Không chỉ có fan của Dạ Phàm mà Phạm Phạm cũng vô cùng tức giận khi đọc được những bình luận ác ý trên weibo. Cô nàng còn đăng ký thêm acc phụ để mắng bọn kia, không ngờ mắng không xong còn bị chửi ngược trở lại.
Phạm Phạm lửa giận ngập trời đi méc với Dạ Phàm
[Không biết là ai cố tình nhắm vào cậu, mới nói có vài câu mà tớ bị bọn chúng xúm vô mắng cả nửa ngày trời nè
(‡▼益▼)]
Phạm Phạm lúc nào cũng có thể dễ dàng chọc cho Dạ Phàm vui vẻ, tính cách cô nàng chính là thẳng như ruột ngựa có gì nói đó.
Dp: [╰(▔∀▔)╯ Thôi mà, cậu cũng biết chửi nhau với đám đó chỉ tổ mất công mà còn đi nói lung tung làm cái gì]
PP: [Hứ, nhưng mà tớ tức a. Dám nói bạn tớ như vậy]
DP: [Không cần lo lắng, bọn họ 1 lần đem tớ lên mắng cũng là 1 lần tăng độ nhận diện của tớ tới mọi người]
Phạm Phạm còn ngoan cố chưa bỏ cuộc. Nhưng vẫn phải hỏi ý Dạ Phàm trước vì biết cậu không thích người khác tùy tiện xen vào chuyện của mình.
[Hay là tớ mua thủy quân tới đấu với thủy quân bên kia a]
Dạ Phàm mới trấn an Phạm Phạm lại, không thì chắc đối thủ sẽ bị cô dập tới tơi tả mất. Cậu hiểu rõ trình độ tiêu tiền của cô mà.
[Nếu thấy không ổn thì tớ sẽ tự ra tay, cậu quên tớ có mấy chục acc clone chuyên đi mắng người à]
[Được rồi, có sự cố gì thì phải nói tớ đấy]
Tần Viễn cũng có chung suy nghĩ với Dạ Phàm nên không lập tức xoá hết những bình luận tiêu cực, mà chỉ xoá những cái có lời lẽ quá khó nghe hoặc chửi thề mà thôi. Một phần là phía bên kia cần thời gian để tìm ra người đứng sau. Công ty truyền thông bên kia miệng rất cứng, tìm hiểu lâu như vậy vẫn chưa tìm ra đầu sỏ.
Tần Viễn gập lại lap top tiếp điện thoại đang reo
“Anh tạm thời chưa rời đi được, trợ lý Vương đến đón cậu đấy. Dùng xe bảo mẫu của công ty đi, mắc công cậu lại tùy hứng bỏ về giữa chừng” ngừng 1 chút Tống Thần không thể không nói
“Tiệc đêm thì không nói nhưng lần này là kịch bản Đại IP đấy. Nếu không muốn phải sử dụng tới quyền lực của Tần gia thì ngoan ngoãn đóng phim đừng chạy lung tung nữa”
Tống Thần lải nhải thật lâu, cảm thấy đủ mới tắt máy, cũng không rõ Tần Viễn có nghe vào đầu hay không. Lần trước bị mọi người không ngừng gọi tới hỏi tại sao Tần Viễn lại không tham gia tiệc đêm, làm anh ta phải liên tục bịa chuyện, còn phải đi xin lỗi người ta vì đã hứa mà không thực hiện.
Ai… Người đại diện như anh thật không dễ làm mà.
Tần Viễn không có thói quen đi trễ, thậm chí là khá sớm. Tiểu Vương hiểu ý hắn nên đến đón khá sớm, va li đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong từ lâu. Lần này quay phim ở tỉnh khác, mất 3 tiếng rưỡi đi đường nên Tần Viễn sẽ dọn vào khách sạn mà đoàn phim đã đặt sẵn.
Không nghĩ đến nơi thì đạo diễn đã có mặt sẵn từ lâu rồi. Nói chuyện được vài ba câu thì Tần Viễn có cuộc gọi nên đi đến 1 chỗ vắng nghe máy
“Tôi tìm được người thuê đám thủy quân đó rồi, là 1 nghệ sĩ tên Mạnh Giang, 23 tuổi. Có lẽ là xung đột với Dạ Phàm do cậu ấy đã lấy mất vị trí chụp ảnh tạp chí của Mạnh Giang. Cơ mà tôi tìm được chút thông tin thú vị, không biết cậu có muốn nghe không?”
Người này không chỉ tìm được thông tin cơ bản mà Tần Viễn yêu cầu mà còn muốn moi móc tới 18 đời tổ tông nhà người ta.
“Nói đi”
"Có vẻ như cậu ta phải ngủ với kim chủ mới nhận được nhiều sự trợ giúp như vậy "
Sau khi nghe được tất cả thông tin bản thân cần Tần Viễn không do dự cúp máy, từ đầu đến cuối chỉ nói được 2 chữ.
Đầu dây bên kia còn sắp bực bội 1 phen thì nhận được thông báo tin nhắn ting…ting… Tiền được gửi đến qua tài khoản ngân hàng. Sắc mặt gã ta tốt lên trông thấy, còn gửi lời cảm ơn đến người thuê. Sẵn tiện gửi luôn tài liệu và ảnh của Mạnh Giang qua.
Ha ha… Đúng là vật chất quyết định ý thức.
Mạnh Giang vốn cũng không định đến sớm như vậy nhưng vẫn bị người đại diện kéo đi.
“Lần này có rất nhiều nghệ sĩ tên tuổi đấy, em nên hành động cẩn thận 1 chút vẫn hơn”
“Xì, đã biết”
Lúc 2 người vừa vào cửa lại bất ngờ thấy Tần Viễn vừa cúp điện thoại xong.
Mạnh Giang sau khi kinh hỉ qua đi mới bừng tỉnh quay lại hỏi Đại diện Đào, cậu ta vuốt vuốt tóc
“Anh xem khuôn mặt em có chỗ nào không ổn không? Tóc em có bị rối không?”
Đào Dã nhìn qua đã hiểu được suy nghĩ của Mạnh Giang, anh nhắc nhở
“Coi chừng La phó tổng biết được em chạy theo đuôi người khác, hậu quả anh không gánh nổi đâu”
Nhưng Mạnh Giang chẳng có vẻ quan tâm chút nào, cậu ta còn bận tìm gương soi
“Không sao đâu, anh không nói thì ai mà biết chứ!”
Sau khi cảm thấy bản thân rất tươm tất không có chỗ nào có vấn đề cả mới quay sang cười giả lả, đi thẳng đến chỗ Tần Viễn.
Tần Viễn vừa định rời đi thì bỗng nhiên có người chặn đường, tuy không vui nhưng hắn không hề biểu hiện ra bất kỳ sự khó chịu nào ra ngoài
“Rất vui khi được gặp ảnh đế ở đây, em là fan hâm mộ của anh đó, không nghĩ trong đời này em lại có cơ hội được đóng phim chung với anh”
Mạnh Giang vui mừng xum xoe, nếu cậu ta có cái đuôi thì hẳn nó đang nỗ lực quẫy không ngừng. Còn hơn cả ch.ó mừng chủ!
Tần Viễn không có chút hứng thú nào cả, đúng lúc này tiếng tin nhắn vang lên, hắn rút điện thoại ra thờ ơ đáp.
“Cậu là…?”
“Em quên giới thiệu, em tên là Mạnh Giang, anh có thể gọi em là Giang Giang. Sau này mong được anh Tần giúp đỡ”
Tần Viễn nhìn tấm ảnh hiện ra trong điện thoại rồi lại nhìn khuôn mặt người đối diện mình, thầm cười khinh bỉ trong lòng. Được lắm, hắn còn chưa kịp tìm thì người nọ đã tự mình dâng lên tới cửa.
Mạnh Giang không biết bản thân đã lọt vào tầm ngắm của 1 tên ác ma, thấy hắn không nói gì chỉ đành ngại ngùng tìm đề tài khác nói chuyện…
°°°
Mạnh Giang may mắn có cảnh quay với ảnh đế, còn là cảnh mở màn, đương nhiên là vui mừng còn không kịp. Nhưng điều đó rất nhanh liền biến mất khi tiến vào set quay.
Tần Viễn khoác lên người bộ y phục màu vàng kim kết hợp với áo bào màu đen và vạt áo thêu rồng cực kỳ tỉ mỉ công phu. Trên phần dây cột ở eo điểm xuyết 1 viên ngọc thạch màu bạc, dưới ánh sáng buổi sớm thận chí còn lấp lánh lấp lánh. Đầu tuy không đội mũ ngọc nhưng Hắn tùy tiện hất ống tay áo 1 cái liền đẩy ra cái khí thế ngút trời của bậc vua chúa hoàng tộc mới có được.
Hắn không lập tức nói chuyện mà gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, không khí nhất thời trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mãi 1 lúc sau, người đối diện cảm giác đầu gối đang quỳ của mình đã mất hết giác quan thì hắn mới chậm chạp cất tiếng
“Hoàng đệ” sau đó là nhấp 1 tách trà, chân mày rậm ẩn ẩn sự không vui “Đệ đã biết lỗi chưa?”
Khí thế chèn ép khiến người khác không cách nào hít thở bình thường được.
Mạnh Giang len lét vuốt mồ hôi chảy ròng trên trán, không phải cậu ta diễn mà là thực sự bị kĩ năng diễn của Tần Viễn ép đến không còn đường lui phần khác là vì bị bắt quỳ đến tái mặt.
Không biết vì lý do gì mà chỉ 1 phân cảnh này đã quay đến 8 lần vẫn chưa xong.
“Đệ không biết rõ bản thân đã phạm tội gì, mong Bệ hạ… chỉ giáo cho”
Y như rằng đến đoạn này Đạo diễn sẽ hét toán lên
“Cut”
Và sau đó là Mạnh Giang được đơn phương gọi ra nghe mắng
“Cậu có biết diễn không hả? Không diễn được thì cho người khác đến thay. Cậu làm tốn bao nhiêu cuộn phim của tôi rồi có biết không?”
Hả giận được đôi chút Phạm đạo miệng đắng lưỡi khô mới ngưng uống nước rồi quyết định dẹp chuyện này sang 1 bên trước đã
“Cảnh này sẽ quay lại vài ngày mai, mọi người chuẩn bị cảnh quay tiếp theo đi” sau lại gửi lời cảnh báo đến Mạnh Giang
“Cậu về tự chuẩn bị cho thật tốt đi, ngày mai mà còn như vậy thì dù là họ La kia cũng không cứu được cậu đâu”
Làm đạo diễn đương nhiên ông nhìn không thiếu những cảnh đút người vào đoàn của tư bản. Lại thêm nếu không có vấn đề quá lớn thì ông sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bên ngoài Mạnh Giang chỉ cúi mặt ngoan ngoãn nghe lời nhưng vừa về phòng đã nổi cơn tanh bành, điên cuồng ném đồ đạc lung tung. Đào Dã cũng không cản nổi, chỉ có thể để cậu ra tự trút giận như vậy.
“Khố.n nạn, đm, tên đạo diễn mập đó
còn dám mắng tôi trước mặt nhiều người như vậy”
“Em nhỏ tiếng 1 chút, coi chừng người khác nghe được”
2 người ở trong phòng đương nhiên không biết Tần Viễn tay đút túi quần lững thững đi ngang qua. Hài lòng khi nghe được tên Mạnh Giang đang nổi điên.
Đúng là hắn cố tình dùng kĩ năng diễn xuất của mình khiến cậu ta ngóc đầu không nổi. Cơ mà đoạn này tạm tha cho cậu ta, thời gian còn dài, Tần Viễn còn muốn hành cậu ta thêm vài lần rồi mới đuổi người đi. Mới bấy nhiêu đây còn chưa là gì đâu.
Mạnh Giang, có làm thì có chịu đi. Ai cậu động vào cậu nhóc của tôi cơ chứ Dạ Phàm còn chưa đợi được tới cảnh quay của mình đã bị kéo đến trận giao hữu bóng rổ hàng năm với trường ĐH khác. Chính xác là bị Sở Tử Sâm lôi đi xoành xoạch, vì cậu ta vốn là quản lý đội bóng nên rất cần người giúp đỡ. Nói trắng ra là chân sai vặt đó. °°° Dạo này hơi bận nên khả năng sẽ không ra chương đều như vậy được. Mong mọi người thông cảm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...