Kí Ức Ngủ Quên
Paris đầu tháng ba trời lạnh buốt.
Lý Nhã Tâm đã lang thang trên đường phố nữa tiếng. Trên người cô chỉ có một bộ lễ phục mỏng mang cùng với một chiếc áo khoác lông mỏng căn bản không thể giúp cô chống chọi được với thời tiết khắc nghiệt hiện tại. Da thịt trắng nõn, mịn màng vì lạnh mà đã trở nên tái lại, xanh xao. Khuôn mặt xinh đẹp đầy nét bi thương, đôi môi dù đã tô son nhưng vẫn không thể che lại những dấu vết của sự lạnh giá.
Cô cứ lẳng lặng lê bước trong cái thời tiết băng lãnh này. Thậm chí cô còn không run lấy một cái, tay buông thõng, mặt cúi gằm. Giống như thứ thời tiets này vốn không ảnh hưởng đến cô.
Bất chợt màn hình điện thoại cô sáng lên kèm theo nhạc chuông là bài hát cổ điển quen thuộc kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Lý Nhã Tâm liếc sang màn hình điện thoại đang hiện lên cái tên liên lạc “Uyên Nhi”. Cô nhìn trân trân vào màn hình điện thoại, tay hơi run chạm vào nút nghe trên màn hình rồi áp điện thoại vào tai.
_ Tâm Nhi!
Bên kia Trần Mỹ Uyên hào hứng nói lớn.
_ Ừm.
Lý Nhã Tâm khó khăn mở miệng. Nửa tiếng không mở lời còn đi ngoài trời lạnh khiến cho cổ họng cô đau buốt.
_ Cậu vẫn ổn chứ?
Trần Mỹ Uyên bên kia nghe thấy câu trả lời của bạn mình chợt thấy nghi vấn.
_ Mình vẫn ổn.
Lý Nhã Tâm trả lời, giọng cô hơi run, đôi mắt xinh đẹp đã phủ một tầng sương.
_ Vậy là tốt. Mình gọi cho cậu chỉ định nói là, tối nay mình sẽ sang ngủ trực giường cậu, nhớ về sớm. Mình không muốn ở một mình.
_ Được.
_ Bye bye.
_ Bye.
Lý Nhã Tâm tắt điện thoại, tay buông xuống, điện thoại cũng vì thế mà rơi xuống, màn hình tối đen. Lý Nhã Tâm cũng chẳng buồn quan tâm, cô cứ đứng như thế, im lặng, không nói gì cũng không làm gì. Chỉ đơn giản là đứng yên nhìn vào một nơi nào nó vô định.
- - -
Trần Mỹ Uyên bên này khi nghe thấy tiếng “tút tút” liền đặt điện thoại xuống, yên vị trên chiếc giường king size đặt giữa phòng. Nhìn vào đồng hồ đeo tay hiệu Hublot cô tự lẩm bẩm.
_ Bây giờ là 7h.
Rồi cô thong thả ngồi trên giường. Trần Mỹ Uyên bật tivi, chuyển kênh liên tục vẫn không hết buồn chán. Cô lười biếng ngồi ngửa về sau, nhìn lên chùm đèn trên trần nhà, cô suy nghĩ về thái độ vừa rồi của Lý Nhã Tâm.
Vừa rồi Lý Nhã Tâm thật sự có gì đó bất ổn. Trần Mỹ Uyên cô cũng không biết rõ là ở đâu nhưng thật sự là có gì đó không đúng. Vừa rồi Lý Nhã Tâm thật sự không có dấu hiệu gì của một người đang kỉ niệm 3 năm ngày yêu. Người ta đáng ra phải vui vẻ, hào hứng thì đằng này Lý Nhã Tâm lại hoàn toàn trái ngược. Giọng cô có gì đó mệt mỏi xen lẫn với bi thương. Còn có, cuộc điện thoại của bọn họ chưa bao giờ kết thúc nhanh chóng như vậy. Lý Nhã Tâm cũng chưa bao giờ hời hợt với cô như vừa rồi. Chỉ trừ có một lần…
Năm đó Lý Nhã Tâm và cô 16 tuổi. Hôm ấy là cuối tuần, cô cùng Lý Nhã Tâm ra ngoài ăn tối. Nhưng đến khi đồ ăn vừa được bưng ra thì Lý Nhã Tâm nhận được một cuộc điên thoại. Sau đó, cô không biết bên kia đã nói những gì với Lý Nhã Tâm. Nhưng ngay sau khi bên kia cúp máy, Lý Nhã Tâm liền thất thần rồi nhìn sang cô.
_ Uyên Nhi. Cậu đi uống cùng mình đi.
Lúc ấy, cô rất kinh ngạc. Lý Nhã Tâm trong mắt cô là một cô gái thiện lương, trong sáng, giống như một tiểu thiên thần không dính buih trần. Sao tự dưng bây giờ lại rủ cô đi uống rượu? Nhưng sau đó vì thaí độ đáng lo của Lý Nhã Tâm, cô vẫn đồng ý đi cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...