Kí Ức Của Mưa FULL


Kỳ Thư đang chải tóc thì Nam Phong đến.

Nhìn lướt qua không thấy ai trong phòng, anh nhanh nhảu bước vào rồi khép cửa lại.

Cô bối rối chưa kịp hỏi thì Nam Phong đã cúi xuống hôn lên bờ môi đang mấp máy của cô.

Anh ghì chặt eo cô xoay vài vòng rồi dần dìu cô tựa lên người anh.

Anh ngồi ngả lưng vào vách tường, hai chân duỗi dài thẳng tắp vừa không rời khỏi môi cô.

Anh dịu dàng vuốt ve đôi vai mảnh dẻ của cô, dọc xuống hai bên eo thon thả rồi ngực áo qua lớp áo phông tim tím.

Tựa như mạch nước lạnh ngắt chảy qua người cô lan tỏa, Kỳ Thư rậm rật đẩy mạnh Nam Phong rồi bật dậy, ánh mắt xấu hổ, lo sợ lảng tránh.

Anh với lấy chiếc lược, nưng niu chải lên suối tóc đen dài của cô rù rì:
- Đây là lần đầu anh chải tóc cho con gái.

Sau này anh sẽ chỉ chải tóc cho em và con của chúng ta thôi.

Em thấy như vậy có được không?
- Em mới vừa gội đầu sao lại có gàu được?
- Nãy giờ đầu óc của em ở đâu vậy hửm ngốc? - Nam Phong ranh mảnh ý nhị nói.
- "Không phải tại anh mà em không thể tập trung được sao? Còn dám bảo em ngốc?"
Kỳ Thư làu bàu trong miệng khiến Nam Phong phì cười.

Đêm nay là giáng sinh, Hiền nài nỉ Kỳ Thư đi xem nhạc với tấm vé người cô họ cho.

Cô đi công tác nên sau buổi diễn Hiền cùng Kỳ Thư sang chăm bà vài ngày, còn Nam Phong chở chị của Hiền về vì tiện đường.

Dung vừa thấy hai người đã nhìn chăm chăm Nam Phong.
- Nghe bé Hiền kể nhiều về anh, nay mới có dịp gặp.

Lẽ ra chị Thư phải giới thiệu sớm hơn chứ.


Lỡ anh em ra ngoài không biết nhau có gì xảy ra thì ngại lắm.
Dáng vẻ điệu đà và thái độ đon đả của Dung khiến Kỳ Thư sạm mặt.

Nam Phong cười chào lịch sự rồi vào lấy xe.

Dung nhìn theo Nam Phong trầm trồ:
- Chị Thư thật khéo chọn, chị đúng là may mắn lắm đó nha.
Dù Dung là em họ của cô nhưng cô vẫn nghe tưng tức trong lòng.

Kỳ Thư lặng im mặc cho Nam Phong chỉ đủ thứ hay ho trên đường.

Anh dẫn cô qua đám đông vào cổng, chật vật một lúc lâu mới tìm được chỗ ngồi.
- Một lát xem xong, anh đưa em qua nhà bà nha! - Nam Phong kề tai rủ rỉ.
- Em không thèm, lát em đi với Hiền.

Anh đưa Dung về như dự tính ban đầu đi.
Kỳ Thư hếch mặt ngấm nguýt khiến lòng anh hân hoan lạ kỳ.

Mỗi khi bắt gặp Dung nhìn Nam Phong, cô liền khó chịu với anh.

Kết thúc chương trình, anh dắt cô len qua dòng người vào cửa thoát hiểm.

Cô nhìn anh vừa muốn giận vừa không có lý do để giận nhưng lại muốn phát cơn.

Cô không biết làm sao kiểm soát cảm giác đó mà cô cũng không muốn kiểm soát, như thể cô có quyền như thế.

Có phải có những điều vốn là đặc ân của riêng tình yêu? Nam Phong bất ngờ ôm chầm lấy cô, ấp ủ trong vòng tay anh thầm thì:
- Anh là của em, chỉ của mình em thôi!
Khoảnh khắc tinh tường, lắng sâu nhưng ngân vang vào lòng cô dịu ái.
********
Sáng sớm mai thức dậy, Kỳ Thư nhìn ra cửa đã thấy Nam Phong đứng đợi trước nhà bà, môi cười rạng rỡ.

Chim hót véo von trên những vòm cây hai bên vệ đường, gió trong lành mơn man đánh thức ngọn cỏ còn say giọt sương trắng nỏn no tròn.

Một buổi sáng thanh bình, an tịnh.

Họ mỉm cười lặng yên băng qua con đường rợp bóng cây xanh ngát.

Những tia nắng mai lung linh xuyên qua tán lá rung rinh.

Dù không nói với nhau nhưng Kỳ Thư biết chắc anh sẽ đưa cô đến Thảo Cầm Viên.

Nam Phong mãi tìm chỗ nào đó nhưng không sao định vị được.

Lần trước anh chỉ tập trung vào cô nên không ghi nhớ được gì.

Họ thung thăng ngắm những tiểu cảnh cây nấm đáng yêu, leo trèo qua những khe đá nhỏ, tinh nghịch ngồi lên thân cây bập bênh.

Thi thoảng họ phát hiện những tượng thú ẩn dưới bụi cây, say sưa khám phá thế giới động vật.

Nam Phong rộn ràng dắt tay Kỳ Thư đến gốc cây đầu sư, khẽ khàng ôm lấy cô thủ thỉ ngọt ngào.

Một năm qua là một năm tuyệt vời nhất của họ.

Anh cảm ơn cô đã cho anh cơ hội quý báu nhất trong đời.

Đôi tim bồi hồi lặng yên nghe không gian thời gian êm trôi.

Nam Phong tựa lưng vào gốc cây đầu sư làm gối và quạt cho cô giấc ngủ xuân nồng.


Anh ngâm nga những câu ca tình yêu như chính tình yêu thiết tha của mình.

Anh khẽ ngắm nhìn gương mặt trong ngần của cô, đôi mắt khép kín để lộ hàng mi dài như rặng cỏ tơ, dịu dàng dựa dẫm vào anh khiến anh lâng lâng rung cảm.
Gió thun thút cuốn bay những chiếc lá khô cùng bụi đất dưới lòng đường khiến Kỳ Thư choàng tỉnh, vẻ mặt tươi tắn.
- Em thấy khỏe hơn chút nào chưa? Giờ em canh cho anh ngủ nha.
Vừa nói Nam Phong liền nằm xuống bãi cỏ, gối đầu lên đùi Kỳ Thư khiến cô luống cuống.

Chưa kịp nói gì anh đã nhắm nghiền mắt lại với khuôn miệng cười mủm mỉm.

Cô nguấy ngọn cỏ vào mũi anh líu nhíu:
- Em ngại quá à.
- Cả đêm hôm qua vì em mà anh không ngủ được.

Bây giờ mắt anh mở hết lên rồi.
Nam Phong vờ như đang ngủ nói.

Cô vuốt ve mái tóc điểm nhiều sợi bạc của anh, bồi hồi áp bàn tay vào má anh vân vê khuôn mặt phúc hậu, sống mũi cao, hàng mày rậm đen cùng hàng mi thẳng tắp.

Tim cô đập dồn dã.

Không biết Nam Phong có ngủ không nhưng lồng ngực anh phập phồng.

Kỳ Thư ngượng ngùng rụt tay lại, anh liền nắm chặt tỉ tê:
- Lúc trước, khi em nói không yêu anh rồi bỏ chạy lên ký túc xá, anh đã chạy theo em trong tuyệt vọng.

Anh đứng lặng dưới con đường sau trường nhìn lên phòng em, thấy em ôm mặt khóc nức nở ở hành lang.

Lúc đó tim anh đau thắt từng cơn nhưng anh cũng xác định được trong lòng em có anh.

Anh không thể kiềm chế nổi, ngày nào anh cũng muốn biết thông tin về em dù chỉ là qua bạn bè.

Sau này mình đừng nói dối lòng nữa em nhé!
- Sao anh chưa bao giờ kể cho em nghe chuyện này? Còn chuyện anh uống rượu khi em cho anh leo cây, chuyện anh khóc vì em, chuyện anh bị điểm thấp..

hửm?
- Ai nói với em những chuyện này vậy? - Nam Phong giật thột hỏi.

Kỳ Thư vênh má tỏ vẻ bí mật.
- Không phải anh cố tình giấu em đâu.

Nhưng mà..


anh thấy..

mất mặt quá.
Vẻ mặt bị bốc phốt của Nam Phong khiến Kỳ Thư phì cười.

Mưa đột ngột kéo tới, lá khô và bụi đất bay mù mịt.

Nam Phong bật dậy, nhìn quanh chỉ có những mái đình thấp thoáng xa xa.

Gần đó là hàng cọ rợp lá dưới những tán cây cao lớn.

Tình cờ, anh phát hiện một hang động nhỏ là khe đá bên cạnh hàng cọ đủ che chắn cho hơn một người.

Anh đứng nép bên ngoài dưới tán lá cọ.

Gió đập phầm phập, mưa tạt rào rạc khiến Kỳ Thư xót dạ kéo anh vào trong, áp sát người cô rồi cúi mặt vần vò vạt áo.

Anh dịu dàng lau những hạt mưa vương trên má cô.

Bàn tay anh nóng hổi xuyên qua những lọn tóc đỡ lấy sau gáy rồi cúi xuống hôn lên bờ môi cô tím lạnh.

Hơi thở ấm áp, bờ môi nồng nàn của anh khiến cô vô thức rướn gót chân lên.

Mưa rơi trên tán lá lộp độp, mưa nhỏ xuống khe đá tanh tách, tiếng mưa rớt xuống lòng đường lịch bịch nặng trĩu trong tan biến.

Họ quyện vào nhau giữa chất tình vốn còn thiếu giữa thiên nhiên thơ mộng.

Nam Phong siết chặt lưng eo nuột nà của cô, bế bổng cô lên ngang tầm với anh.

Cô quàng tay qua cổ anh, môi hôn họ không rời nhau mà ngày càng say nồng.

Chỉ thấp thoáng tiếng mưa tí tách...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận