Đột nhiên Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy Cao Minh Tông thật xa lạ, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén cắt qua người giống như bọn họ là người xa lạ vậy, trái tim nhanh chóng co quắp lại, ngay cả hô hấp cũng đau đớn.
"Minh Tông, anh tin tưởng cái ảnh chụp này hay là tin em?" Lâm Tĩnh Hảo điều chỉnh hô hấp, ổn định cảm xúc, nhưng trong lòng rất khổ sở, có một sức lực ngăn ở ngực, đến mức cô sắp phát điên rồi, "Nếu anh tin tưởng em, em sẽ giải thích."
Đương nhiên Cao Minh Tông không muốn tin lời nói của Lâm Tĩnh Hảo. Vẻ mặt anh ta lạnh lùng hất cằm lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ: "Cô chưa từng nghe nói giải thích chính là che dấu sao? Tôi tin tưởng ánh mắt tôi nhìn thấy là thật. Tấm hình này cũng không phải ghép, cô dám nói cô với hắn không có hôn môi không, cô có thể nói cô trong sạch trước mặt mọi người không?"
Chuyện ảnh chụp cô không có cách nào phủ nhận. Cô cắn cánh môi, sắc mặt càng trắng xanh: "Minh Tông, đây không phải là em tự nguyện. Em là vì --"
Lâm Tĩnh Hảo còn chưa nói hết, Thẩm Giai Liên đã ngắt lời cô, quan tâm hỏi: "Tĩnh nhi, sắc mặt của cậu thật không tốt, nếu không mau đi bác sĩ khám đi."
Cô ta vẫn sợ Lâm Tĩnh Hảo nói nguyên nhân thật sự ra, bởi vì đó có liên lụy đến cô ta.
"Không phải tự nguyện cũng có thể hưởng thụ như cậy?" Cao Minh Tông hừ lạnh một tiếng, căn bản không định nghe Lâm Tĩnh Hảo giải thích, dù sao đáy mắt anh ta đã định Lâm Tĩnh Hảo tội phản bội.
"Cao Minh Tông, anh không thể nghe một chút sao? Có lẽ chuyện này thực không phải giống như tưởng tượng của anh đâu." Trịnh Huệ Nhã thay Lâm Tĩnh Hảo nói, "Tuy tôi không rõ tại sao Cố Hạo Thần lại có quan hệ với Tĩnh nhi, nhưng nhất định là có nguyên nhân. Anh nghe cô ấy giải thích một chút, có quan hệ gì sao?"
"Đúng vậy, Cao Minh Tông, tình cảm của anh và Tĩnh nhi nhiều năm như vậy, anh phải tin tưởng cậu ấy." Tịch Xảo Nhu đứng ở bên cạnh Lâm Tĩnh Hảo.
"Sự thật đã bày ra trước mắt, cô ta cũng không phủ nhận, còn giải thích cái gì!" Lử giận trong lòng Cao Minh Tông đã thiêu đốt lí trí, thêm Thẩm Giai Liên dùng tương lai tại Trí Mĩ hấp dẫn anh ta, anh ta sao có thể buông tha cơ hội lên chức này.
"Cao Minh Tông, anh có phải người không?" Đường hi giận dữ nói, trong mắt đều là khinh bỉ Cao Minh Tông và đau lòng cho Lâm Tĩnh Hảo, "Một tấm hình thôi đã định tội Lâm Tĩnh Hảo, đây không phải quá mức độc đoán đi. Bất luận các người nghĩ Tĩnh Hảo như thế nào, tôi đều tin tưởng Tĩnh nhi không phải là ngườinhư vậy. Còn Cao Minh Tông, anh không tin Tĩnh Hảo, bởi vậy chia tay với cô ấy, một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì làm như vậy."
"Hối hận? Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận, bởi vì tôi đã tìm được cô gái tốt hơn cô ta." Trong giọng nói của anh ta đầy kiêu ngạo, lạnh lùng với Lâm Khả Tụng, "Vì cô, tôi cự tuyệt ý tốt của cô ấy, nếu sớm biết cô là người không đứng đắn như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay cô ấy. Tôi hối hận chính là tôi không có giữ được cô ấy, hôm nay tôi liền muốn trước mặt mọi người nói với cô ấy, tôi hối hận rồi." Cao Minh Tông kiên định nói, ánh mắt tìm kiếm trong đám người.
Khi ánh mắt anh ta thấy Thẩm Giai Liên, trên môi hiện lên nụ cười, sau đó bước tới chỗ cô ta, dắt tay cô ta, dẫn cô ta ra khỏi đám người. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thẩm Giai Liên, kinh ngạc, phẫn nộ, chúc phúc... Nhao nhao rơi vào trên người cô ta. Cô ta giống như không nhìn thấy, vẫn mỉm cười như cũ.
Lâm Tĩnh Hảo thập phần kinh ngạc, biểu tình trên mặt nháy mắt bị xé rách.
"Giai Giai, anh yêu em, gả cho anh, để cho anh chăm sóc em cả đời, thương em một vạn năm." Cao Minh Tông quỳ gối trước mặt Thẩm Giai Liên, thâm tình hứa hẹn trước mặt mọi người.
Anh ta lấy một cái hộp thủy tinh từ trong túi áo mở ra, nằm bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, lóe sáng trước mắt mọi người, nhưng chọc mù mắt Lâm Tĩnh Hảo. Giờ phút này cô tình nguyện mình là người mù, không nhìn thấy một màn khoan tim này.
"Em..." Cô ta cực kỳ kinh ngạc, rồi sau đó nhắm mắt, nhưng làm bộ vô tình liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh Hảo một cái, nhìn sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, trong lòng cô ta dâng lên một loại vui sướng trước nay chưa từng có, đây là khoải cảm trả thù, làm cho cô ta muốn ngừng mà không được.
Cao Minh Tông cho rằng Thẩm Giai Liên sợ người ta nói cô, thay cô ta làm chỗ dựa: "Em đừng sợ, có anh ở đây, là anh thích em, không quan hệ gì tới bọn họ. Nếu em cũng thích anh, như vậy liền đáp ứng anh. Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em."
"Đương nhiên em nguyện ý." Cô ta khó xử cười, để bàn tay trắng nõn vào lòng bàn tay anh ta, mười ngón tay hai người đan xen nhau.
Vẻ mặt Lâm Tĩnh Hảo không dám tin, thiếu niên cùng cô đi qua ngày tháng tuổi trẻ, người nắm tay cô liền đỏ mặt, người hôn trộm cô đối với cô hứa hẹn một đời một kiếp, vào hôm nay lại làm cô tổn thương vô cùng sâu, bạn trai nhiều năm đăm vào lòng cô một nhát dao, nhìn cô máu chảy cuồn cuồn.
Mà lòng Lâm Tĩnh Hảo trong nhát mắt đau đơn muốn nứt ra, hóa ra anh ta hứa hẹn cho cô hạnh phúc lại có thể cầm tay người khác sau nhiều năm như vậy.
Nhớ lại xong, chỉ cảm thấy giống như một giấc mộng, tỉnh mộng, toàn bộ thành tro tàn lạnh buốt. Cô cực lực kìm nén không cho nước mắt không cách nào thừa nhận toàn bộ, tràn mi mà ra, nước mắt trong suốt đã ươn ướt khuôn mặt xám trắng. Thân thể bởi vì trái tim đau nhức mà run rẩy.
"Minh Tông..." Lâm Tĩnh Hảo cắn cánh môi mềm thật chặt, nhưng không có khí lực nói tiếp.
"Cao Minh Tông, anh thật vô sỉ!" Đường Hi nắm chặt tay Lâm Tĩnh Hảo, truyền cho cô ấm áp và sức lực.
Trịnh Huệ Nhã và Tịch Xảo Nhu mười phần kinh ngạc, không nghĩ tới Cao Minh Tông và Thẩm Giai Liên ở cùng một chỗ: "Giai Giai, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Sao cậu có thể cướp bạn trai của Tĩnh nhi?"
Đây là tình yêu và tình bạn phản bội cùng lúc, là cái mọi người đều không chịu nổi.
"Tớ..." Thẩm Giai Liên vạn phần ủy khuất.
"Đây là chuyện của tôi và Lâm Tĩnh Hảo, các người đều không có tư cách để nói." Cao Minh Tông ôm vai Thẩm Giai Liên, ôm cô ta vào trong ngực, lạnh lùng nói, "Lâm Tĩnh Hảo, thích Giai Giai là tôi, muốn qua lại với cô ấy cũng là tôi, cô ấy không có làm sai cái gì. Cô phải biết rằng là cô phản bội tôi trước, tôi mới kết thúc quan hệ với cô. Nói như thế nào cũng đều là cô sai, cô không có tư cách trách chúng tôi."
"Hóa ra đây là kinh hỉ (*) anh dành cho tôi." Lâm Tĩnh Hảo xoay người chua xót cười, rốt cục hiểu rõ bữa sáng và kinh hỉ như lời anh ta hóa ra là cái này, hóa ra anh ra đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ còn đợi cô ngây ngốc chui vào trong, mà anh ta lạnh nhạt thờ ơ nhìn cô chật vật, nhấp nháp đau xót khoan tim của cô.
Giấy quà sinh nhật là giấy chứng nhận kết hôn thuộc về cô, lại thành thiệp cưới của bạn trai và bạn tốt.
Cô chỉ cảm thấy tâm lạnh lẽo nguội lạnh, hóa ra đây mới là vẻ mặt thật của Cao Minh Tông, hóa ra anh có vô tâm vô tình như vậy. Những câu nói kia đều nhắc nhở cô, là cô phản bội tình yêu của anh ta.
"Tĩnh nhi, thực xin lỗi, tớ cũng không ngờ sẽ như vậy, đúng là tớ yêu Minh Tông." Sắc mặt Thẩm Giai Liên phiếm hồng, cực kỳ khó chịu giải thích, hi vọng được tha thứ, "Cậu sẽ thành toàn cho chúng tớ đi. Hôn lễ của chúng tớ cậu sẽ đến chứ, tớ cần lời chúc phúc của cậu."
Thẩm Giai Liên vẫn nhiệt tình kéo tay cô như cũ, đôi mắt đẹp chờ mong, cái loại giọng điệu khát cầu giống như cô ta mới là người bị hại.
"Giai Giai, chúng ta mới thật lòng yêu nhau." Cao Minh Tông nói nhỏ một câu, nói cô từ bạn gái biến thành tiểu tam, lại giống như một con dao đâm vào lòng cô, "Em không cần ăn nói khép nép với cô ta. Lòng anh đau."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...