Do cấp ba là những chuỗi ngày trinh chiến gian khổ, nên đại học có đôi chút nhàm chán, gần như là chỉ ăn chơi ngủ nghỉ. Hôm nay, là ngày học thứ hai, thì Giang lười chảy thây lại được nghỉ. Cô nằm phơi bụng trên đệm, một chân rớt khỏi gường, chăn đắp lên mặt, cái gối ôm bị một đòn Teakwondo tung lên cao rồi rơi ngay cạnh mấy hộp mì rỗng đã ăn hết.
“I’m a baby girl, in a baby world,…” Giọng hát nhí nhảnh đến phát chán quá Jessica vang lên từ chiếc Nokia nằm chỏng chơ giữa đống chằn màn tùm lum. Giang đưa tay quệt nước dãi, mò cái điện thoại, nhìn đồng hồ. Sax, mới 3h sáng, ai gọi vậy?
“Alo?” Giang nửa tỉnh nửa mê, cau có
“Hello baby, anh họ em nè, anh Phạm Minh Dương đó. thế nào, vui không?” Giọng nói kinh hoàng volume 100 ở đầu dây bên kia vang lên. Vui cái đầu ông, điên thì có
“What, anh gọi chỉ để nói câu này thôi sao? Bây giờ mới có 3h sáng thôi” Giang uể oải đáp, muốn xuyên không gian để đập cho ông anh họ thân thương cái dép vào mặt
“3h sáng?”
Đầu dây bên kia đặt một câu hỏi lơ lửng rồi im lặng rất lâu
“…Em gái, phòng em có rèm cửa đúng không? Hơn nữa còn là rèm cửa rất dày?” Dương hỏi
“Sao anh biết?”
“Ồ, vậy em hãy chui khỏi giường, ngồi dậy, bước tới cửa sổ, lật rèm lên” Dương còn bổ sung câu “Làm ngay tức khắc”
Giang bật dậy, cau có. Anh ta muốn ình xem sao băng hả?
Chiếc rèm nặng nề màu xanh xám được lật lên, ánh nắng chiếu vào đến chói cả mắt. mặt trời đã lên khá cao. Giang nhìn bầu trời đơ đơ một lúc, sau đó quay lại nắm chiếc đồng hồ điện tử. Số 3.00 AM nhấp nháy trên màn hình, chứng tỏ món đồ vô dụng ấy đã hỏng
“Ha ha, đồng hồ em bị đơ” Giang cười trừ đáp.
Dương không kìm nổi nữa, mắng xối xả:
- Đơ cái đầu em, sao em suốt ngày ngủ thế hả? Em không phải lợn, không phải chó, vậy ngủ ghê đến thế làm gì? Đi chơi với bạn anh. Hôm nay bọn anh mở tiệc đón một người bạn ở Anh trở về, tiện thể đón em đến Hà Nội luôn. Anh cho em 30 phút, nhanh gọn nhẹ KTV 363, em mà không đến thì đừng tráhc anh không khách sáo
Đầu dây bên kia phũ phàng dập máy cái bụp
Linh Giang khóc
Why?
Tại sao từ bé đến giờ tên anh họ khốn kiếp đó vẫn luôn bắt nạt mình nhỉ? Bây giờ là 8.30 AM
Giang mặc chiếc đầm xanh nõn chuối vừa mua hôm nọ, kết hợp với quần bò bó, trông tràn đầu sức sống và tươi trẻ. Kết hợp với ví da màu trắng và tóc buộc hai bên, Giang chạy như bay đến KTV 363
Nghe một vài người bạn nói, đây là KTV rất khá, là quán karaoke quý tộc phục vụ đầu đủ tiện nghi với màn hình cảm ứng và cập nhập tất cả các bàig hát từ mới nhất hiện nay. Theo lời dặn dò như thánh chỉ của ông anh họ, cuối cùng Giang cũng mò được đến phòng A17 tầng hai, mồ hôi mồ kê nhễ nhại
Đúng là đồ ăn chơi, thiếu gì chỗ sáng, vậy mà lại chui và cái toà nhà u mê xanh đỏ này àm quái gì.
Cánh cửa vừa mở, Giang đã nghe thấy tiếng gào rú kinh hoàng vô ngần bài hát Anh khác hay em khác do anh Dương hát. Đúng là anh em họ, giọng hát có một không hai, thật khiến người nghe muốn cầm dép đập vào mặt
“Ha lô, em đến vừa đúng giờ nha” Giang nói khẽ, thấy anh họ nhíu mày, hất đầu ra hiệu ngồi vào so pha. Vừa ngồi xuống thì đã thấy chiếc váy trắng với bóng người quen thuộc:
- Bạch..Bạch Huyền My
Bạch Huyền My cũng ngạc nhiên đứng dậy:
- Sax, cậu là em học của anh Dương sao?
Phạm Minh Dương, năm thứ ba đại học Bách khoa, khoa Công nghệ thông tin. Thật đúng tính cách bốc đồng của lão, ai cũng kết bạn được. Vì không chỉ có Huyền My băng giá, mà còn có cả hai bà chị xinh đẹp và tên kẻ thù mới nhập môn của Giang.
À quên, và đó còn là hội học sinh Đại học Ngoại thương mới đáng buồn
Chị Bích Ngọc nóng nảy xinh đẹp,. xăm xoi Giang như thể xinh vật lạ:
- Ha ha, Minh Dương đầu óc không bình thường như thế, không ngờ có em là đại mỹ nhân như vậy.
Anh Tuấn xen vào:
- Minh Dương, cậu là đồng hợp lặn của gia tộc đúng không? Sao có thể thiếu khí chất như vậy, thật hổ thẹn với cô em họ dễ thương này
Dương bĩu môi, bản chất khó đổi:
- Xinh đẹp, giỏi giang? Cậu không thấy mấy mĩ từ đó không chút cân xứng nào với thứ đang đứng trước mặt cậu đây hả? cậu biết bao nhiêu lâu nó mới giặt quần áo không? Có kì nghỉ tớ lên quá giang nhà nó, con bé này đã làm cho tớ phải bái phục, 1 tuần không giặt, quần áo chất đống lên. Còn nữa, nó là fan cuồng của Omachi với Hảo Hảo, nếu ở nhà một mình thì nó có thể ăn mì cả tháng được
Lạy trời, rốt cục anh là anh của em, bôi bác em gái như vậy thật không phải
Minh Đức cười rất gian tà, “cứu bồ” Giang:
- Không sao, có ấy là người thôg minh, tiết kiệm. Ăn mì Hảo Hảo có thể tiết kiệm tiền mua thực phẩm, tiết kiệm điện, tiết kiệm ga
- Một tuần không giặt vừa là tiết kiệm lại vừa hảo tâm, coi như ủng hộ chút chút cho những hàng nước hoa khử mùi, lại tiết kiệm bột giặt, nước, đúng là một cô bé không chỉ có lòng yêu nước nồng nàn mà còn có trái tim nhân hậu
Một câu khiến Linh Giang á khẩu, Minh Dương sướng như trên trời, thật là nội công thâm hậu, thật khiến cho người nghe hiểu thấu tâm can, người bị hại tức đến thổ huyết
Ngay bên cạnh, Thiên Vũ đang gào khóc với Bạch Huyền My bằng chất giọng vô cùng bi lụy:
- Huyền My, anh sai rồi, xin em hãy cho em một cơ hội. Em muốn giết anh cũng được, hành hạ anh cũng được, đập chết anh ăn thịt cũng được, nhưng đừng cự tuyệt anh, anh thực sự muốn khóc
Huyền My vừa nhấp môi ngụm cô ca, vừa nở moịot nụ cười sắc như dao:
- Ồ, cô bé kia đâu, sao không rủ người ta đến. Em rất muốn mời cô ấy ăn cơm, xem cô ấy là thể loại người thế nào.
Không hổ là cùng huyết thống, một câu nói đủ khiến Vũ hoá đá
Mỹ nhẹ nhàng nhấp ngụm tiếp theo, chọn bài hát trên màn hình đang hiện lên
Giang liếc nhìn anh ta. Anh chàng này nhìn mặt mũi cũng khá, mỗi tội trông khá thảm, một lớp bông băng cực cool quấn từ bắp tay xuống khuỷ tay, chắc là bị dập xuơng khớp. Má phải cũng dán hugo, thật đáng buồn. Vừa thấy My đi ra, anh ta liền chạy theo, nhìn vừa giống một chàng trai ngoan hiền yêu vợ, vừa giống một kẻ biến thái bám gái. Đúng lúc Huyền My bước đến gần, thì cánh cửa bật mở ra.
Ánh sáng màu đỏ cam từ bên ngoài hắt vào lấp lánh, lấp lánh
Một chiếc giày da đen bóng lộn đặt vào nửa thảm, tiếp đó là những ngón tay trắng bệch, có vẻ kool Đức dựa người ra đằng sau, thư thái nói:
- Ai cha cha, nhân vật chính của bữa tiệc cuối cùng cũng đến rồi
Anh ta bước cả người vào phòng karaoke, khiến cằm Giang suýt rớt xuồng sàn.
Ấn tượng đầu tiên, thật không thể chấp nhận được
Đây quả là chàng trai bê bối nhất thế kỉ. Tóc tai bù xù, cà vạt nới lỏng, da mặt trắng bệch, mặt hốc hác, hai mắt có quầng thâm lớn chưa từng thấy. Anh ta vạ vật liêu xiêu bước vào phòng, 1 2 3 đổ vật ra sopha bên trái, rên hừ hừ
“…Hôm nay bị say…máy bay…”
“Tối hôm qua vừa bị ông bà già ép uổng đi xem mắt”
“Múi giờ chênh lêch, đồng nghĩa với việc anh mày đã…ba ngày không ngủ rồi”
“Ngậm hết mồm vào, đứa nào mở ra anh chém tung xác, nhớ đấy”
….
…….
Cả đám tĩnh lặng không một tiếng động
Chị Bích Ngọc giận giữ lôi tay Giang ra khỏi phòng A17, gào lên:
- Lần sau hắn chưa đến, tối nhất là đừng gọi con gái chúng tôi. Tôi nguyền rủa anh, đàn anh dở hơi, rủa cho anh chết không toàn thây, máu bắn tung toé
Giang bị lôi như bao cát xuống tầng một, bị lôi ra hàng nước và bị ép uống cà fê đá
“Em…” Giang muốn dứt khỏi tay chị ấy thì bị nạt lạnh
“Im mồm”
Giang tưởng, Giang đã là loại người thâm hậu nhất
Giang tưởng, mình là người bê bối nhất
Cũng tưởng, mình ghê gớm nhất
Thế mà sau khi lĩnh ngộ đám bạn của anh họ, Giang nhận ra một chân lý “Núi cao còn có núi cao hơn”
*
Nửa tiếng sau, trở về thì anh chàng bê bối kia đã dậy. Anh ta cầm míc, đang rú bài hát trẻ con, We wish you a merry chirstmas, thật khiến người ta liên tưởng đến những anh chàng yêu trẻ. Thế nhưng vừa kết thúc bài hát, anh ta lại buông một câu:
- #$%^&, đúng là bài hát vớ vẩn nhất trần đời
…Vớ vẩn sao anh còn chọn, lại còn hát bê bối đến thế?
Thấy đám con gái lượn vào, anh ta ôm chầm lấy Ngọc trước tiên:
- Ha ha, cô gái xinh đẹp, không hổ là vợ chưa cưới của Tuấn
Chị Ngọc cười rất mãn nguyện
“À quên, anh quên chưa nói, càng ngày em càng khác người, càng ngày càng giống sư tử”
Ai đó bị hất cốc nước nóng vào mặt thật ngu ngốc
Rồi quay ra vồn vã ôm Giang:
- A a, Bạch Huyền My, sao em ngày càng thay đổi vậy, thay đổi đến mức anh không nhận ra nữa
Bạch Huyền My, có vẻ đã hất cẳng được Thiên Vũ, đứng ở góc tối của bức tường, lạnh lùng nói:
- Anh à, em là Bạch Huyền My
Anh ta buông tay Giang ra ngay tức khắp
“Anh em mình vừa gặp nhau tuần trước, đừng nói với em là anh không nhớ được mặt em”
“Ha ha…” Anh ta cười rất tươi, nghe giọng không có vẻ gì là xấu hổ “Thực sự là khuôn mặt em tầm thường quá, anh không nhớ được”
Dám nói đại mỹ nhân xinh đẹp như thế là tầm thường, khả năng chữa cháy của anh quả là kém cỏi “Vậy cô bé này tên là gì?”
“Em là Linh Giang, em họ của anh Dương ạ. Vậy tên anh là gì?”
Anh ta suy nghĩ rất lâu, rồi đáp
“Trương Gia Phong”
Cả đám tròn mắt nhìn
“Anh mới đổi tên, các chú ý kiến gì. Thôi em cứ gọi anh là Jack đi, gọi thế cho lịch sự”
Lập tức có ment phản hồi, đầu tiên là My:
- Lịch sự gì, có mà tại tên anh xấu quá thì có
Minh Đức:
- Anh đổi tên cũng không đổi được bản chất của mình, vô cùng dở hơi, siêu siêu quái dị
Bích Ngọc:
- Cái tên của anh, ngu vẫn hoàn ngu, dở vẫn hoàn, dở thôi em xin khiếu
Gia Phong gào thét:
- Các chú đúng là ăn cháo đá bát, hồi bé anh chăm sóc các chú thế nào, vậy mà giờ các chú lại quay lại bắt nạt anh
Mọi người đều im lặng, một phút mặc niệm bắt đầu
Bích Ngọc im lặng rất lâu, rồi mỉm cười quái dị
“Anh thân yêu…”
Đáp ngu ngơ “Hả?”
“Hồi bé em rất sợ sâu róm…”
“…”
“Anh nhét con sâu róm vào váy em, khiến em gào thét hai ngày, đúng là kì tích”
Im lặng đến đáng sợ
Minh Đức ngả người
“Đừng nói với em là anh quên anh đã là gì em trong ngày cá tháng Tư. Bảo với em, lợn đất của em rơi ngoài ào rồi, khiến em lội xuống ao ngứa hết cả chân tìm lợn”
“…”
“..Trong khi lợn của em ở trên bàn trong phòng”
Trương Gia Phong cười khan, rõ ràng kẻ này sống ở đời vô cùng nhơ bẩn đã gây nên nhiều nghiệp trướng
Bạch Huyền My kết luận cuối cùng:
- Anh cứ cẩn thận, vụ anh nghịch lửa đốt cháy tóc em, còn lấy bút dạ dầu viết lên cánh tay em “Tôi là đồ con lợn” nhất định em sẽ trả
Thế là, bữa tiệc chào mừng một kẻ xấu xa về phá đất nứoc từ anh trở về, lại trở thành bữa tiệc kẻ tội
Con người này đúng là bất chấp thủ đoạn, liền lôi Giang ra làm bia đỡ đạn, cười toe toét:
- Ha ha, anh nhớ Linh Giang vẫn chưa hát, hát đi nhanh lên
Rồi còn tự tiện bật Công chúa bong bóng
“Hát đi em, hát to lên nha”
Bích Ngọc nhíu mày nhưng lại giãn ra, nói:
- Chị thấy giọng em rất trong, hát rất được
“Chị ơi, em…”
“Hát đi, cho tên dở người này biết tay đi” Bạch Huyền My cổ vũ
Mọi người đều không hiểu, không hiểu nỗi khổ của mình
Phạm Linh Giang phó mặc số phận, mổư miệng cất tiếng anh vàng thỏ thẻ trong mơ
…..
……..
Kính vỡ loảng xoảng!
Tổ chim rơi lộp bộp xuống đất
Minh Dương chạy từ phòng vệ sinh về, hét, ai cho nó hát vậy thì mọi người đều thăng thiên hết rồi
10 phút sau đó, Trương Gia Phong đã đạt được mục đích, mọi người quya sang đả kích chất giọng kinh hoàng của Linh Giang
“Giọng cậu…quả là độc đáo”
“Cách em hát…có sức sáng tạo”
“Em hát rất…không thể tưởng tượng nổi”
Giang đau buồn định đậu đầp vào tường, nhưng sợ đau lên lại đập đầu vào sô pha
Cái bữa tiệc này….
Thế nào gọi là tiệc chào mừng, phải là tiệc đả kích thành viên mới đúng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...