Tuy rằng chuyện không đạt được hiệu quả như tôi dự đoán nhưng vẫn coi như thuận lợi, Trịnh Hà thành công gặp nữ chính, tôi cũng thành công kéo hảo cảm của anh ta xuống.
Thế là đối mặt với miếng bò bít tết thơm ngon mềm mại, mùi thịt lan tỏa này, tôi ăn như gió cuốn, ăn quên cả trời đất.
Ở trước mặt Trịnh Hà thì đương nhiên không cần giữ hình tượng làm gì, có thể là động tác ăn của tôi quá lớn khiến anh ta buồn nôn, Trịnh Hà không tiếp tục ăn bò bít tết ở trước mặt nữa, ngược lại là nhìn chằm chằm tôi.
Nhìn gì mà nhìn, bà đây thích ăn như thế đấy.
Tôi âm thầm trợn mắt khinh bỉ, ngẩng đầu lại cười tươi như hoa, nước sốt thịt bò chảy xuống khóe miệng từng giọt một, hòa với son môi màu tím, ít nhiều gì cũng có hơi kinh khủng.
"Sao anh không ăn vậy? Thịt bò này ngon thật đó."
"Em thích là được."
Dường như Trịnh Hà không muốn nhiều lời với tôi.
Tôi mừng thầm, cúi đầu xuống tiếp tục ăn.
Phải biết rằng ở trong trường đại học, mỗi lần đến giờ cơm đều là người người chen lấn, ăn cơm là chuyện quan trọng nhất đời người.
Ăn xong miếng cuối cùng, tôi ‘ợ’ một tiếng rõ to, nằm ngửa ra sau, tâm trạng vui vẻ.
"Ăn xong rồi?"
"Ừ!"
Tôi hơi híp mắt nhìn về phía tầng hai, nam chính ngồi ở đối diện nữ chính, tư thế ngồi kiểu ông lớn, hình như thái độ cũng không tốt lắm.
Cũng phải, nam chính có hai thân phận, một là cậu chủ nhà họ Cố, một là đại ca là trùm trường, có điều bây giờ thái độ của anh ta đối với nữ chính vẫn là vui đùa, đến lúc kết thúc lại là cảnh tượng điên cuồng theo đuổi vợ.
Không thể không nói, đúng là có chút chờ mong.
Tôi như đi vào cõi tiên, hoàn toàn không để ý thấy Trịnh Hà đang nhìn tôi, khẽ thở dài một tiếng, cầm khăn giấy lau sạch sốt ở đầu ngón tay tôi.
Khi tôi phản ứng lại, Trịnh Hà đang đưa khăn giấy tới bên miệng tôi.
"Hoàng Ngọc Ngọc, em không giống với trước đây."
Anh ta cách tôi rất gần, tôi có thể nhìn thấy rõ cái bóng của tôi trong mắt anh ta.
Đôi mắt màu đen cực kỳ lố lăng, còn có gương mặt đã tróc mất nửa lớp trang điểm.
Xấu theo một phong cách riêng, rất dễ dàng đập vào mắt.
Đương nhiên là phải khác rồi…
Mà nhìn như vậy, mắt của Trịnh Hà sáng như sao trời, anh ta có một cặp mắt đào hoa, làn da rất đẹp rất trắng, mũi cũng rất cao, cả người khoan khoái nhẹ nhàng tràn đầy sức sống. Bởi vì anh ta cũng không phải người tốt lành gì, trong tiểu thuyết vì tranh giành nữ chính mà hãm hại nam chính, còn mơ mộng hão huyền đến tài sản của tôi, vậy nên trông anh ta còn có một cảm giác thần bí khó lường, lòng dạ sâu kín vô cùng.
Tôi không nhìn thấu anh ta, chỉ có thể nhìn ra người này đúng là rất đẹp trai.
Tôi chớp mắt mấy cái, giả vờ nở một nụ cười, Trịnh Hà khẽ cau mày nói: "Đừng nói linh tinh."
Ánh mắt của Trịnh Hà ở đối diện hơi thu lại, nhìn chằm chằm miệng tôi, nắm lấy cằm tôi và vô cùng kiên nhẫn lau sạch từng chút sốt cho tôi.
Nhưng Trịnh Hà lau nước sốt xong lại không rút tay về, mùi thơm trên người anh ta rất nhạt, không ngờ lại rất dễ ngửi, tôi không nhịn được mà khẽ hít thở, hình như còn có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Hà trở nên hơi khác so với bình thường, khác với lúc giả vờ trước đây, dường như có chút nóng bỏng, đầu lưỡi lướt qua cánh môi, cái miệng hơi mở ra dần dần hòa nhịp với hô hấp.
Tôi nhất thời trở nên căng thẳng, bắt lấy mái tóc Smart đặt trên cái ghế bên cạnh.
Gai nhọn đâm vào lòng bàn tay tôi, tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Đậu má Hoàng Ngọc Ngọc, mày bị quyến rũ rồi!
Trịnh Hà thấy tôi lui về sau thì cũng ngồi thẳng người lại.
"Cũng không phải trẻ con nữa, ăn một bữa cơm thôi mà không bớt lo được."
Trịnh Hà làm như chưa xảy ra chuyện gì, đặt khăn giấy đã lau xong lên trên bàn, ánh mắt vẫn khó đoán như trước đây.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi đã bắt đầu diễn, nhưng bây giờ... khổ nỗi là tay tôi bị bộ tóc giả Smart đâm bị thương. Tôi không rảnh bận tâm làm thế nào để đá Trịnh Hà nữa.
"Đây chính là quả báo vì tùy tiện chọn gia tộc Smart đây mà."
Lòng bàn tay chảy máu ào ạt, tôi chỉ có thể dùng khăn ăn bụm lại để đề phòng nó chảy nhanh hơn.
Trịnh Hà ở đối diện không biết đã đi đâu, trên chỗ ngồi không có ai.
Ngoảnh lại nhìn thì thấy nam nữ chính vẫn đang đi theo cốt truyện, tôi định gọi điện thoại cho mẹ Điền bảo người mang chút băng gạc tới đây.
Nhưng mà tôi chưa kịp móc điện thoại ra, Trịnh Hà đã trở lại.
Anh ta cầm một cái hộp cứu thương, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, vẻ mặt hơi lo lắng, chân mày nhíu chặt lại.
"Bộ tóc giả này của em tên là gì? Smart?"
Trịnh Hà mở hộp cứu thương ra, dùng tăm bông thấm chút thuốc sát trùng trước, sau đó anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, vén khăn ăn lên, nhẹ nhàng lau xung quanh vết thương.
Dùng bông hút máu cầm máu, cuối cùng dán một tấm băng cá nhân.
"Đúng, Smart." Tôi trả lời anh ta vô cùng tự nhiên, anh ta ngẩng đầu như cười như không mà nhìn tôi.
"Ý tưởng không tệ." Anh ta khen.
Khác với thế tấn công dịu dàng lúc ban đầu, khi đó anh ta quá giả trân, cũng chỉ có cô nàng ngốc Hoàng Ngọc Ngọc chính chủ mới không phát hiện ra.
Tôi có thể cảm nhận được, Trịnh Hà của hiện tại mới càng gần với bộ mặt thật của anh ta hơn.
Một tên không dễ nhìn thấu.
Nhưng... Nói thế nào nhỉ?
Hình như trong tiểu thuyết cũng không viết Trịnh Hà thể hiện một mặt như vậy ở trước mặt Hoàng Ngọc Ngọc mà?
Trịnh Hà băng bó cẩn thận cho tôi, nhét miếng băng dán cá nhân còn lại vào trong túi áo của tôi.
"Để phòng bị ngấm nước." Anh ta cầm lấy túi xách của tôi, muốn kéo tôi đi, từ đầu tới cuối, ánh mắt của anh ta không hề nhìn nữ chính ở đằng sau lấy một cái.
Tôi không hiểu gì mà đi theo anh ta, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Trịnh Hà hỏi tôi bị làm sao, tôi nói đầu hơi choáng váng.
"Choáng váng là chuyện rất bình thường." Tôi chưa từng hiểu rõ biểu cảm của Trịnh Hà, dường như anh ta có thể nhìn thấu cơ thể tôi, nhìn thấy rõ ràng nội tại của nhân vật này là linh hồn của Hoàng Ngọc Ngọc ở hiện thực.
Trịnh Hà nói: "Tính tình thay đổi lớn, không biết đã chịu đả kích gì, chỉ hơi choáng váng, ngược lại cũng coi như là một giao dịch khiến người ta vui mừng."
?
Sao tôi không hiểu anh ta đang nói gì.
Rõ ràng từ đầu đến cuối sách, Trịnh Hà luôn đối xử với Hoàng Ngọc Ngọc như cáo đang chơi đùa với thỏ, đừng nói phát triển tình cảm, chỉ có lừa gạt và nói dối.
Tôi nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau. ngôn tình sủng
Chuyện này... nên làm thế nào cho phải?
Chương 6
Suy nghĩ mấy ngày, tôi vẫn không có được đáp án. Không đủ chứng cứ, tôi vẫn phải nghĩ cách mới để hủy bỏ hôn ước.
Lục lọi được giấy và bút từ trong phòng, tôi nằm lì ở trên giường vạch ra các tuyến nội dung.
"Hot boy bá đạo yêu tôi... Tác giả Một Bông Cải Xanh... Nam chính... Bùi Hành, nữ chính Hạ Vũ..."
Trước mắt tôi chỉ có thể nắm được nội dung tiểu thuyết. Dựa theo tuyến thời gian, chắc hẳn bây giờ nam nữ chính đã phát triển đến lúc ký hợp đồng ở nhà hàng.
Sau khi nam chính và nữ chính ký hợp đồng hôn nhân ở nhà hàng thì sẽ gặp lại nhau ở trường học, lúc nữ chính bị bắt nạt, nam chính đứng ra bênh vực, lúc này nữ chính mới biết thân phận trùm trường của nam chính, sau đó tình cảm của nam nữ chính dần ấm lên, Trịnh Hà quấy rối hãm hại nam chính, lại bị nam chính tấn công ngược đến nỗi tan cửa nát nhà.
Nếu như tôi nhớ không nhầm, người bắt nạt nữ chính, hình như chính là... tôi?
Trong tiểu thuyết, đó là đoạn tôi có nhiều đất diễn và miêu tả nhất, viết tôi thành một người lòng dạ độc ác, hống hách ngang ngược, nhưng kết cục lại bị tác giả tóm lược qua loa, hình như là bị nam chính dạy dỗ cho một bài học, việc làm ăn của gia đình cũng bị công ty của nam chính chèn ép mà trở nên sa sút.
Không được!
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được!
Cuộc sống giàu sang của Hoàng Ngọc Ngọc tôi không thể bị mất ở trong tay chính mình được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...