"


Khang Khang giơ cái muỗng, cười hì hì nói: "Là ba nha ~"

Hoài Kinh mím môi, nhìn Khang Khang, nghĩ tới bộ dáng Chiêm Lương Đình. Sau một lúc, anh lên tiếng: "Chú đã biết giáo dục trẻ em như thế nào, cảm ơn."

Khang Khang ăn một muỗng kem, đôi mắt mở to, nói một câu: "Kem thật ngọt ~"

Dạo xong cửa hàng, Hoài Kinh và Hứa Tinh Không trở về nhà. Hứa Tinh Không đi dạo một ngày thế nhưng hoàn toàn không cảm thấy mệt, về nhà cô bắt đầu làm cơm chiều.

Sau khi ăn cơm chiều, Hoài Kinh trở lại thư phòng tiếp tục công việc, Hứa Tinh Không ôm Meo Meo ở thư phòng đọc sách.

Hôm nay thời tiết thật tốt, ngoài cửa gió biển mềm mại thổi tới, Hứa Tinh Không đọc sách một lát liền đứng dậy đi xuống lầu.

Hứa Tinh Không đi, cô không nói với Hoài Kinh, cô vừa đi được chốc lát, Hoài Kinh xử lý xong văn kiện trên tay, cũng đi xuống lầu.

Meo Meo nằm trên sô pha, không có Hứa Tinh Không ở đó. Hoài Kinh liếc mắt một cái đến cửa sổ sát đất, thấy được Hứa Tinh Không đang đứng đắm chìm trong hoàng hôn.

Về nhà, Hứa Tinh Không thay một cái váy dài thoải mái, váy dài to rộng, cô lộ ra đầu vai đơn bạc thon gầy, cổ dài, xương quai xanh tinh xảo.

Hoàng hôn như phủ lên người cô thêm một tầng sa mỏng, nhìn qua dường như cô sắp biến mất dưới tầng sa mỏng này.

Chạng vạng ở bờ biển là đẹp nhất, cũng là thoải mái nhất. Bể bơi phản chiếu rặng mây đỏ như nhiễm ráng màu hoàng kim, tản ra ánh sáng lộng lẫy.

Hoài Kinh kéo cửa đi ra, Hứa Tinh Không nghe được thanh âm, quay đầu lại. Gió biển thổi loạn sợi tóc bên má, cô cười nhìn Hoài Kinh nói: "Hôm nay hoàng hôn thật đẹp."

Hoài Kinh về nhà cũng thay ra bộ đồ nhàn nhã, đi tới chỗ cô, trên tay anh còn cầm một áo khoác mỏng cùng một đôi dép.

Nghe Hứa Tinh Không nói xong, anh đi đến bên người cô, đem dép lê đặt bên chân cô, nói: "Anh dẫn em đi ra ngoài một chút."

"Công việc thì sao?" Hứa Tinh Không đổi dép, hỏi Hoài Kinh một câu.

Đứng dậy mặc áo khoác cho cô, ánh mắt Hoài Kinh chứa đầy ráng màu hoàng hôn, anh vuốt vuốt tóc Hứa Tinh Không, trầm giọng nói: "Anh chỉ là một phú nhị đại, công việc gì gì đó đừng yêu cầu anh quá cao."

Hứa Tinh Không: "......"

Hai người không đi xa, nơi này sát biển, bọn họ đi ra bờ biển gần đó.

Lúc này bờ biển chạng vạng, thủy triều làm ướt một tảng lớn bờ cát. Ánh nắng chiều rọi vào đá ngầm cách đó không xa, đá đen được ánh hồng chiếu, nhu hòa đi vài phần.

Người trên bờ cát rất ít, chỉ có một hai người lớn và mấy đứa trẻ chạy nhảy.

Hai người dắt tay nhau đi dạo, ánh tà dương kéo hai cái bóng thật dài, cuối cùng chồng lên nhau.

Tay được Hoài Kinh nắm, tim Hứa Tinh Không cũng như được anh cầm lấy. Gió biển bắt đầu hơi lạnh, thổi tới làn da thật thoải mái.


Hứa Tinh Không đi được một lát, chân đạp lên trên bờ cát có chút mềm, thân thể cô cũng cảm thấy có chút mềm. Hôm nay đi dạo phố mệt nhọc, dần dần cảm nhận được trong thân thể.

Cô đi đường hơi uốn éo, một lát sau Hoài Kinh bên người cô đứng lại.

"Anh cõng em."

"A?" Hứa Tinh Không giương mắt nhìn nhìn anh, dưới ánh hoàng hôn, ngũ quan anh càng thâm thúy tinh xảo.

Hứa Tinh Không chựng một giây, nói: "Không cần, trong chốc lát trở về..."

Cô chưa nói xong, Hoài Kinh đã nửa ngồi xuống. Lúc cô nhìn anh, Hoài Kinh hơi quay đầu lại, cánh tay duỗi ra hướng mặt cô, ngón tay dài dài cong cong, thanh âm mang theo ý cười ôn nhu.

"Lại đây."

Trong lòng vừa động, Hứa Tinh Không đi qua, ghé vào sau lưng Hoài Kinh.

Thoải mái mà cõng Hứa Tinh Không lên, Hoài Kinh cảm khái một câu rằng cô quá nhẹ, duỗi tay cởi dép cô ra xách vào trong tay.

Gió lạnh thổi quét qua ngón chân, Hứa Tinh Không ghé vào trên lưng Hoài Kinh, cảm giác được tim mình đập có chút nhanh. Cô nghiêng đầu, nhìn mặt trời dần dần hạ xuống chỗ đường chân trời, hỏi: "Anh hôm nay nói chuyện gì với Khang Khang?"

Hứa Tinh Không mang Khang Khang đi ăn kem hơn mười phút, lúc trở về Khang Khang còn ríu rít nói chuyện với anh không ngừng. Ngay cả Hứa Tinh Không cũng không được Khang Khang yêu tha thiết quá như vậy.

Thủy triều dần dần dâng lên, Hoài Kinh cõng Hứa Tinh Không đi lên hướng bờ cát chỗ khô ráo, vừa đi vừa nói chuyện: "Nói chuyện về một nhà bọn họ."

Đề tài này làm Hứa Tinh Không kinh ngạc, cô cười rộ lên, hỏi Hoài Kinh: "Nhà bọn họ có phải hay không thật đặc biệt? Lão Chiêm và Khang Khang cùng nhau sủng Trần Uyển Uyển. Uyển Uyển muốn mua cái gì, đều là lão Chiêm cùng Khang Khang cùng nhau góp tiền mua."

"Ừ." Hoài Kinh cũng cười, nói lại lời Khang Khang nói, "Khang Khang nói mẹ cậu bé mua cho ba một món quà duy nhất là một cái bóng rổ."

"A!" Nghe đến đó, Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, cô cẩn thận suy nghĩ một lúc, giống như cô còn không bằng Trần Uyển Uyển.

"Em giống như còn chưa tặng được cho anh đến một quả bóng rổ." Trong giọng Hứa Tinh Không có chút xin lỗi.

Gió biển thổi tóc Hứa Tinh Không vào cổ anh hơi ngưa ngứa, Hoài Kinh đi đến chỗ khô ráo, để Hứa Tinh Không xuống.

Bờ cát được phơi một ngày, cát sỏi còn chưa tan đi độ ấm. Hứa Tinh Không được đặt xuống bờ cát, đối mặt với Hoài Kinh.

"Em tặng đây." Hoài Kinh nói.

Lúc Hứa Tinh Không còn ngây người, Hoài Kinh hơi cúi đầu, tay phải trùm lên bụng nhỏ của cô, động tác xoa nhẹ một chút. Khóe môi hơi cong lên, anh ngước mắt nhìn Hứa Tinh Không.

Đầy mặt ôn nhu, giống nói Hoài Kinh theo tiếng gió biển bay tới tai Hứa Tinh Không.

"Qua mấy tháng, quả cầu nhỏ em tặng sẽ trưởng thành."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui