Kị Sĩ Đen

"Cậu có nghe mình nói không đấy Harry?" - Draco tức tối gọi người bạn chỉ mải cắm mặt vào sách của mình.

"Có. Mình nghe hết. Cậu muốn nói cho cha cậu về vụ quỷ khổng lồ, muốn đuổi việc giáo sư Quirell. Đúng không?" - Harry chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp, tay vẫn viết lia lịa.

"Chấp nhận đi, Draco. Ai chẳng biết Thủ tịch năm nhất của chúng ta là một con chim ưng đi lạc đàn." - Blaise một bộ cà lơ phất phơ cười nói - "Có điều, Harry. Khi nào cậu tiếp tục bổ túc cho bọn mình đây. Mọi người đều tò mò về thần chú cậu đã dùng đấy."

"Tùy các cậu bàn bạc sắp xếp. Địa điểm như cũ." - Harry gấp quyển sách lại, đứng lên. Đã đến giờ lên lớp buổi chiều.

                             *******
Ếm một thần chú di dời danh tính lên chiếc giường, lại cẩn thận ếm thêm hàng chục bùa bảo vệ trong và ngoài phòng, Harry đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung, nhìn hành lang tối đen trước mắt, lặng lẽ hòa mình vào bóng đêm.

Đích đến lần này của Harry là phòng vệ sinh nữ, hay nói đúng hơn là "phòng chứa bí mật". Cậu đã nghĩ rất kĩ mới quyết định đến đây. Bình thường, chỉ cần có thể, các sinh vật sẽ cố gắng giúp đỡ người có thể nói ngôn ngữ của chúng. Chỉ hy vọng Xà quái cũng vậy. Tất nhiên, nếu nó muốn chết, cậu sẽ hết lòng giúp đỡ.

Harry đứng trước bồn rửa tay, khàn giọng nói Xà ngữ:

- [Mở ra.]

Bồn rửa từ từ nhô lên, sau đó tách ra, để lộ ống ngầm trong đó. Cậu ếm cho mình vài bùa bảo vệ rồi nhảy xuống. Nơi này vẫn bụi bặm như vậy, không khác gì trong kí ức Harry mấy, trừ việc không có da rắn.

Việc này khiến cậu không khỏi tiếc nuối, Severus sẽ rất vui nếu có chúng. Đi qua cánh cửa, Harry bước vào đại sảnh, đứng ngẩn ngơ hồi lâu. Nhíu mày  nhớ lại những gì mảnh linh hồn trong quyển nhật kí đã nói, Harry bước đến trước bức tượng đá:

- [Đáp lại ta, hỡi Salazar Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn nhà Sáng lập.]

Đáp lại Harry chỉ có sự tĩnh lặng. Mãi đến khi Harry thất vọng định quay về thì âm thanh lạt xạt vang lên. Cậu bình tĩnh quay lại, nhắm mắt chờ con rắn bò ra.

[Là ngươi vừa gọi ta sao, nhóc con?] - Con rắn trườn thân mình đồ sộ vòng quanh Harry, ngẩng đầu trước mặt cậu, hỏi.

[Phải.] - Harry bình tĩnh trả lời.

[Mùi máu của Salazar trên người ngươi rất loãng. Đáng lẽ ngươi phải không nói được Xà ngữ mới đúng.] - Con rắn tỏ vẻ nghi hoặc.

[Đó là một sự cố. Trên người ta có một mảnh linh hồn của người thừa kế Slytherin trước đó.] - Dù rất ngạc nhiên vì Xà quái nói trên người mình có mùi máu của Slytherin, Harry vẫn ưu tiên lí giải nghi hoặc của nó.

[Nga. Người thừa kế trước đó...] - Con rắn ngân nga vẻ hoài niệm - [Cũng phải mấy chục năm rồi ấy nhỉ.]

[Đúng vậy. Ta đến đây vì người đó.]

[Dù sao cũng không có gì làm. Ngươi muốn hỏi gì?] - Con rắn lười biếng cuộn mình lại.

[Hắn muốn ngươi giết những phù thủy Muggle trong trường học phải không?]

[Đúng vậy.]

[Vậy tại sao chỉ giết một người?]

[Một người?] - Con rắn hỏi lại.

[Đúng. Năm mươi năm trước, một nữ sinh đã chết vì nhìn thấy mắt ngươi trong nhà vệ sinh nữ.]


[À, con bé đó sao. Đó là tai nạn. Người thừa kế đó thả ta ra, đúng lúc đó con bé nhìn thấy nên mới chết.]

[Ngươi không định giết họ?]

[Ngươi cho là Salazar sẽ để ta ở đây nếu ta đi giết học sinh trong trường sao?] - Xà quái khinh bỉ liếc Harry, tất nhiên ai đó không hề biết.

[Vậy không phải ngươi đã vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân sao?]

[Ai nói thằng ranh đó là chủ nhân ta.] - Con rắn tức giận dựng thẳng người - [Ta chỉ có một chủ nhân là Salazar Slytherin.]

Harry lùi lại vài bước, đũa phép đã trượt xuống tay. Cậu bình tĩnh hỏi tiếp:

- [Vậy ngươi ở đây làm gì?]

[Bảo vệ tòa thành này.]

[Vậy ta có thể thỉnh cầu ngươi một điều không?] - Harry thu lại đũa phép, nghiêm túc đứng thẳng.

[Nói xem.] - Xà quái trả lời. Nó cũng rất tò mò.

[Nếu có thể, xin ngươi đừng làm hại những người trong tòa thành này. Nhất là...Nhất là chủ nhiệm hiện tại của nhà Slytherin.] - Harry khom người trước con rắn.


[Nếu ta nói không?]

[Ta có chết cũng không để ngươi sống sót bò ra khỏi đây.] - Trong phútchốc, từ cơ thể nhỏ gầy của Harry tản ra khí thế và áp lực kinh người khiến Xà quái cũng phải lui đầu lại.

[Đó là báu vật của ngươi? Vị chủ nhiệm đó ấy.] - Con rắn hỏi.

[Đúng.]

[Một Slytherin tiêu biểu.] - Harry có thể nghe ra là con rắn đang rất vui vẻ - [Đưa tay ra, nhóc con. Ngươi là người đầu tiên ta lựa chọn trong hơn một nghìn năm qua.]

Dù đầy bụng nghi hoặc nhưng Harry vẫn vươn tay ra. A. Harry rụt tay lại. Con rắn này thế nhưng cắn cậu. AAA. Harry quỵ xuống vì đau đớn.

Nọc độc của Xà quái lan khắp người cậu với tốc độ kinh khủng, thân thể tê dại không thể nhúc nhích. Harry cắn chặt răng, chịu đựng cảm giác xương cốt, nội tạng, da thịt bị tàn phá rồi phục hồi, lại bị tàn phá rồi lại phục hồi. Bây giờ đó là việc duy nhất cậu có thể làm.

Xà quái cuộn người xung quanh Harry, quan sát đứa trẻ bị đau đớn dày vò cũng không hé miệng hét lên, môi đã bị cắn tướm máu, trong lòng không khỏi thấy khâm phục cậu. Trúng độc Xà quái đau đớn thế nào nó hiểu rõ. Ngoại trừ bốn nhà Sáng lập và con của Salazar, chưa có ai có thể chịu đựng quá trình nọc Xà quái cải tạo cơ thể. Đúng vậy. Cải tạo cơ thể.
Đây là một công dụng ít ai biết của nọc Xà quái. Cho nên nó hi vọng đứa trẻ này có thể vượt qua được thử thách này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận