Mộc Thanh Lưu thản nhiên nói:”Bạch Mi cốc còn sinh ra một dạng khác.”
Hồng Ức hỏi:” Cái gì?”
Mộc Thanh Lưu cười nói:” Mỹ nhân.”
Lời này không phải là giả, gặp qua hai người này, Mộc Thanh Lưu cũng bắt đầu hiếu kỳ Bạch Mi cốc rốt cuộc là nơi thần tiên như thế nào.
Hồng Ức khẽ giật mình, đột nhiên cười ngã vào bên cạnh quan tài, trong mắt đã cười ra nước mắt.” Ngươi đi mà nói với Nguyệt sư huynh, xem hắn có đánh mông ngươi không.”
” Nói thật mà thôi,” Mộc Thanh Lưu mỉm cười nói,” Mỹ nhân như ngọc kiếm như hoa.”
Mỹ nhân như ngọc kiếm như hoa, nhưng Hoàng Di Nguyệt cô lãnh cũng không giống mỹ ngọc ôn nhuận, hoa cũng không thể dùng để hình dung kiếm của hắn. Như vậy chi bằng nói, người như thiên ngoại minh nguyệt (trăng sáng ngoài bầu trời), mà kiếm chính là ánh sáng của hắn.
Hồng Ức cười mỉm vuốt mặt Mộc Thanh Lưu, thanh âm ngả ngớn nói:” Chắc hẳn sau khi ngươi lớn lên cũng không kém bao nhiêu, không bằng đến lúc đó theo sư phụ?”
Y còn chưa nói tới câu tiếp theo, lại nghe sau lưng một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng phát ra:” Sư đệ diễm quan (dung mạo xinh đẹp) đệ nhất, khuyển tử sợ là không thể trèo cao.”
Bàn tay Hồng Ức trong nháy mắt cứng ngắc, ngón tay nhanh chóng rút về, thiếu chút nữa đã vì thanh âm lạnh lẽo kia mà nhảy ba thước cao, cẩn cẩn dực dực (cẩn trọng) rời đi Mộc Thanh Lưu cách ba thước. Tầm mắt của y phiêu đãng tới cái gì đó, không dám nhìn Hoàng Di Nguyệt chẳng biết đứng ở phía sau y từ lúc nào, chỉ phải khô khốc chuyển chủ đề:” Sư huynh tản bộ?”
Hoàng Di Nguyệt lạnh lùng nhìn y.
Mộc Thanh Lưu cố sức nhảy ra quan tài cao cao, chậm rãi đi đến bên người Hoàng Di Nguyệt, cười nhạt nhìn Hồng Ức một mình quẫn bách.
Qua thời gian chừng một chiếc trà, Hoàng Di Nguyệt mới xoay người đi. Hồng Ức chợt phát hiện mình đã là toàn thân mồ hôi lạnh.
Ban đêm không trăng, vách tường ố màu mực.
Duy có một vài chiếc bạch y nói không rõ giống như sương tuyết, hay là vì có quá nhiều ánh trăng.
Hoàng Di Nguyệt lại quay trở lại gian phòng vừa rồi, hắn vẫn tỉnh táo, vẫn lạnh nhạt. Bắt tay cởi xuống áo ngoài của mình, nằm lên trên giường. Mộc Thanh Lưu biết rõ hắn mệt mỏi nên cũng không nhiều lời, lẳng lặng nằm chết dí bên cạnh hắn, theo thói quen gối lên đầu vai Hoàng Di Nguyệt.
Cũng không thể nói Mộc Thanh Lưu đây là đang tận lực thân mật, chỉ là hắn thật sự lưu luyến mùi hương nguyệt quế nhàn nhạt trên người người nọ, huống hồ, nhiều năm tập võ đã luyện thành thân thể mềm dẻo, khi dựa sát vào nhau đến lúc thức dậy sẽ hết sức thoải mái.
Mộc Thanh Lưu không khó xử bất luận kẻ nào, cũng không miễn cưỡng bất luận kẻ nào, nên tự nhiên sẽ không làm khó chính hắn, miễn cưỡng chính hắn.
Lặng im, một mực lặng im. Khi Mộc Thanh Lưu cơ hồ sắp ngủ, rõ ràng nghe được Hoàng Di Nguyệt thản nhiên nói:” Cái chết của nàng, ngươi có hận ta?”
” Ân?” Mộc Thanh Lưu kinh ngạc mở to mắt, cầm lấy lý y(áo trong) tuyết trắng của Hoàng Di Nguyệt.
Hoàng Di Nguyệt cho tới bây giờ rất ít nói, trên cơ bản nếu Mộc Thanh Lưu không nói lời nào thì y cũng là trầm mặc, ai ngờ y vừa mới mở miệng liền nói ra vấn đề như vậy. Tiến thoái lưỡng nan, động một tí là phạm phải lỗi ngay, chỉ vì đối với cái chết của Cửu Ca, hắn vốn là không có bất luận tư cách gì để bình luận.
” Không phải lỗi của ngươi, không phải sao?” Mộc Thanh Lưu ôn nhu nói, lại dời đi chủ đề khác:” Cha, nghe nói ngươi xuất sư từ Bạch Mi cốc?”
” Ân.” Hoàng Di Nguyệt đáp lời.
Mộc Thanh Lưu lại cười, quay đầu nhìn nam tử phong hoa tuyệt đại từ trên xuống dưới, nói:” Vậy ngươi có chú thuật?”
Bạch y nam tử gật đầu.
” Ta muốn xem……” Vì muốn giấu đi chủ đề trầm trọng vừa rồi, Mộc Thanh Lưu thậm chí không tiếc gần như ngang ngược yêu cầu Hoàng Di Nguyệt, mặc dù thanh âm của hắn vẫn ôn nhu bình tĩnh như trước.
Hoàng Di Nguyệt đã vài năm không sử dụng chú thuật, là không cần, cũng không muốn. Nhưng mà, nếu đã nắm được thì không cần quan tâm đến thời gian.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, trong không trung lại ngưng kết ra một tầng vụ khí (mây mù), nhiệt độ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tựa như sương tuyết u mộng (giấc mộng sâu kín). Giống như người này vậy, có lẽ căn bản chính là một mành u mộng.
Ít nhất với Mộc Thanh Lưu là như thế, có thể ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm nhận thức một người như vậy, thật may mắn, thật giống như mộng.
…………..
Cơ hồ là ngày hôm sau trời vừa sáng, Hồng Ức lại nghênh ngang xông vào gian phòng của hai người, trong ngực là một xấp thư dày đặc. Hắn nhìn thẳng Hoàng Di Nguyệt, câu hỏi cũng vô cùng dứt khoát:” Muốn ta dạy tới trình độ nào?”
Hoàng Di Nguyệt suy nghĩ một chút, thản nhiên nói:” Năm mươi năm sau có thể so cùng ngươi là được.”
Lời này vừa nói ra, không riêng Hồng Ức mày liễu dựng đứng, mà ngay cả Mộc Thanh Lưu cũng giật mình nhìn qua hắn.
” Ngươi nói đùa với ta sao.” Hồng Ức cất cao thanh âm, trào phúng nói,” Hay là ta đã nghe dư một từ ‘mười’?”
” Ngươi không có nghe sai.” Hoàng Di Nguyệt xoay người ngồi dậy, từ bên giường nhặt lên ngoại sam thuần sắc trắng khoác trên thân thể, ánh mắt lãnh đạm lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho người ta không thể hoài nghi mỗi một câu hắn nói.
Hồng Ức thập phần không muốn sáng sớm tự làm mình tức giận, nhưng một câu này đã bùng lên một ngọn lửa vô danh đốt sạch kiên nhẫn của hắn.
” Hoàng Di Nguyệt! Ta cho ngươi biết, ít nhất trong này cũng có một nhân tài!”
Hoàng Di Nguyệt xuất sư từ Bạch Mi cốc, kết hợp cùng Đái Cửu Ca với chú thuật nổi tiếng thiên hạ, con của bọn họ nếu không học chú thuật đến nổi gió bay nóc thì Hồng Ức thấy quả thực là thiên lý bất dung!” Hắn nhiều nhất mười năm là có thể vượt qua ta!”
Có thể được đệ tử của mình vượt qua, đối với bất luận một sư phụ nào mà nói đều là chuyện may mắn. Ít nhất Hồng Ức là cảm thấy như vậy.
Hoàng Di Nguyệt lại nói:” Vượt qua ngươi làm cái gì?”
Hồng Ức giật mình, cho dù ở chung nhiều năm hắn cũng không thể hiểu rõ bạch y nam tử trước mắt này nghĩ cái gì.” Giống như ta không tốt sao?”
Đệ nhất chú thuật sư không người có thể so sánh, duy hắn độc tôn, bất luận kẻ nào đối với hắn cũng ba phần khâm phục ba phần kính sợ…… Như vậy có gì không tốt? Tuy nhiên Hồng Ức chưa bao giờ quan tâm qua những điều này, nhưng chút ít những thứ này không phải là một phụ thân đối đứa con xứng đáng chờ mong?
Phong hoa tuyệt đại bạch y nam tử quay đầu, ánh mắt của hắn như sương khói mờ ảo, như nước chảy trong trẻo nhưng lạnh lùng, khi hắn nhìn ngươi thì ngươi lại cảm thấy hắn giống như trăng sáng rời xa huyên náo.
Hồng Ức đột nhiên tỉnh ngộ chính mình đã thái quá, Hoàng Di Nguyệt không cần lên tiếng thì tất cả mọi người cũng đã biết rõ đáp án của hắn.
“…… Ít nhất có thể phòng thân a……” thanh âm Hồng Ức thoáng cái thấp xuống, rõ ràng đã lo lắng không đủ.
Mộc Thanh Lưu còn đang tập trung tinh thần nghe hai người nói chuyện, đột nhiên, một kiện áo bào trắng rộng thùng thình bay tới trên đầu của hắn, đưa hắn nghiêm nghiêm thực thực (cẩn thận) bao lại. Ngay khi Mộc Thanh Lưu ra sức cùng cái áo bào đấu tranh thì nghe được thanh âm trầm thấp dễ nghe của Hoàng Di Nguyệt:” Sở dĩ là năm mươi năm.”
” Ân?”
Hoàng Di Nguyệt thản nhiên nói:” là vì ta cuối cùng chỉ có thể sống đến năm mươi năm.”
Hồng Ức đẩy cửa đi, ai cũng không thể nói sắc mặt của hắn là tốt hay là xấu, là vui hay là nộ.
Hoàng Di Nguyệt cũng không có để ý đến y, xoay người nhẹ nhàng vì Mộc Thanh Lưu khép lại quần áo, hắn rủ xuống mi mắt, Mộc Thanh Lưu có thể tinh tường chứng kiến gương mặt của hắn, mỗi một biểu tình rất nhỏ đều làm đôi mi mỗi một lần run rẩy, tựa hồ như có ám hương trầm thấp bay tới.
Mộc Thanh Lưu kỳ thật rất khiếp sợ, nam tử tuyệt trần cao ngạo như vậy, trong câu nói kia ý tứ dĩ nhiên là muốn lúc sinh thời đều có thể che chở mình.
Hắn chợt phát hiện, có lẽ ai cũng không hiểu được Hoàng Di Nguyệt.
Rửa mặt xong, hai người cùng nhau đi vào nội viện.
Trong viện sáng tỏ, cỏ cây sinh ra rực rỡ, nhưng dù có sáng ngời chói lọi cỡ nào cũng so với nam tử đứng trong sân thấp kém hơn.
Hồng Ức lẳng lặng đứng ở trong sân, cánh tay phải duỗi ra, trên cánh tay có đậu một con bạch điểu cực lớn, lông mao trắng noãn bóng loáng. Hồng Ức thấy Hoàng Di Nguyệt tới, mặt không biểu tình nói:” Ảnh Trọng lâu đã liên lạc tốt, hai canh giờ sau nhị lâu tam lâu sẽ đến.”
Nói xong nó vỗ cánh tay, bạch điểu lại trở nên thiêu đốt, trên không trung hóa thành huyết quang như ngọn lửa chôn vùi thành tro. Lại là chú thuật a?
Hoàng Di Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, dưới chân cũng không ngừng lại, lướt qua Hồng Ức đi vào nội sảnh.
Hiển nhiên, hắn rất quen thuộc nơi này, hắn biết rõ, trên bàn trong nội sảnh lúc này đã chuẩn bị tốt tảo điểm (đồ ăn sáng) đơn giản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...