Thế là Dạ Phàm được Hạo Lâm đặt cách cho cùng đi vào trong với tư cách là trợ lý kiêm sai vặt.
Cậu bị bắt chạy khắp nơi để mua đồ uống và đồ ăn vặt cho Diệp Hạo Lâm. Bộ dáng bận rộn còn hơn mẹ chăm con.
Hạo Lâm không cảm thấy có gì không ổn mà nhận nước từ tay Dạ Phàm, cùng lúc lại không ngừng phàn nàn với người đại diện của mình
“Em còn phải quay đến khi nào, rốt cuộc là đạo diễn Lưu không hài lòng ở chỗ nào?”
“Vấn đề không phải ở em” cô lén quanh sát xung quanh rồi mới nói tiếp
" Chị nghe nói hình như đạo diễn không thoả mãn với cốt truyện chính, muốn nâng 1 nhân vật khác lên"
Diệp Hạo Lâm đương nhiên không thoả mãn với câu trả lời này
“Vậy thì liên quan gì đến em chứ? Kịch bản thì đã lên sẵn hết rồi, đột ngột nói đổi là đổi sao!”
Hạo Lâm nói chuyện cũng không giấu giếm, Dạ Phàm ở cạnh cũng một năm một mười nghe được hết. Này là ông trời cũng cho cậu cơ hội phải không.
Mãi đến chiều tiến độ quay phim vẫn còn chững lại ngang phân cảnh đó. Mọi người đều rất bất mãn nhưng không ai dám lên tiếng đặt vấn đề với Đạo diễn cả. Mà thật ra người bị hành hạ nhiều nhất chỉ có Diệp Hạo Lâm và 1 số nhân vật phụ đóng thế mà thôi.
Tuy người đại diện đã ngăn cản vài lần nhưng không cản được cái nết nóng nảy của Cậu ta. Diệp Hạo Lâm chạy băng băng đến chỗ đạo diễn không vòng vo mà hỏi thẳng.
Lưu đạo cũng không nhiều lời vô nghĩa bảo cậu lại gần monitor ngồi, tay chỉ thẳng vào màn hình. Cậu nhận ra đó chính Là phân cảnh mà cậu ta đã quay đi quay lại nguyên 1 ngày hôm nay.
“Xem cảnh này cậu cảm thấy như thế nào?”
Hạo Lâm khó hiểu, đột nhiên hỏi cậu vấn đề này?
“Hỏi ý kiến của con làm gì?”
Lưu đạo hơi không vui khi cậu xưng hô trống không nhưng rốt cuộc cũng không nhắc nhở mà nói chuyện chính
“Cứ nói lên cảm nhận cá nhân của cậu đi”
“Ồ, thì cảm thấy rất bình thường thôi, không có vấn đề gì cả” Diệp Hạo Lâm không ngại nói chỉ là thấy hơi kì lạ khi ông hỏi cậu ta.
“Đúng vậy, bình thường có nghĩa là không có gì nổi bật” ngừng 1 chút ông giải thích “Đoạn này cần người phối hợp diễn với cậu để tạo điểm nhấn thì tiết tấu mới ổn định”
“Vậy sao đạo diễn lại hỏi ý kiến của con thế? Ngài tự quyết định là được” dù sao cậu ta cũng không phải quá hứng thú với đóng phim hay diễn xuất. Lần này thử vai vốn chỉ trải nghiệm cho vui nên cậu rất bất ngờ khi được nhận.
“Nhân vật này chủ yếu chỉ phối hợp diễn với cậu, cho nên cảm giác giữa 2 người rất quan trọng”
Hạo Lâm vẫn giữ thái độ thờ ơ như cũ, còn có không kiên nhẫn nghịch điện thoại
“Con tin với mắt nhìn của đạo diễn sẽ chọn được thôi”
Lưu Đạo cũng không lòng vòng thêm
“Dù sao thì cậu cũng là nhà tài trợ mà, cậu chắc sẽ rõ nếu muốn đổi người sẽ tốn thêm 1 khoảng chi phí nữa. Tiền đầu tư đều tập trung vào các trang thiết bị…”
Trước khi Lưu đạo sổ ra thêm 1 tràng thì Hạo Lâm đã ngăn ông lại
“Lưu đạo nhầm rồi, con chỉ đứng ra thay ba con thôi. Nhà đầu tư vẫn là ông ấy đấy thôi, con không có quyền hành gì đâu”
Lưu đạo giống như mặc kệ lời cậu nói, vẫn thao thao bất tuyệt
Thao thao bất tuyệt: Liền miệng không dứt, chỉ người có tài nói, nói cách trơn-tru và có nhiều ý-kiến để nói ra.
" Tôi muốn đổi nhân vật ám vệ thân cận của cậu từ diễn viên quần chúng thành người biết diễn xuất 1 chút"
Đoạn này ngừng 1 chút, mắt nhìn qua Diệp Hạo Lâm như muốn cậu tiếp lời. Không chịu được ánh mắt chòng chọc kia cậu đành mở miệng
“Vậy nói chi tiết 1 chút đi!”
Được đà, Lưu đạo hài lòng cười đến chỏm râu cũng run lên
“Đặc biệt là phải có đôi mắt đẹp, kiểu như biết nói đấy. Tốt hơn thì biết 1 chút võ thì càng tốt, dễ tiếp thu khi lão sư dạy võ thuật chỉ dạy”
Diệp Hạo Lâm cũng không thực sự nghiêm túc suy nghĩ, chỉ ừ hử cho có. Ánh mắt vô định nhìn quanh.
Lọt vào tầm mắt cậu ta là hình ảnh Dạ Phàm đang cười nói gì đó với Dao tỷ người đại diện của Hạo Lâm. Khoé môi cong lên nhẹ nhàng, khoé mắt cong xuống như trăng lưỡi liềm. Tạo nên 2 hình thái đối lập nhưng hài hoà đến bất ngờ. Nụ cười dường như đọng lên khoé mắt khiến nó càng nhìn càng thêm lấp lánh.
Không nghe Lưu đạo đang nói cái gì, Diệp Hạo Lâm chỉ chợt bật thốt lên
“Hình như cháu tìm được người phù hợp với những tiêu chuẩn đó rồi đấy”
Một lát sau Dạ Phàm bị lôi vào phòng riêng, ngoài cậu ra bên trong chỉ có Lưu đạo và Diệp Hạo Lâm, ngay cả Dao tỷ cũng đợi ở bên ngoài.
Lưu đạo đưa cho cậu 1 cái khăn bịt mặt màu đen, nhìn qua thì có lẽ là dụng cụ để quay phim
“Cậu đeo lên rồi diễn thử đoạn này đi”
Dạ Phàm cảm giác giống như từ trên trời rơi xuống không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đã bỏ lỡ gì à?
“Tôi? Diễn thử?”
“Đúng vậy”
Lưu đạo còn chưa tin tưởng Hạo Lâm lắm, ông chỉ cố tình phàn nàn để kiếm chát thêm tiền đầu tư thôi. Còn vai diễn ông định tự đi tìm cơ, không hiểu thế nào Diệp Hạo Lâm này lại sẵn tiện kéo bừa 1 tên vào. Đừng tưởng ông không thấy lúc nãy tên nhóc này chạy khắp nơi làm chân sai vặt.
“Cậu có chắc cậu ta đáp ứng đủ tiêu chuẩn của tôi chứ?”
Dạ Phàm tò mò
“Tiêu chuẩn gì cơ?”
Diệp Hạo Lâm cũng không keo kiệt vài lời giải thích
“Thì có kĩ năng diễn xuất cơ bản, có đôi mắt đẹp và có vài đường võ”
Dạ Phàm gật gù, đúng là cậu có đủ hết. Mà khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây
“Sao cậu lại biết tôi có võ?”
“Thì lần trước tôi thấy cậu combat với 2 tên to con kia đấy!”
Dạ Phàm cứ nghĩ Diệp Hạo Lâm lúc đó đã ngất rồi, không nghĩ là còn chút tỉnh táo.
10 phút sau mặt Lưu đạo đầy vẻ vừa lòng vỗ vai Dạ Phàm
“Tôi sẽ cho người sắp xếp phòng cho cậu, sau này cứ phát huy như hôm nay là được”
Thực ra kết quả khả năng sẽ không được suôn sẻ như vậy nếu trước đó Dạ Phàm không tăng kỹ năng diễn xuất của mình lên.
3 ngày trước
Không gian Ảo hệ thống
• Phòng Diễn xuất số 1
• Phòng Luyện thanh số 2
• Phòng Nhạc cụ số 3
• Phòng Thư pháp số 4
• Phòng Hội hoạ số 5.
Dạ Phàm bước vào phòng số 1.
“Lão sư, có cách nào để nâng cao kỹ năng diễn lên nhanh chóng không?”
Người nọ suy nghĩ 1 lúc mới trả lời cậu, biểu cảm trông rất nghiêm túc
“Đương nhiên là có, nhưng thử thách còn khó khăn hơn lúc bình thường tôi dạy cậu gấp mười lần đấy. Cậu nghĩ cậu chịu nổi không?”
Nhìn khuôn mặt của Cô Dạ Phàm hiểu được độ nghiêm trọng của thử thách này.
“Giải thích cụ thể trước đi ạ”
“Đây là hình thức nhập vai đồng bộ hoá hoàn toàn bằng cơ thể của chính cậu. Nghĩa là cậu sẽ cảm nhận được cơn đau, niềm vui hay nỗi buồn, mỗi loại cảm giác đều là chân thật nhất.
Quan trọng nhất Khi trở thành nhân vật trong kịch bản đó cậu sẽ quên mất thân phận thực sự của mình”
“Nghĩa là em sẽ mất hết kí ức mà sống 1 cuộc đời của nhân vật trong đó? Cái này có tác dụng phụ gì phải không?” Cậu cảm thấy cô gíao còn chưa có nói hết.
“Đúng là có nhược điểm, nếu tinh thần cậu không tốt thì khả năng cao sẽ bị đi.ê.n đấy. Bởi vì kịch bản trong này hầu như đều thuộc cấp bậc rất cao”
Dạ Phàm cũng đã đắn đo rất lâu mới quyết định liều 1 phen.
" Hệ thống, cho tao 1 viên thuốc nâng cao chỉ số tinh thần trung cấp"
"Có ngay, 1 viên ổn định thần trí trung cấp tốn 120 tích phân…Tích phân hiện tại: 430 "
Dạ Phàm hít sâu 1 hơi
“Được rồi, em đã sẵn sàng”
Kịch bản cũng là Máy móc của hệ thống vận hành chọn ra 1 cách ngẫu nhiên. Mới vài giây thôi mà trước mắt Dạ Phàm đen sầm lại.
••••
Y vừa mở mắt ra thì 1 khuôn mặt nữ nhân thối rữa phóng đại đã đến ngay trước mặt. 2 tay của y khoá lại tay của nó dùng hết toàn lực cản lại không để hàm răng xác sống đến gần. Một Mùi hôi thối khó ngửi sộc thẳng vào mũi y.
Ngăn được bên này nhưng không nghĩ nó không xuất hiện 1 mình. Ở cự ly gần y rất khó xử được cả 2 con, huống hồ trong tay không hề có dụng cụ hỗ trợ. Bị cơn đói giày vò 2 ngày nay, cơ thể y sắp không trụ nổi rồi.
Nhịn xuống sự khô rát trong cổ họng, Cole khó khăn mở miệng
“Giúp tôi với”
Nhưng dường như không có ai đáp lại lời cầu cứu đó. Thậm chí Cole thoáng nhìn thấy mọi người đều tranh nhau tìm chỗ trốn, tình thế thật nực cười.
Trong lúc thẫn thờ Y đã bị Xác sống cào trúng vào cẳng tay.
Đau đớn rên lên thành tiếng “Shit”
Mùi máu tươi dường như đã thu hút đám xác sống chung quanh.
Cảm giác đau rát làm Cole tỉnh táo hơn 1 chút, may mắn vô tình nhìn thấy được viên đá bể gần đó. Y đạp ngã xác sống nữ, làm nó ngã đè lên con còn lại, bản thân thì chạy đi lụm cục đá to kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...