Tia nắng mặt trời như xúc tua dài, bò từ cửa sổ vào phòng, chiếu lên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn trên giường. Các ngón tay hơi nắm lại, dường như bị tia nắng làm nhột nên giật giật rồi dời khỏi ánh nắng.
Hứa Tinh Không khoác cánh tay lên mắt, mu bàn tay hơi ấm do bị nắng chiếu, hơi ấm đó dần truyền sang vành mắt. Cuối cùng, cô mở mắt ra.
Đôi mắt cô vừa tròn vừa trong suốt, mang theo chút biếng nhác vừa ngủ dậy, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp vùi vào chăn, vỏ chăn xám nhạt càng làm tôn lên làn da trắng nõn mịn màng của cô. Anh quay sang, mỉm cười nhìn vào mắt cô.
Cô ôm chăn trở mình, cảm thấy cả người đều bủn rủn mỏi nhừ. Nghĩ đến chuyện tối qua, hai má của cô lại ửng hồng lên. Nhìn sang chỗ bên cạnh, Hoài Kinh đã dậy trước cô. Hứa inh Không đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi chợt nghe thấy tiếng dương cầm từ phòng khách theo gió truyền đến.
Ánh mắt Hứa Tinh Không sáng ngời lên, chui khỏi chăn rồi đứng dậy đi đánh răng rửa mặt. Cô với lấy chiếc áo trắng. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình bao lấy cả người, cô cột chặt dây thắt lưng lại, vừa định xuống dưới lầu thì thấy một chiếc vớ đỏ treo ở đầu giường.
Đó là một chiếc vớ của ông già Noel, phía trên cùng thêu tuyết trắng, phía dưới là cây thông Noel xanh sẫm, phía dưới nữa là ông già Noel đội mũ màu đỏ. Ông già Noel làm bằng bông, trong lòng còn ôm một con tuần lộc bằng vải.
Chiếc vớ được đan bằng sợi bông, trông rất tinh xảo đáng yêu, như đồ chơi dành cho trẻ con vậy.
Môi Hứa Tinh Không khẽ cong cong, nhìn phần bụng vớ nhô ra, cô vươn tay cầm chiếc vớ.
Bên trong có đựng đồ nên nặng trĩu. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình bao lấy cả người, cô cột chặt dây thắt lưng lại,
Tay phải cầm chiếc vớ, tay trái mở miệng vớ, Hứa Tinh Không cẩn thận lấy món đồ tròn tròn đen tuyền ra. Nhìn món đồ trong tay, mắt cô lập tức mở to.
Đó là một cái huyên gốm.
Cái huyên gốm này được tạo ra từ gốm đen, có mười lỗ, bề ngoài đen tuyền sáng bóng, mặt trên còn khắc một con phượng hoàng tung bay cổ xưa, mặt sau trên lỗ kép, có hai chữ viết bằng chữ tượng hình, hình như “Tinh Không.”
Hứa Tinh Không bùi ngùi một lúc lâu, mí mắt khe khẽ run run. Cô cầm huyên chạy xuống lầu.
Khi đi xuống càng nghe rõ tiếng dương cầm hơn, có thể nghe liền mạch khúc nhạc, đó là một bản âm nhạc cổ kinh điển tao nhã. Bước chân Hứa Tinh Không chậm lại, khẽ thở gấp nhìn về phía cửa sổ rồi dừng bước.
Cửa sổ sát sàn mở toang, ánh mặt trời sớm mà nhè nhẹ và gió mát từ bên ngoài thổi vào. Gió biển làm màn cửa sổ trắng bay bay, quét trên cây dương cầm bị ánh mặt trời chiếu lấp lánh.
Hoài Kinh ngồi trước dương cầm, bóng lưng anh thon dài rắn rỏi đón gió dưới ánh mặt trời, thẳng tắp như một cây ngọc tiêu, cao quý khôn siết. Ngón tay anh lướt trên phím đàn đen tuyền, dường như nghe thấy tiếng bước chân cô nên tiếng đàn đột nhiên dừng lại.
Hoài Kinh nghiêng người, nhìn về cầu thang. Ánh mặt trời làm gương mặt anh tuấn của anh trong suốt, như chỉ có thể thấy được đôi mắt nâu nhạt cùng đôi môi đỏ kia. Khuôn mặt anh như ngọc, khóe môi mỉm cười, đẹp như tranh vẽ.
Hứa Tinh Không cảm thấy hơi thở mình như bị nghẹn lại.
“Làm em thức giấc à?” Giọng Hoài Kinh trầm thấp, duỗi tay che nắng lại, cử chỉ hơi lười biếng.
“Không có.” Hứa Tinh Không lắc đầu, cái huyên lành lạnh trong tay làm cô tỉnh táo hơn, nhìn thẳng vào mắt Hoài Kinh, hỏi: “Cái này là anh tặng em ư?”
Hứa Tinh Không vừa nói vừa đi đến cạnh Hoài Kinh.
Cái huyên gốm trong tay cô đen tuyền, làm ngón tay cô trông càng trắng đẹp hơn. Hoài Kinh ngước mắt nhìn cô, nói: “Ông già Noel tặng cho em đấy.”
Nghe câu trả lời, mi mắt Hứa Tinh Không rung rung, cô mím môi, bình tĩnh nói:
“Đừng đùa, là anh tặng mà.”
Thấy cô nghiêm túc, mũi anh phát ra tiếng cười khẽ rồi hỏi: “Sao em lại khẳng định như vậy?”
Hứa Tinh Không liếm môi dưới rồi nhìn Hoài Kinh đáp: “Ông già Noel không biết em thích huyên.”
Hoài Kinh nhướng mày. Hứa Tinh Không dời mắt, nhẹ giọng nói tiếp.
“Nhưng anh thì biết.” Mắt Hứa Tinh Không sáng ngời, gật đầu: “Thích.”
Cô đứng ngược sáng, ánh nắng từ phía sau chiếu qua vành tai cô. Mắt cô run run, hơi mím môi, cực kỳ giống một đứa bé có được quà, trong lòng vui vẻ nhưng lại muốn tỏ ra chững chạc nên không cười.
Bức tường trong lòng của Hoài Kinh như vỡ một khoảng, lộ ra vùng đất bình yên đầy nắng.
Anh gật đầu thừa nhận: “Là anh tặng, thích không?”
Mắt Hứa Tinh Không sáng ngời, gật đầu: “Thích.”
Hiện giờ trong lòng cô có chút bối rối, giống như một chỗ trống trong tim nay đã được lấp đầy. Lại vừa giống như một phần trong trái tim bị cướp đi, làm ánh sáng bên trong rọi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hứa Tinh Không đột nhiên đầy dũng khí, thế là cô quyết định sẽ tham gia biểu diễn trong buổi tiệc thường niên.
Đến cả lựa chọn tiết mục, Hoài Kinh cũng đã chọn cho cô rồi.
“Đương nhiên anh sẽ dạy em để biểu diễn thật tốt.”
Hứa Tinh Không: “…”
Hoài Kinh giúp cô chọn một khúc nhạc, đó là khúc dạo đầu một bản nhạc giọng Đô trưởng của Bach*. Đây là khúc dương cầm cổ điển, làn điệu cổ xưa tĩnh mịch, thích hợp với người mới học đàn, cũng thuộc thị hiếu của người nghe, khiến họ cảm thấy bình thản.
(*) Johann Sebastian Bach là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque (1600 – 1750).
Tuy nói thích hợp với người mới học đàn, nhưng khi nhìn bản phổ, Hứa Tinh Không vẫn không có lòng tin là mình có thể học được trong vòng một tháng.
Hoài Kinh như hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, vừa nhìn bản phổ nhạc, vừa chỉ vào một chuỗi âm, nói: “Lần đầu tiên biểu diễn, Hoài Hoàn cũng đàn bài này.”
Hai người ngồi trên một băng ghế, Hứa Tinh Không hơi nghiêng đầu nhìn anh, sườn mặt anh đẹp đến tinh xảo. Anh quay sang, mỉm cười nhìn vào mắt cô.
“Hoài Hoàn ngốc như vậy còn có thể học được thì em hẳn là không có vấn đề gì đâu.”
Hứa Tinh Không: “…” “Đương nhiên anh sẽ dạy em để biểu diễn thật tốt.”
Cô nhớ rõ khi Hoài Hoàn hỏi cô mấy vấn đề về tiếng Đức, cô bé từng than vãn khi anh trai làm giáo viên cho mình, thì thường chỉ nói qua loa rồi bắt cô bé tự suy nghĩ.
Tuy hai anh em họ cứ bảo đối phương ngốc nghếch qua loa, nhưng Hứa Tinh Không có thể nhìn ra quan hệ của họ rất tốt.
Trong mắt Hoài Kinh, sau khi cha anh qua đời, mẹ lại xuất gia, người duy nhất anh có thể tâm sự chỉ có đứa em gái Hoài Hoàn.
Có điều Hứa Tinh Không cảm thấy hơi khó hiểu, nếu đã như vậy thì tại sao anh còn để Hoài Hoàn đi du học, hơn nữa con bé rất ít khi trở về.
Hứa Tinh Không tập trung chốc lát thì di động bỗng đỗ chuông.
Hoài Kinh nhìn sang cô, cô hoàn hồn, lấy điện thoại ra bắt máy.
Là điện thoại từ bệnh viện thú y gọi tới, qua hai ngày quan sát và điều trị, sức khỏe của Meo Meo đã không còn vấn đề gì lớn nên có thể xuất viện.
Từ trước đến nay Meo Meo đều rất khỏe, đột nhiên nó không muốn ăn nên Hứa Tinh Không mới lo lắng đưa nó đến bệnh viện. Bây giờ Meo Meo đã không sao, Hứa Tinh Không cũng yên tâm, đứng dậy lên lầu thay quần áo, chuẩn bị đi đón nó về nhà.
Cô đứng ở trước giường, nhanh chóng thay quần áo. Hoài Kinh đứng ở trước cửa, nhìn mấy vết cắn ở trên cổ do anh cắn hôm qua, nhướng mày nói: “Anh đi với em.”
Hứa Tinh Không cột tóc đuôi ngựa thấp, bên má còn vươn mấy sợi tóc, đáp: “Không cần, em đón xe là được.”
Cô không muốn làm phiền anh.
“Thân là thầy giáo, anh có nghĩa vụ phải giám sát học trò.” Hoài Kinh thản nhiên nói ra, sau đó đi đến bên giường, ngón tay thon dài chậm rãi cởi nút áo ngủ. Áo ngủ trượt, để lộ cơ bụng rắn chắc cùng với đường nhân ngư tuyến đẹp mắt của mình.
Anh mặc quần áo vào, nhìn thấy hai má Hứa Tinh Không ửng hồng thì trầm giọng nói: “Em đi đón Meo Meo xong, nếu lỡ ham chơi đến quên cả trời đất, không quay lại đây thì sao?”
Hứa Tinh Không: “…” Nhưng anh cần gì tranh sủng với một con mèo chứ?
Hứa Tinh Không mang Meo Meo từ trong bệnh viện thú y đi ra. Nhóc con kia sau khi được chữa trị thì đã hoạt bát hơn rất nhiều. Cô mang lồng mèo đi về phía nhà trọ Hòa Phong, đến cổng, cô đưa mắt nhìn sang bên đường.
Cách cô không xa, chiếc Maserati Bordeaux đỏ rượu của anh đỗ ở đó, anh ngồi ở ghế lái, hình như cũng đang ngẩng đầu nhìn cô.
Hứa Tinh Không cảm thấy Hoài Kinh như là một cậu nhóc luôn tranh giành tình cảm, chỉ sợ cô chơi với đứa trẻ khác bỏ rơi anh.
Nhưng anh cần gì tranh sủng với một con mèo chứ?
Hứa Tinh Không mang theo Meo Meo về nhà, đóng cửa lại rồi quỳ lên thảm, cẩn thận mở lồng ra. Hai ngày không gặp Meo Meo, trong lòng cô rất nhớ nó. Cô nhìn Meo Meo, dịu dàng nói: “Meo Meo, về tới nhà rồi.”
Nghe giọng nói của Hứa Tinh Không, Meo Meo ngẩng đầu nhìn cô rồi “meo” một tiếng, sau đó thì rón rén đi ra. Trước tiên nó ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Không, rồi lại kêu một tiếng, sau đó đi đến nhào vào trong lòng cô.
Ở trong bệnh viện hai ngày, Meo Meo rõ ràng cũng rất nhớ cô, vừa ôm cô vừa cọ bộ lông mềm mại lên mặt của cô. Lông Meo Meo mềm mượt, vốn đã ấm áp, mà động tác của nó lại càng làm tim cô mềm ra.
“Meo Meo, bây giờ em chơi một mình trước đi nhé, đêm nay chị về với em, có được không?” Hứa Tinh Không ôm Meo Meo như ôm đứa bé, dịu dàng dỗ dành.
Meo Meo cũng ôm cô, dường như nghe hiểu được ý cô nên tủi thân kêu “meooo” rồi lại cọ đầu lên mặt cô.
Cô nhớ tới lần trước khi đưa Meo Meo đến bệnh viện, bác sĩ thú y ở đó đã nói Meo Meo bỏ ăn hai ngày có thể là do cô dành quá ít thời gian chơi với nó, làm nó cảm thấy cô đơn, cho nên ảnh hưởng đến sức ăn.
Hứa Tinh Không nắm phần lông dày sau gáy Meo Meo, cảm thấy hơi có lỗi với nó. Mà khi cô nắm nó, Meo Meo cũng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt xanh lam đầy ý không mong muốn.
Hứa Tinh Không có chút do dự. Nghe cô đánh sai một âm nữa, anh liền đè tay cô lại.
Sau khi cô đón Meo Meo thì lập tức trở về nhà, là vì muốn để nó ở nhà rồi đi cùng Hoài Kinh. Hoài Kinh kiên nhẫn chờ đợi Hứa Tinh Không xử lý xong rồi quay lại, không ngờ khi cô quay lại còn mang theo con mèo.
Hoài Kinh ngồi ở ghế lái chính, nhìn cô cài dây an toàn, rồi lại nhìn con mèo nhỏ trong cái lồng cô đang ôm. Meo Meo dường như phát hiện ánh mắt anh, đôi mắt long lanh xinh đẹp đầy lạnh lùng.
Sắc mặt Hoài Kính không tốt chút nào, anh hơi rũ mắt, ánh mắt lạnh nhạt làm Hứa Tinh Không hơi chột dạ. Cô áy náy nói: “Meo Meo vừa mới khỏi bệnh, em không thể để nó ở nhà một mình. Em có thể mang Meo Meo đi cùng được không?”
Hoài Kinh dời mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt cô, trả lời lưu loát ngắn gọn.
“Không thể.” Trước tiên nó ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Không, rồi lại kêu một tiếng, sau đó đi đến nhào vào trong lòng cô.
“A.” Hứa Tinh Không có chút chán nản. Dù cô cũng biết Hoài Kinh không thích mèo lắm, nhưng cũng không muốn để Meo Meo ở nhà một mình. Cân nhắc một chút, cô lại nói: “Hôm nay em không luyện đàn, ngày mai…”
Hứa Tinh Không miệng nói tay làm, định lấy tay tháo dây an toàn.
Nhưng tay cô còn chưa đụng tới dây an toàn thì Hoài Kinh đã đột ngột khởi động xe, cho xe chạy đi.
Hứa Tinh Không: “…”
Như vậy là ngầm đồng ý ư?
Trở lại nơi từng ở một thời gian, Meo Meo hiển nhiên không hiểu gì. Nó cho rằng Hứa Tinh Không trả nó về đây nên bám lấy Hứa Tinh Không không rời nửa bước, cứ chen vào giữa cô và Hoài Kinh.
Ngay cả lúc Hứa Tinh Không luyện đàn, nó cũng chen ngang vào giữa ghế, tách hai người ra.
Sắc mặt Hoài Kinh càng lúc càng đen, trong khi Hứa Tinh Không vẫn còn vui vẻ vì có thể ở cùng Meo Meo.
Có điều, Hoài Kinh nói cô ham chơi đến lêu lỏng là không hề sai. Có Meo Meo bên cạnh, Hứa Tinh Không cứ không tập trung, đánh đàn mà nhìn nó. Meo Meo thì rúc bên chân của cô, vô cùng ngoan ngoãn.
Hứa Tinh Không cứ nhìn Meo Meo nên không tập trung. Hoài Kinh rũ mắt xuống nhìn thấy một người một mèo đang nhìn nhau trước mặt anh. Nghe cô đánh sai một âm nữa, anh liền đè tay cô lại.
Hứa Tinh Không không tập trung nên chột dạ ngẩng đầu lên. Anh đang nhìn bản phổ, tay đè lên tay cô, giọng điệu đều đều: “Âm này em đàn chưa đúng, đàn lại theo anh hai lần nữa.”
Ngón tay anh áp lên ngón tay cô, ấn xuống hai cái.
Bị bắt lỗi, mặt Hứa Tinh Không đỏ lên, nói: “Được.”
Thế nhưng anh vẫn không lấy tay ra, hơi ấm áp truyền từ ngón tay anh sang đầu ngón tay cô, mặt Hứa Tinh Không lại càng nóng hơn.
Khi hai người đang đàn, thì Meo Meo ở giữa đột nhiên lại kêu lên một tiếng. Cả hai đều bị nó thu hút sự chú ý, chỉ thấy ánh mắt Meo Meo dữ dằn trừng Hoài Kinh, sau đó còn nhấc chân trước chụp lên bàn tay đang đặt trên ghế của anh.
Có thể thấy chú mèo này rất thông minh, biết Hoài Kinh là bạn Hứa Tinh Không nên không dùng móng vuốt mà chỉ dùng mu bàn chân mềm mại lành lạnh, chụp một cái cảnh cáo anh thôi.
Động tác của Meo Meo làm ánh mắt Hoài Kinh sựng lại.
Hứa Tinh Không giật mình, dù sao cũng là mèo của cô đánh người. Cô hơi ngượng ngùng nhìn sang Hoài Kính, sau đó thấp giọng mắng: “Meo Meo!”
Cô vừa mắng xong thì bỗng cằm lành lạnh lại, bị anh nắm lấy. Khi cô hoàn hồn thì anh đã hôn lên.
Nụ hôn chuồn chuồn nước, lướt qua rồi tách ra ngay. Cánh môi mềm mại ấm áp của anh như chỉ xoa lên môi cô một cái.
Bất ngờ bị hôn làm tim Hứa Tinh Không run lên nhè nhẹ, cô giương mắt nhìn Hoài Kinh, ánh mắt anh mang ý cười, ý bảo cô nhìn Meo Meo. Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn xuống.
Meo Meo thấy Hứa Tinh Không bị hôn thì lập tức xù lông, cổ phát ra tiếng gầm nhỏ, rồi nhấc chân trước cào mạnh lên tay Hoài Kinh.
Hứa Tinh Không: “…”
“Nó bảo vệ em.” Hoài Kinh nhướng mắt, thản nhiên nói. Hứa Tinh Không vừa ngẩng đầu nhìn anh thì cằm cô đã bị anh nắm lấy rồi cúi người hôn lên.
Lần này là nụ hôn sâu rất lâu, anh hôn dịu dàng một lúc lâu, cánh môi cọ xát như cọ vào tim cô. Hứa Tinh Không mở to mắt, nhìn người trước mặt.
Hai mắt anh nhắm lại, lông mi cong dài đen nhánh, phản xạ ánh mặt trời.
Đầu lưỡi anh tiến vào miệng cô. Cô nếm được mùi nắng mà lòng xao động.
Hứa Tinh Không nhắm mắt lại. Hứa Tinh Không vừa ngẩng đầu nhìn anh thì anh đã bị nắm lấy cằm cô rồi cúi người hôn lên.
Nụ hôn dài chấm dứt, hai má Hứa Tinh Không đỏ bừng, ánh mắt đê mê, hơi thở gấp.
Cô ngước mắt, thấy sự dịu dàng trong mắt anh, làm trái tim cô đập mạnh liên hồi.
Meo Meo ở bên cạnh lại dùng móng vuốt cào lên tay Hoài Kinh, Hứa Tinh Không cảm thấy bối rối. Cô nhìn anh, giọng nói hờn dỗi mang theo chút nũng nịu.
“Anh có ấu trĩ quá hay không, tranh giành với một con mèo vô tri là gì?”
Anh nhìn thấy cô nhíu mày, đang định hôn cô một cái thì lại bị cào: “Ai tranh giành với nó chứ?”
Hoài Kinh liếm môi, cười nói: “Anh chỉ muốn hôn em mà thôi.”
***
Trần Uyển Uyển nghe tin Hứa Tinh Không sẽ tham gia biểu diễn ở buổi tiệc thường niên thì nhiệt tình ủng hộ. Hứa Tinh Không có thể đồng ý biểu diễn trước nhiều người đã là tiến bộ rất lớn, còn thứ hạng thì chẳng quan trọng.
“Cậu định biểu diễn tiết mục gì?” Trần Uyển Uyển khoác vai cô, cười hỏi.
“Khúc dạo đầu một bản nhạc giọng Đô trưởng của Bach…” Hứa Tinh Không nói ra một cái tên dài.
“Johann Sebastian Bach?” Trần Uyển Uyển nghe thấy mà sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Cậu có thể thổi được cả bản nhạc ấy ư?”
Hứa Tinh Không nghe Uyển Uyển hỏi mà bật cười, bèn giải thích: “Tớ đàn dương cầm.”
“Oa!” Trần Uyển Uyển hiển nhiên rất giật mình, không thể tin nổi nhìn Hứa Tinh Không: “Cậu có thể đàn được dương cầm á? Học từ khi nào vậy?’’
Nghe câu hỏi này, Hứa Tinh Không cười tươi hơn, dời mắt, nhỏ giọng đáp: “Tớ… tớ mới học gần đây.”
“Bảo sao cuối tuần vừa rồi không thấy cậu đâu cả.” Trần Uyển Uyển nói, rồi lại bám lấy cô hỏi tiếp: “Trung tâm dạy đàn nào thế? Học phí thế nào? Có nhận dạy trẻ không? Tớ sẽ để Khang Khang làm đàn em của cậu.”
Trần Uyển Uyển hỏi dồn dập làm Hứa Tinh Không dở khóc dở cười, đành phải nhắc nhỏ cô nàng: “Không phải cậu muốn đi tìm lão Hoàng sao? Đi nhanh đi.”
“Hôm nay lão Hoàng không đi làm.” Trần Uyển Uyển nhún vai nói: “Hôm nay là ngày đại thọ 50 tuổi của chủ tịch công ty mình, lão ta đến khách sạn quốc tế Ngân Tử từ sáng sớm rồi.”
“Hôm nay là ngày đại thọ 50 năm của chủ tịch hả?” Hứa Tinh Không hỏi lại.
“Đúng vậy.” Trần Uyển Uyển nói, “Không ngờ phải không? Chủ tịch trẻ như vậy đã có thể quản lý cả tập đoàn Hoài thị lớn thế này. Những chủ tịch công ty khác thông thường đều sáu bảy mươi tuổi.”
Hứa Tinh Không cũng không để ý đến mấy chuyện này. Cô nhớ hôm qua Hoài Kinh còn nói hôm nay có việc bận, không thể dạy cô đàn. Xem ra chắc anh phải tham gia tiệc sinh nhật này rồi.
Cha Hoài Kinh đã qua đời, hiện giờ Hoài thị ở trong tay Hoài Xương Triều. Ông ta đang ra sức bồi dưỡng con trai mình là Hoài Dương Bình. Quan hệ của Hoài Kinh với chú hai và em họ chắc rất phức tạp.
Hứa Tinh Không mím môi, không suy nghĩ nữa. Mặc kệ là thế nào, cô và Hoài Kinh còn chưa tới mức có thể làm cô lo nghĩ đến chuyện riêng của anh.
Khi tan việc, Hứa Tinh Không mua đồ ăn rồi về nhà, ăn cơm thì ôm Meo Meo xem bản phổ. Cô đã mua một cây đàn điện tử để tập đánh cho thuần thục. Tiếng đàn điện tử giòn giã, ngón tay cô lướt trên các phím đàn, miệng lẩm nhẩm, Meo Meo ở trong lòng cô, chốc chốc lại đưa vuốt nhỏ đè lên phím đàn. Hứa Tinh Không bị nó chọc cho cười rộ lên.
Một người một mèo đang đùa quên trời đất thì di động của Hứa Tinh Không đổ chuông. Nghe được tiếng chuông, mặt Hứa Tinh Không lập tức nhu hòa, ôm Meo Meo đứng lên cầm lấy di động trên bàn ăn. Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô mỉm cười nghe máy.
“Chị.” Hứa Tinh Viễn cười gọi cô.
“Ừ.” Hứa Tinh Không ôm Meo Meo, trở lại ghế sô pha ngồi xếp bằng, rồi hỏi: “Gần đây ở nhà thế nào rồi?”
Một tháng, cô gọi về nhà vài lần, thường thì chỉ toàn hỏi về việc nhà.
“Mọi chuyện đều ổn cả.” Hứa Tinh Viễn đáp lời. “Cổ tay mẹ đã đỡ hơn rồi, em bảo mẹ mướn một dì giúp việc, vào đông chuyện buôn bán trong nhà rất tốt…”
Hứa Tinh Viễn đang lải nhải thì Lâm Mĩ Tuệ đột nhiên sáp lại nói xen vào, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ: “Con nói chuyện của người khác làm gì? Nói chuyện của con đi.”
Lâm Mĩ Tuệ nói rất nhỏ nhưng Hứa Tinh Không nghe được, trong lòng lập tức nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“À.” Hứa Tinh Viễn đáp khẽ, hình như có hơi ngại ngùng, ấp a ấp úng, “Chuyện là… chuyện là em…”
“Mẹ?” Hứa Tinh Không gọi một tiếng. Cô đưa mắt nhìn lịch, công ty cô nghỉ từ ngày hai mươi ba tháng chạp, thời gian nghỉ rất dài, không chừng có thể kịp tham dự.
Lâm Mĩ Tuệ “ôi chao” một tiếng rồi kề vào điện thoại, cười nói: “Nói với chị mà xấu hổ cái gì?”
Hứa Tinh Không nghe giọng nói của mẹ và em trai đoán được chắc không phải chuyện xấu. Cô mới yên tâm, ôm Meo Meo vào lòng, hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Lâm Mĩ Tuệ đáp dứt khoát hơn Hứa Tinh Viễn nhiều: “Phía gia đình Đồng Đồng nói là định đính hôn vào tháng chạp tới.”
“Thật ạ?” Hứa Tinh Không cười rộ lên, nói: “Đây là chuyện tốt mà, Tinh Viễn thẹn thùng gì chứ?”
Bên đầu kia điện thoại, Hứa Tinh Viễn cười khì khì.
Ban đâu khi mới gặp người nhà Chu Đồng Đồng, Hứa Tinh Không vẫn chưa có cảm giác gì rõ ràng. Hiện tại, nghe tin em trai sắp đính hôn, cô mới thật sự cảm thấy Hứa Tinh Viễn đã trưởng thành, là một người đàn ông đội trời đạp đất rồi.
“Ngày nào vậy ạ?” Hứa Tinh Không hỏi. Cô đưa mắt nhìn lịch, công ty cô nghỉ từ ngày hai mươi ba tháng chạp, thời gian nghỉ rất dài, không chừng có thể kịp tham dự.
“Khoảng ngày hai mươi bốn, hai mươi năm tháng chạp âm lịch.” Lâm Mĩ Tuệ nói, “Ngày này là mẹ Đồng Đồng đi xem ngày, thầy bói nói hai đứa rất hợp nhau.”
“Vậy con kịp tham dự rồi.” Hứa Tinh Không mừng rỡ nói: “Tối ngày hai mươi ba, con sẽ ngồi chuyến tàu đêm về nhà.”
“Ôi, tốt lắm, tốt lắm…” Lâm Mĩ Tuệ nói được hai câu sau đó thì im lặng.
“Mẹ?” Hứa Tinh Không gọi một tiếng.
“Ừ.” Lâm Mĩ Tuệ yếu ớt đáp, sau đó do dự một lúc lâu mới cẩn thận dò hỏi: “Vậy… Vậy có mời bà con bên nội không?”
Nụ cười trên môi Hứa Tinh Không tắt dần.
Đính hôn là chuyện lớn của đời người, họ hàng hai bên đều phải tham gia, Hoài Thành còn truyền thống, rất coi trọng chuyện này. Nhưng thân thích nhà cô, nếu không phải cần thiết… cô thật sự không muốn mời họ chút nào.
Khi cô muốn ly hôn, bọn họ đều khuyên cô không nên làm vậy. Đến khi biết cô ly hôn được chia một số tiền, thì bọn họ lại lập tức giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cô như muốn bán cô đi. Cô vì tránh chuyện xem mắt nên mới phải đến Hạ Thành, vậy mà mấy bà con đó vẫn nói huyên thuyên sau lưng cô.
Có điều, Lâm Mĩ Tuệ đã hỏi vậy thì chắc rất muốn mời bà con họ hàng tham dự.
Lâm Mĩ Tuệ là một người phụ nữ rất truyền thống, cha Hứa Tinh Không qua đời sớm, bà vẫn không tái giá. Thứ nhất, bà sợ nhà họ Hứa sẽ không cho bà đến thăm mộ chồng; thứ hai, bà sợ Hứa Tinh Không và Hứa Tinh Viễn sẽ vì chuyện bà tái giá mà bị nhà họ Hứa xa lánh.
Ở trong lòng bà, dòng họ là cội nguồn, gia đình cô không thể tách khỏi được.
Hơn nữa, nếu bọn họ không mời người nhà họ Hứa, đến lúc đó bên nhà họ Chu bà con đông mà nhà bọn họ lại chỉ có ba người, vậy còn ra thể thống gì nữa.
“Con đã nói không cần mời mà…” Hứa Tinh Viễn ở bên kia nói một câu.
“Mời đi ạ.” Hứa Tinh Không nói.
“Được được, mời.” Lâm Mĩ Tuệ nghe Hứa Tinh Không đáp thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bà nghe Hứa Tinh Viễn nói không muốn mời, nên nói: “Nếu không mời bà con bên nhà họ Hứa thì đến khi đó Đồng Đồng cũng sẽ không được nở này nở mặt.”
Lúc này Hứa Tinh Viễn mới im lặng.
Tuy Hứa Tinh Không có hơi không muốn mời bà con bên ngoại mình, nhưng cô vẫn rất vui vì Hứa Tinh Viễn sắp đính hôn. Cô ôm Meo Meo hôn hai cái, rồi cười hì hì nói với nó: “Meo Meo ơi, Meo Meo à, chị sắp được làm cô rồi.”
Nhắc mới nhớ, Hứa Tinh Viễn kết hôn, điều làm cô vui nhất chính là chuyện này. Cô không thể sinh con, nên nếu có cháu trai hoặc cháu gái thì cô nhất định sẽ yêu thương chúng như đầu quả tim mình.
Cô vừa buông Meo Meo ra thì điện thoại di động lại đổ chuông. Cô cầm di động lên, vừa xoa đầu meo meo vừa nghe máy.
“Alo.”
Vì vui vẻ nên cô kéo dài giọng. Giọng cô vốn đã dịu dàng, kéo dài như thế càng vô cùng mềm mại. Hoài Kinh cong môi cười, hỏi: “Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Đêm nay Hoài Kinh tham gia tiệc mừng thọ của Hoài Xương Triều, mà còn có thể gọi điện thoại cho cô, xem ra anh cũng không bận rộn lắm. Tâm trạng của cô rất tốt, vừa đùa nghịch với chân nhỏ của Meo Meo, vừa cười nói: “Vâng, em trai em vừa gọi điện đến nói sắp đính hôn.”
Hứa Tinh Không thường đến nhà Hoài Kinh nhưng Hoài Kinh lại không biết chuyện gì về gia đình cô cả.
Nghe tiếng cười của cô, anh cũng cảm thấy vui vẻ nên cười hỏi “Em trai em nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Anh trò chuyện cùng cô. Hoài Hoàn kém anh mười tám tuổi, hai anh em anh hơn kém nhau nhiều tuổi. Anh muốn tìm hiểu cô và em trai hơn kém tuổi nhau bao nhiêu.
“Hai mươi ba tuổi.” Hứa Tinh Không đáp, “Qua năm tuổi mụ được hai mươi bốn rồi.”
“Hai mươi ba tuổi đã đính hôn à?” Hoài Kinh hỏi.
Hứa Tinh Không nghe ra sự kinh ngạc của anh, bèn giải thích: “Ở quê em đều kết hôn sớm, có người hai mươi tuổi đã kết hôn rồi, đợi đến đủ tuổi pháp luật quy định thì đi làm giấy kết hôn.”
Tính ra, Hứa Tinh Viễn đã kết hôn hơi muộn rồi.
Nghe cô giải thích như vậy, ý cười trong ánh mắt Hoài Kinh càng rõ ràng hơn.
“Em trai em hai mươi ba tuổi đã đính hôn, còn em thì sao?”
Giọng nói anh có ý bỡn cợt như đang trêu cô lớn tuổi rồi mà còn không bằng em trai. Hứa Tinh Không biết anh hay nói giỡn nhưng vẫn lại bị anh làm nghẹn lời.
Mặt cô đỏ dần lên, bắt lấy chân của Meo Meo, gấp gáp lầm bầm.
“Anh… Anh còn lớn tuổi hơn em kia, còn không biết xấu hổ mà nói em à?”
Khi cô dỗi thì thường nói rất nhỏ nhẹ, giọng nói nóng vội yếu ớt kia như một làn gió mơn trớn qua tim anh.
Thật nhẹ nhàng, dịu dàng, dịu đến mức làm nét mặt anh cũng dịu đi.
“Hoài tổng.” Đầu kia có người gọi anh một tiếng. Hứa Tinh Viễn sẽ vì chuyện bà tái giá mà bị nhà họ Hứa xa lánh.
“Ừa?” Anh thản nhiên đáp, ngón tay vuốt vuốt ly rượu trong tay. Anh mỉm cười, vờ như nghe không rõ nên trầm giọng hỏi lại: “Em vừa nói gì vậy?”
“Không có gì cả.” Hứa Tinh Không lầm bầm, sợ anh thật sự nghe được nên không lặp lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...