Kị Sĩ Đen

Khi Harry lấy số đo xong và ra ngoài, Daniel đang đứng cạnh cửa với vẻ mặt ỉu xìu.

"Harry. Xin lỗi. Em biết sai rồi." - Daniel kéo tay áo anh mình, bộ dạng muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

"Xin lỗi vì đã lớn tiếng." - Harry xoa đầu cậu - "Anh chỉ không muốn em có những suy nghĩ phiến diện và cực đoan như thế."

"Anh không giận?"

"Không giận."

Và Daniel lại toét miệng cười như một tên ngốc.

                              *******
"Harry, anh muốn mua vật nuôi như thế nào? Em muốn mua một con cú. Như vậy em có thể gửi thư cho anh khi anh ở Đức."

"Anh muốn tìm một vật nuôi màu trắng." - Harry trả lời.


"Tại sao?" - Daniel nghi hoặc. Màu trắng có gì đẹp?

"Vì màu trắng sẽ làm nổi bật màu đen. À, đến rồi." - Harry đánh thức cậu em còn đang mơ hồ.

"A." - Daniel kéo tay đi vào cửa tiệm. Dù là tiệm thú cưng nhưng nơi này không bao giờ có mùi hôi

"Nhìn kìa, Harry. Con cú đó màu trắng đấy." - Daniel chỉ tay về phía con cú tuyết.

Harry để con cú trắng đậu lên tay và Daniel xách cái lồng có con cú nâu đen đi về chỗ Lily.

"Lily. Chúng con chọn xong rồi." - Daniel nói.

"A. À. Mẹ đi tính tiền." - Vừa rồi cô đang mải suy nghĩ. Khi Harry trả lời về vật nuôi màu trắng, vẻ mặt và giọng nói của thằng bé, dù không biểu lộ nhiều, nhưng có gì đó khác thường. Nó...dịu dàng...và...đầy yêu thương. A, cô đang nghĩ linh tinh gì vậy.

Khi cả ba đi ra ngoài, Harry liếc thấy trong tủ trưng bày có một quá trứng màu đỏ với những đường vân tía. Cậu lập tức dừng lại và hỏi người bán hàng:

- Quả trứng này bao nhiêu?

"10 Galleon." - Người bán hàng đáp.

"Rẻ như vậy?"

"Ừm, chúng tôi không biết nó là loại gì. Và nó đã nằm đây gần 5 tháng rồi."

"Gói lại cho tôi. Cẩn thận chút. Đừng để nó vỡ." - Harry nói trong khi ra quầy tính tiền.


Trên đường đi Harry mân mê quả trứng trong tay và mỉm cười. Cậu đang lo không biết nên tìm thứ gì để bảo vệ Severus. Thật may mắn làm sao.

"Harry à." - Lily ngập ngừng, cô cũng không muốn khiến con trai mất vui nhưng mà... - "Chúng ta không biết quả trứng nay là gì. Nhỡ nó nguy hiểm thì sao. Hay là con..."

"Không sao đâu mẹ. Nó rất an toàn." - Harry mỉm cười. Cậu biết mẹ lo lắng cho cậu nhưng mọi thứ sẽ không sao cả.

"Mẹ a. Chúng ta có thể ghé qua tiệm dược liệu và dụng cụ độc dược không?"

"Mẹ đã kêu ba con đi mua rồi mà, Harry." - Lily trả lời. Cô không phiền dẫn con đi nhưng cô không muốn thằng bé chen chúc ở đó. Tiệm đó rất nhỏ và tầm này hẳn là rất đông.

"Mẹ có thể chỉ đường, con sẽ tự đi trong khi hai người..."

"Không! Mẹ đi cùng con."

                                *******
"Anh à. Anh định chen vào chỗ đó sao?" - Daniel há hốc mồm chỉ vào cửa tiệm kín người không một khe hở.

"Ừm. Hai người ở ngoài này đi. Con vào trong một lát sẽ ra."


Harry đang định vào thì thấy một bóng người từ trong len ra, chật vật và
lôi thôi.

"Harry?" - James hỏi - "Con định vào trong sao? Trong đó là chiến trường đó. Đồ của hai đứa ba đã mua xong rồi." - James giơ túi đồ anh đã "đánh nhau" để mua được.

"Con muốn mua vài đồ chuyên dụng. Mẹ với Daniel đang ở bên kia." - Harry chỉ về sang bên đường và tiến vào cửa tiệm.

James nhìn bóng con trai mất hút trong đám người, hơi cau mày suy nghĩ rồi đi tìm vợ.

Harry len vào cửa hàng, đi thẳng về phía góc tiệm và nhét một galleon vào cái khe khuất sau giá đồ. Đây là nơi để đồ đặc biệt mà chỉ những "người trong ngành" mới biết. Cho nên khi Ben nhìn thấy một đứa trẻ quen thuộc với thủ tục như vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Những người
vào đó đa phần đều là mhững ông già, trẻ nhất cũng là một người đã hơn
30.

Harry đi vào cánh cửa mới xuất hiện, đảo quanh các giá hàng. Khi Harry định cầm một cái vạc bạc với những hoa văn cổ điển lên nhìn thì một cánh tay khác cũng vươn tới. Cậu ngẩng đầu và sững người trong vài phút. Severus.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận