Kị Sĩ Đen


Khi Severus xuất hiện trên Đại sảnh đường vào ngày hôm sau, tất cả học
sinh và giáo sư đều bị sốc.

"Cuối cùng thầy cũng biết chăm sóc bản thân rồi." - Pomfrey hài lòng gật gù. Là một y tá, bà vô cùng khó chịu với hành vi bạc đãi bản thân của Severus - "Thầy dùng dược gì vậy? Hiệu quả thật tốt."

"Tôi nghĩ giờ là lúc dùng bữa sáng. Hay mấy người muốn ở đây dạy học luôn?" - Severus lạnh lùng nói.

"Không không, Severus. Chúng tôi chỉ đang quan tâm thầy thôi. Nếu là tôi, nhất định có thể điều chế được loại dược tốt hơn nữa." - Lockhart vừa cười vừa đi lên muốn vỗ vai Severus nhưng lại bị ánh mắt hình viên đạn của anh dọa sợ mà lùi lại.

"Được rồi. Ăn thôi." - Dumbledore cười nói.

Sau buổi học, Severus đến Bệnh thất tìm Pomfrey. Anh muốn nhờ bà kiểm tra cho mình một chút.

"Severus, thân thể thầy rất tốt. Rốt cuộc thầy đã dùng dược gì vậy?"

"Thật sự không phát hiện vấn đề gì?" - Severus không trả lời câu hỏi của bà mà hỏi lại.

"Ít nhất, tôi không kiểm tra ra vấn đề gì." - Pomfrey nghiêm túc nói.

Bà cũng là Slytherin nên bà hiểu Severus không phải nghi ngờ năng lực của mình mà thực sự có vấn đề. Bởi vậy, bà đề nghị:

- Có muốn tôi giới thiệu một chuyên gia khác cho anh không?

"Không cần." - Severus lắc đầu - "Tôi đi trước."

"Được. Nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận. Khó khăn lắm mới khỏe lên." - Pomfrey nhắc nhở.

Severus đi thẳng đến thư viện, mượn vài quyển sách ở khu cấm rồi trở về hầm. Anh muốn nghiên cứu một chút.

...Hồ Đen...

"Hôm nay giáo sư Snape khác thật đấy." - Hermione cảm thán.

"Đúng vậy. Không biết chủ nhiệm dùng thứ gì." - Draco gật gù.

"Không hiểu thứ gì khiến lão...à...thầy ấy nảy sinh ý tưởng sửa sang lại bản thân như vậy nhỉ?" - Daniel chống cằm nghĩ.


"Biết đâu..." - Fred hai mắt tỏa sáng nhìn George.

"...Là tình yêu." - George hưng phấn tiếp lời.

"Thôi đi." - Năm đứa trẻ đồng thanh. Thật không hiểu sao họ có thể nảy sinh suy nghĩ kinh khủng như thế.

"Fred, George." - Daniel đột nhiên nghiêm túc - "Kế hoạch kia đến đâu rồi?"

"Cũng kha khá rồi." - Fred cười nói.

"Ba người định làm gì?" - Pansy tò mò.

"Còn nhớ đám trẻ mồ côi Harry nhận nuôi không? Mình còn lớn hơn chúng mà vẫn dựa vào bố mẹ, thật mất mặt." - Daniel đáp.

"Cho nên, bọn này đang tiết kiệm tiền..." - Fred nói.

"...Để mở một tiệm giỡn." - George cười toe toét.

"Tiệm giỡn? Được không đó?" - Blaise nhìn Daniel đầy nghi ngờ.

"Cậu có ý gì hả?" - Daniel trừng mắt nhìn lại. Tuy hàng ngày có hơi phá phách nhưng cậu rất có năng khiếu về khoản đùa dai nha, mấy năm nay cũng học được không ít kĩ thuật luyện kim đơn giản từ ba và Sirius.

"Nhắc đến trại trẻ mồ côi đó..." - Draco chen vào -  "Mình cũng định làm gì đó hỗ trợ một chút."

"Làm gì?" - Hermione hỏi.

"Cũng không biết nữa. Vốn mình định tìm thêm người giúp đỡ chăm sóc đám trẻ."

"Ý tưởng không tệ." - Hermione gật gù - "Có điều mình thấy chúng đều thiếu thốn tình thương gia đình. Không bằng chúng ta tranh thủ thời gian rảnh đến chơi cùng chúng thì hơn."

"Hermione nói đúng." - Daniel tán thành - "Mẹ mình nói tình cảm quý hơn vật chất."

"Vậy được rồi. Nghỉ hè chúng ta qua đó giúp đỡ một chút. Coi như trải nghiệm cuộc sống tự lập." - Pansy vỗ tay đưa ra kết luận.

Bảy đứa trẻ thoải mái cười đùa. Ngay cả ba con rắn nhỏ cũng vứt đi bộ dạng "người lớn" thường ngày. Từ xa, Harry ngẩn người nhìn bạn bè cười đùa. Cậu như đang nhìn thấy những ngày tháng đi học đầy rắc rối của bộ ba tam giác vàng Gryffindor. Đáng tiếc, tình cảm ấy không được vững bền.

Có lẽ là do tâm trạng mà Harry quên mất Hogwarts có thể che dấu vị trí của cậu nhưng không thể che dấu mùi hương. Cho nên, ngay cả khi cố ý dùng thần chú Ảo ảnh thì vẫn có người biết cậu đã về.


*******

Nhà ga Ngã tư Vua

"Daniel."

Daniel vừa xuống xe, đang định tìm ba mẹ thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cách cậu không xa, Harry đứng dựa vào tường, mỉm cười vẫy tay.

"Harry." - Daniel reo lên lao về phía cậu - "Anh về khi nào thế?"

"Vài ngày trước." - Harry giúp em kéo hành lí, cả hai cùng đi ra ngoài - "Anh đã bảo ba mẹ là anh sẽ đi đón em."

"Harry, anh thật may mắn vì không phải học năm hai đấy. Anh không biết đâu, Gilderoy Lockhart..." - Daniel bắt đầu kể cho anh trai về vị giáo sư ngu ngốc thường xuyên bị học sinh đùa dai.

Harry cũng chỉ cười. Cậu từng học hắn nên cậu biết hắn là người "tài năng" nhường nào. Hơn nữa, mấy tháng cuối năm tuy cậu luôn chôn mình trong Rừng Cấm làm thí nghiệm những vẫn biết rõ tình hình bên ngoài.

Harry về nhà đã được vài ngày. Hàng ngày cũng chỉ quẩn quanh với những nghiên cứu, đi tìm dược liệu, điều hành Snake và đến trang viên Potter. Nhưng mấy hôm nay mọi người rất lạ. Không những bảo cậu không cần đến trang viên mà Daniel thường xuyên lôi kéo cậu đến trại mồ côi. Đám Draco và Fred thì mỗi tuần chỉ đến một hai lần thôi. Dù vậy, Harry cũng không hỏi đến. Gần đây cậu đang định mở rộng trại mồ côi và ra mắt sản phầm mới. Rất bận.

Ngày 31 tháng 7

Buổi trưa, Lily gọi bảo Harry về trang viên Potter ăn tối. Nhưng đến nơi, không có ai ra đón như mọi khi, cả trang viên tối om và im lặng. Harry thoáng nheo mắt lại. Trang viên Potter rất an toàn, hẳn là không xảy ra chuyện gì. Mà nếu có thì cậu đã được thông báo. Một tay đẩy cửa bước vào, tay kia đã cầm sẵn đũa phép, dù sao, cẩn thận vẫn hơn.

Bụp - "Chúc mừng sinh nhật Harry."

Căn phòng bỗng sáng bừng, vô số hoa giấy rơi trên người Harry. Cậu nhanh chóng cất đũa phép đi, ngạc nhiên nhìn ông bà, ba mẹ, Daniel, Sirius, Remus, Severus, Regulus, Hiệu trưởng, gia đình Weasley, gia đình Malfoy, Blaise, Pansy, Hermione.

"Đừng nói với mình là sinh nhật cậu mà cậu cũng quên đấy." - Hermione tỏ vẻ chán nản.

"A." - Harry kêu lên, sau đó áy náy nhìn Daniel - "Xin lỗi, Daniel. anh quên chưa chuẩn bị quà cho em."

"Không sao, Harry. Năm ngoái em còn tưởng anh bận quá không có thời gian tổ chức sinh nhật. Thật không ngờ ngay cả ngày sinh nhật mà anh cũng không nhớ. Có điều, quà em nhận sau cũng được." - Daniel cười.

"A. Harry. Đến đây, ba giới thiệu một chút. Đây là Remus Lupin, bạn thân của ba và Sirius. Cậu ấy mới từ Bungary trở về."


"Chào con, Harry." - Remus cười.

"Chào chú, con đã nghe ba kể về chú." - Harry vô cùng lễ phép chào hỏi.

Severus nhìn bộ dạng hiền lành của người sói thì khing thường hừ một tiếng. Anh không lạ gì người này. Nhất thời, không khí trở nên xấu hổ. Lupin áy náy nhìn Severus những không nói gì, James và Sirius trừng mắt nhìn anh.

"Được rồi. Mau vào bàn ăn thôi." - Dorea lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì lạ.

Mọi người vừa cười nói vừa ngồi vào bàn ăn nhưng trong lòng đều cảm thấy thương cảm. Một đứa trẻ mới mười hai tuổi mà ngay cả ngày sinh nhật cũng không nhớ, không quan tâm. Rốt cuộc nó đã sống như thế nào chứ.

Thực ra, Harry không quan tâm đến ngày sinh nhật của mình là vì kiếp trước, ngày sinh nhật của cậu cũng là ngày ba mẹ cậu mất. Cho nên, Harry không muốn ăn mừng ngày này, thậm chí không muốn nhớ đến. Nó nhắc nhở cậu rằng chính cậu là người khiến ba mẹ phải chết.

"Harry. ăn xong chúng ta cùng mở quà đi." - Daniel vừa gắp cho anh trai một miếng bít tết vừa nói.

"Được rồi." - Harry trả lời.

"Daniel, quà cũng mở hết rồi, quà cậu tặng Harry đâu? Không lẽ cũng quên rồi?" - Blaise nháy mắt trêu.

"À. Harry cái đó..." - Daniel đỏ bừng mặt ấp úng.

"Không cần..."

"Không được." - Daniel ngắt lời anh mình - "Em có chuẩn bị quà. Là tự em làm nên hơi xấu thôi..." - Cậu đỏ mặt đưa ra một cái hộp nhỏ được gói bằng giấy màu đỏ.

Harry nhận lấy hộp quà, mở ra. Là một cây bút máy của Muggle. Trên thân có khắc hai chữ hoa "HP". Harry vô cùng ngây thơ lắc qua lắc lại cây bút, còn cẩn thận nhìn kĩ từng chi tiết nhưng không hề có ý mở ra.

"Khụ. Harry, con làm gì vậy?" - Charlus hỏi.

"À, con đã nghĩ đây là một trò đùa dai. Dù sao là ba dạy em ấy làm." - Harry giải thích.

"Không lẽ trong mắt con, ba chỉ biết phá phách và đùa giớn sao?" - James kêu lên.

Nhưng khiến anh phải nghẹn họng chính là đứa con trai yêu quý của anh đang nhìn anh đầy nghi hoặc như muốn hỏi: "Không phải sao?"

"Lily. Harry khiến anh đau lòng quá đi." - James lập tức tìm vợ yêu kể khổ.

"Sao em không thử xem?" - George giục.

Lily biến ra một tờ giấy trắng đưa cho cậu, nói:

- Phải đấy. Daniel đã giành cả kì nghỉ Giáng sinh để làm.

Harry vừa đặt cây bút xuống giấy thì nó đã nhảy ra khỏi tay cậu.


"Sao vậy?" - Harry nhìn em trai mình.

Cây bút nhanh chóng tự viết lên giấy hai chứ "Sao vậy" rồi lại đứng yên.

"Tuyệt chứ. Nó sẽ không hết mực, hơn nữa chỉ ghi lại những lời anh nói. Và chỉ anh có thể sử dụng nó." - Daniel đầy mong đợi nhìn Harry như muốn nói "khen em đi".

"Rất tuyệt. Cảm ơn."

"Anh rất thích?"

"Ừm."

"Như vậy..." - Daniel đảo mắt gian trá -"Em đến nhà anh chơi nữa được không?"

Ngay lập tức, chín đứa trẻ hai mắt sáng rực nhìn Harry.

"Harry. Mình chưa đến nhà cậu bao giờ. Như vậy là không công bằng." - Hermione nghiêm túc nói.

"Harry. Từ nhà cậu đến trại trẻ mồ côi gần hơn." - Draco hùa theo.

"Harry. Cả năm vừa rồi bọn mình chẳng học được gì cả." - Pansy nói.

"Được rồi. Nhưng..." - Harry nhận thua.

"Không được nghịch lung tung." - Mấy đứa trẻ hớn hở tiếp lời.

Khi Harry từ phòng vệ sinh đi ra thì đụng phải Severus. Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi như mọi khi tránh né ánh mắt của anh mà hỏi:

- Thầy tìm em có việc gì sao?

"Trò về từ bao giờ?" - Severus không ngạc nhiên khi Harry biết anh ở đây đợi cậu.

"Vài ngày trước khi kết thúc năm học." - Harry bình tĩnh trả lời.

"Trò...Sang tháng sau Hiệp hội Độc dược sẽ tiến hành cuộc họp thường niên. Nếu trò không quá bận rộn thì cũng ta đến tham dự." - Severus không chút cảm xúc nói. Không hiểu sao, chỉ cần đối mặt với Harry, anh sẽ không tự giác mà bỏ đi thói độc mồm độc miệng của mình.

"Vâng. Em sẽ tham dự."

"Trò đi trước đi."

Nhìn bóng lưng Harry rời đi, Severus không khỏi nheo mắt lại. Sau đó thở dài mà bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận