Nghiễn Trạch cũng đánh giá từ trên xuống dưới Thẩm Hướng Nghiêu, thật lâu sau cười nói:
"Cô mẫu, đây là vị tiểu ca người nhắc đến ban nãy phải không? Thật là không tồi, da thịt non mịn, không giống kẻ xuất thân khổ cực, nhìn như được sống trong nhung lụa từ nhỏ."
Thẩm Hướng Nghiêu tự nhắc bản thân không được để lộ dấu vết, tuy rằng từ lúc vào nhà, nhìn thấy Lục Ký Mi, nội tâm kích động không ngừng, nhưng hắn đã nỗ lực khắc chế, chưa từng liếc nàng nhiều thêm một cái. Tiêu Nghiễn Trạch này là đang âm thầm nhắm vào hắn, mới vừa gặp trên mặt đã dựng lên địch ý.
Hắn cười khổ nhìn Tiêu Tố Thu nói:
"Ta sao có thể là người sống trong nhung lụa được, trước khi được lão gia cất nhắc, ta chưa từng được ăn no bữa nào."
Tiêu Tố Thu liếc mắt con rể, cười với Thẩm Hướng Nghiêu:
"Hắn đang đùa ngươi thôi, đừng nghĩ là thật. Ngươi tới rất đúng lúc, đã bắt đầu vào mùa đông, ta đang muốn hỏi ngươi chiều cao thế nào để cho người may cho ngươi vài bộ y phục mặc đông." Nói xong, liền gọi nha hoàn tiến vào, đưa Thẩm Hướng Nghiêu đi đo kích cỡ.
Lần trước Nghiễn Trạch tới, chưa từng thấy qua nha hoàn này, định bụng là dượng và cô đã dùng tiền mình đưa tới để mua, liền thấp giọng nói:
"Nhìn là biết tiền đã tiêu vào việc gì."
Lúc này Lục Thành Đống cười nói:
"Nghiễn Trạch a, lần trước ta vào thành làm việc, tiện đường ghé qua thăm Ký Mi, đáng tiếc lần đó ngươi không có ở nhà. Hôm nay ngươi đã đến rồi, mau mau cùng nhau uống vài chén!"
Nghiễn Trạch nhanh chóng bày ra bộ mặt tươi cười:
"Nghe theo nhạc phụ." Mắt thấy Thẩm Hướng Nghiêu cũng đi cùng, thuận miệng hỏi:
"Hắn cũng ngồi cùng chúng ta sao?"
Lục Thành Đống nói:
"Nhiều người càng thêm náo nhiệt, nếu ngươi không chê, thì ta để hắn bồi chúng ta uống rượu."
Nghiễn Trạch hơi hơi gật đầu:
"Ngài nói đúng, càng thêm náo nhiệt...... Náo nhiệt......"
Ký Mi buồn bực, tại sao trượng phu tại sao lại để ý tên sai dịch kia? Chẳng lẽ thấy người ta thân mình trắng nõn, sạch sẽ liền nảy ra ý niệm kì quái? Nếu hắn hoài nghi mình cùng Kim Thúy, hai nữ nhân dan díu với nhau, như vậy nàng cũng có thể hoài nghi giữa bọn họ có vấn đề.
"......" Không, như vậy không đúng. Không thể học trượng phu được, toàn học mấy cái xấu. Ký Mi lắc đầu, tựa hồ đem ý niệm tà ác kia vứt ra khỏi đầu.
Cơm chiều, Nghiễn Trạch nghe nói đường xá trong huyện đã có Thẩm công tử từ kinh thành đến bỏ bạc tu sửa, trong lòng bỗng nhiên hụt hẫng, giống như bản thân mình lập tức trở nên vô dụng. Hắn như đang suy tư điều gì:
"Thẩm gia ở kinh thành...... A, ta nhớ ra rồi, hình như có thân thích với Tri phủ đại nhân, dựa vào mối quan hệ này, đã xây một quán rượu ở Túc thành, nhà chúng ta còn góp một chút bạc vào đấy." Chẳng lẽ hắn cảm thấy trái lương tâm vì kiếm ra quá nhiều tiền nên mới đi phân phát tiền khắp nơi?
Lục Thành Đống nói:
"Không sai, cho nên không cần con rể ngươi phải hao tâm." Tựa hồ là cố ý muốn chỉnh hắn, bổ sung thêm:
"Nghe xong chuyện này, trong lòng ngươi chắc hẳn đã bỏ được cục đá đè nặng bấy lâu nay. Ha ha, sau này nhạc phụ có tìm ngươi uống rượu ngươi cũng không còn phải lo lắng nữa rồi."
"Ngài hiểu lầm ta." Nghiễn Trạch cười khổ nói: "Lúc trước ta không đáp ứng là bởi vì...... Ta cảm thấy việc tu sửa đường xá không quan trọng bằng việc kiến thiết thư viện! Lần này ta tới, còn nghĩ, nếu ngài nguyện ý, ta có thể quyên tiền để xây một cái thư viện trong huyện, phát triển học vấn."
Lục Thành Đống trầm mặc nhìn chăm chú vào Nghiễn Trạch, thật lâu sau mới vỗ bả vai hắn, khích lệ nói:
"Con rể tốt!"
Mấy ngày gần đây Nghiễn Trạch vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, sau khi dùng xong cơm chiều, mí mắt đã nặng trĩu, hàn huyên thêm vài câu với nhạc phụ, liền mang thê tử trở về phòng nghỉ ngơi. Sương phòng này lâu ngày không có người ở, hơn nữa bên ngoài lại đang rét lạnh, trong phòng toát lên một cỗ khí lạnh. Nghiễn Trạch sờ soạng đầu giường đất, quay đầu lại nói với thê tử:
"Nhà ngươi còn keo kiệt ít củi lửa, nữ nhi cùng con rể trở lại, cũng không cho thêm được một ít." Nhớ tới lúc trở về vào tết Đoan Ngọ, hắn phải làm culi cho nhạc phụ, không khỏi nhướng mày cười nói:
"Hồi tết Đoan Ngọ, không phải là dượng đã mua rất nhiều củi hay sao? Tại sao không chia ra, không giữ lại một phần để ăn tết sao?
"......" Ký Mi nhẹ giọng nói:
"Nhà ta vẫn luôn như vậy, mùa đông không đốt củi quá nóng. Quá nóng, người sẽ buồn bực."
Hắn thầm nghĩ chính là keo kiệt, cô cô gả cho Lục Thành Đống, là cái loại quan nghèo đói, thì có tốt gì? Quay đầu lại xem xét thê tử, cười tủm tỉm ôm nàng:
"Cũng không sao, có ta ở đây, không cần đốt củi quá nóng làm gì."
Đã nhanh chóng quên đi nỗi đau hôm trước rồi sao, còn chưa tới hai ngày, lại khôi phục lại dáng vẻ cuồng lang.
Ký Mi vờ không hiểu: "...... Ngươi muốn làm cái gì?"
Hắn bỗng nhiên nhớ lại chuyện kia:
"Không có gì. Ngươi còn bệnh chưa khỏi, chúng ta mau mau nghỉ ngơi thôi." Vỗ về bả vai nàng ôn nhu nói:
"Nhìn thấy cha mẹ, trong lòng có tốt lên tí nào không?"
"...... Tốt hơn một chút." Nàng biểu tình cô đơn.
Nghiễn Trạch vội nâng mặt nàng lên, đau lòng nói:
"Ta thấy biểu tình của ngươi không giống như đã khá hơn."
"Tưởng tượng đến mấy ngày sau lại phải xa cha mẹ, ta cười không nổi." Ký Mi ôm lấy trượng phu, ngửa đầu nhìn hắn cười nói:
"Nhưng ta vẫn cảm ơn ngươi đã dẫn ta trở về."
Hắn ngoan ngoãn phục tùng nàng, hơn phân nửa là đến từ sự áy náy, nàng cảm tạ hắn, làm hắn ngượng ngùng:
"Ta nói rồi, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt. Việc này cũng chỉ là chuyện nhỏ, sau này sẽ để ngươi được hưởng phúc dài dài."
"Thật sự nha?" Nàng cười nói:
"Vậy ngươi nói xem, ta được hưởng cái phúc gì?"
Nghiễn Trạch bị hỏi đến nghẹn họng:
"...... Trượng phu yêu thương, nhi nữ song toàn...... Cái này có tính không?"
Trước đây nàng không có gì để dựa vào, hiện tại đang tranh thủ một ít. Nếu tất cả sự việc đều diễn ra theo nàng dự tính, như vậy những ngày sau này chắc chắn nàng sẽ được hưởng phúc. Nàng cười ngọt ngào nói: "Tính."
Nghiễn Trạch vừa thấy nàng ngọt ngào tươi cười, đầu óc đã bay lên chín tầng mầy, chờ đến lúc phục hồi lại tinh thần, tay đã chui vào bên trong xiêm y của nàng. Thấy thê tử bĩu môi, tựa hồ không muốn thân thiết, mới đem móng vuốt rút ra.
Ai, hắn nhận mệnh, lúc xác định cùng thê tử trở về nhà nhạc phụ, hắn đã biết là không thể mà.
Ký Mi nhíu mày không vui hỏi:
"Đúng rồi, chăn nệm ở nhà, ngươi cho người mang ném đi đi."
Hắn kiên quyết trả lời:
"Đưa đi đốt luôn cả giường!"
"Giường Bạt Bộ...... Rất quý đó."
Nghiễn Trạch nói:
"Mấy thứ đồ vật như vậy chẳng có gì quý giá cả."
"Vậy cái gì mới tính là quý?"
Hắn bỗng nhiên nghĩ ra một ý niệm, liền cởi giày leo lên giường đất, ngồi đối diện với thê tử, nắm tay nàng, lời nói thấm thía nói:
"Đương nhiên là đồ vật càng khó có được càng quý. Tỷ như...... tâm của ta đối với ngươi, ngươi đi đâu đều không thể mua được."
Tâm, là tâm gì? Hắn không nói rõ. Ký Mi đoán ở trong lòng, chắc là sắc tâm? Bất quá, mặc kệ là tâm gì, một năm trước hắn mà có thể nói ra khỏi miệng quả thật là không thể tưởng tượng nổi, rất đáng cổ vũ. Nàng cười ngượng ngùng nói:
"Thật buồn nôn."
Hắn ôm nàng té ngã ở trên giường đất, ở bên tai nàng cười nói:
"Ta đây liền nói đi nói lại, xem ngươi có còn buồn nôn không?!"
Ký Mi cười đẩy hắn:
"Đừng nháo, để người khác nghe thấy thì không tốt. Để Kim Thúy nghe thấy cũng không tốt a."
Nói đến là thấy kỳ quái, từ sau khi ăn cơm, liền không thấy Kim Thúy đâu, không biết đi nơi nào.
—
Chạng vạng tuyết rơi đầy trời, phiêu tán trắng xóa trong không trung, nhưng rơi xuống mặt đất lại hóa thành nước, làm mặt đất trở nên lầy lội.
Kim Thúy canh giữ ở chỗ ngoặt sương phòng, nhìn thấy Mai Chi Hạng trong miệng lão gia đang đi về hướng bên này, đột nhiên nhảy ra trước mặt hắn, cầm đèn lồng trên tay đánh giá từ trên xuống dưới hắn.
Thẩm Hướng Nghiêu nhớ rõ Kim Thúy, lúc trước hai người đã gặp qua ở chùa, còn cùng nhau đuổi ong vò vẽ. Bất quá, hắn cho rằng Kim Thúy cũng không dám khẳng định là hắn, nếu không mọi chuyện đã sớm ồn ào. Hắn nhíu mày nói:
"Có chuyện gì?"
"Đừng nhúc nhích! Để ta nhìn ngươi thật kĩ!" Kim Thúy đứng ở đây cờ ắn hồi lâu, đã bị thời tiết làm cho đông lạnh, tâm tình thập phần không tốt.
Thẩm Hướng Nghiêu rùng mình một cái:
"Phát sinh chuyện gì? Chúng ta đừng đứng ở đây, sẽ bị nhiễm gió tuyết, ta đói bụng, muốn đi phòng bếp tìm đồ ăn, ngươi có muốn cùng tới đấy hay không?"
Bên ngoài có gió tuyết, không thể thấy rõ bộ mặt của hắn. Kim Thúy liền cùng hắn vào phòng bếp, Thẩm Hướng Nghiêu vừa bước vào phòng liền phủi hết tuyết bám lên người:
"Vừa nãy ở bàn chỉ lo uống rượu, trong bụng không có chút đồ ăn nào, nên không thể ngủ được. Ai, ngươi là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, tại sao cũng không ngủ được?"
Hắn hành động rất tùy tiện, mở ngăn tủ, mang thức ăn thừa ra, sờ soạng cười nói:
"Khoog bị lạnh, không cần nấu lại." Nói xong liền đi tiềm đũa, ngẩng đầu lên thấy Kim Thúy còn đang trừng hai mắt nhìn mình:
"Ai? Ngươi không ăn sao?"
Kim Thúy hồ nghi hỏi:
"Chúng ta trước kia đã từng gặp qua?"
Thẩm Hướng Nghiêu cười nói:
"Phải không? Ở nơi nào?"
Lúc ấy đập ong vò vẽ xung quanh hỗn loạn, nàng cũng không thể thấy rõ mặt của vị công tử họ Thẩm kia, chỉ cảm thấy người trước mặt này tựa tựa hắn, hỏi lại thì không phải, rốt cuộc là do người trong thiên hạ sinh ra giống nhau quá nhiều. Huống hồ vị Thẩm công tử kia không lí gì mà xuất hiện ở chỗ này a, buổi tối còn lén lút chạy đi ăn cơm thừa canh cặn. Kim Thúy hồ đồ, gãi gãi cái trán:
"Ngươi biết Cửu gia nhà chúng ta sao?"
Thẩm Hướng Nghiêu lắc đầu cười khổ nói:
"Loại người như ta sao có thể biết "gia" trong miệng ngươi là ai chứ? Hôm nay nhìn thấy đại thiếu gia nhà ngươi, đúng là phúc quý công tử [1], đã dọa ta tay chân lạnh băng!"
Hắn chỉ vào đùi gà nói:
"Ngươi không ăn sao? Đùi gà nhường cho ngươi. Nếu ngươi không cần, ta sẽ ăn."
[1] phúc quý công tử: công tử xuất thân cao quý, giàu sang
Thấy hắn " thèm ăn " như vậy, Kim Thúy thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngượng ngùng cười cười:
"Đầu óc ta gần đây rất không được việc, cư nhiên nhận nhầm ngươi thành người khác?"
Thẩm Hướng Nghiêu mới là chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn lộ ra hàm ra trắng sáng, tươi cười nói:
"Nhận nhầm ta thành ai? Người tốt hay là người xấu?"
Kim Thúy không trả lời, mà là nói thầm nói:
"Quả nhiên người đẹp dễ dàng nhận nhầm, khó coi xấu xí lại không thể nhầm."
Nàng đi đến bên người Thẩm Hướng Nghiêu nói:
"Ngươi ăn vụng, không sợ gia nhà chúng ta đem ngươi đi đánh vài trượng sao?"
Thẩm Hướng Nghiêu cười nói:
"Ăn xong rồi, thì báo cáo lại một tiếng, như vậy không tính là ăn vụng."
Nàng phát hiện người này rất hiền hoà, khó trách lão gia cùng phu nhân muốn nhận hắn làm con nuôi:
"Nói chuyện với ngươi một hồi, ta cũng đói bụng mất rồi, gần đây luôn không được ăn no." Xoa xoa bụng, đi bẻ đùi gà.
Thẩm Hướng Nghiêu nói:
"Cô gia gia có rất nhiều tiền, như thế nào lại để ngươi đói bụng?"
"Mấy ngày gần đây xảy ra nhiều chuyện, thiếu nãi nãi ăn không vô, ta cũng không thể cứ thế mà ăn, nếu không cũng chẳng hơn gì kẻ không tim không phổi." Thiếu nãi nãi giả bệnh, nàng là hạ nhân cũng phải bày ra vẻ lo lắng cho chủ nhân, tự dung cũng ăn ít đi.
"Gần đây có chuyện không tốt?"
Kim Thúy nhíu nhíu mày:
"Không có gì, ngươi không cần biết đâu. Ta về phòng ăn, đèn lồng để lại cho ngươi chiếu sáng" Dứt lời, cầm theo đùi gà bỏ chạy.
Kim Thúy vừa đi, Thẩm Hướng Nghiêu liền hạ đũa xuống, đem đồ ăn trong miệng phun ra, đang muốn tìm nước súc miệng. Liền nghe ván cửa có động tĩnh, Tiêu Tố Thu bưng giá cắm nến đứng ở cửa nhìn hắn.
Tiêu Tố Thu vừa buồn cười vừa tức giận nói:
"Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là ngươi đi ăn vụng!"
Thẩm Hướng Nghiêu ngượng ngùng nói:
"Đã đói bụng, ngủ không được......"
Tiêu Tố Thu nói:
"Ăn xong rồi nhanh chóng đi ngủ, việc sáng mai còn cần ngươi làm đấy."
Hắn liên thanh đáp lời, lúc Tiêu Tố Thu xoay người bỗng nhiên mở miệng nói:
"Ngài là tới chuẩn bị bữa ăn khuya cho tiểu thư sao? Kim Thúy mới vừa tới một chuyến, nói gần đây các nàng đều ăn không ngon."
Tiêu Tố Thu sửng sốt:
"Cái gì?"
Thẩm Hướng Nghiêu vô tội chớp chớp mắt:
"Kim Thúy nói thiếu nãi nãi nhà nàng gần đây ăn không vô...... thiếu nãi nãi trong miệng nàng chắc là tiểu thư nhà chúng ta."
Tiêu Tố Thu khẽ cắn môi, trong lòng mắng quả nhiên tên hỗn đản Nghiễn Trạch kia dám gạt mình khi dễ Ký Mi. Nàng hừ một tiếng, xoay người đi về phía sương phòng con gái cùng con rể.
Thẩm Hướng Nghiêu bám vào khung cửa, " quan tâm " nói:
"Cẩn thận. Ngài đi chậm một chút." Nói xong, khóe miệng lộ ra ý cười, hy vọng Tiêu Tố Thu hung hăng tìm Tiêu Nghiễn Trạch tính sổ. Nhưng đồng thời cũng lo lắng, rốt cuộc Lục Ký Mi phát sinh chuyện gì, xem ra nàng sinh hoạt ở Tiêu gia cũng không thoải mái.
Tiêu Tố Thu vừa ra khỏi cửa phòng bếp liền thổi tắt nến, bám chân tường đi về phía sương phòng nữ nhi, thấy trong phòng còn sáng đèn, biết hai người còn chưa ngủ. Liền khom lưng ngồi xổm ở cửa sổ nghe lén.
"...... Nghiễn Trạch, hình như ngươi rất để bụng tên tùy tùng cha ta mang về......"
"Nếu là tùy tiện mở tiệc rượu khấu đầu nhận con nuôi, cũng không đáng để ta để bụng như vậy. Chỉ sợ cha mẹ ngươi thật sự nhận hắn làm con nuôi. Thì ta cần phải lưu ý đến hắn nhiều hơn, đặc biệt là phải xem xét nhân phẩm thế nào."
"Ngươi có chủ ý gì không?"
"Nhị lão không phải muốn nhận một đứa con nuôi mới đẻ sao, đây là nuôi từ nhỏ, sau này sẽ để lại gia sản cho hắn. Còn tên Mai Chi Hạng này, không được nuôi dưỡng từ nhỏ, ai biết được hắn có ý xấu gì, không nói đến việc về sau hắn sẽ tranh tài sản với tiểu nhi tử, chỉ sợ một ngày nào đó đột nhiên hắn nổi lòng lang dạ sói, cướp hết tài sản, biến mất không còn bóng dáng thì phải làm sao. Ký Mi, lời này ta không có cách nào nói ra, ngươi bớt ít thời gian nhắc nhở cha mẹ ngươi.
Tiêu Tố Thu ở ngoài cửa sổ thấy liền cảm thấy bực mình, tên gia hỏa Nghiễn Trạch này, chính bản thân mình không phải là người tốt, nên nhìn ai cũng ra người xấu.
Lúc này, lại nghe Nghiễn Trạch nói tiếp:
"Trừ chúng ta ra, chuyện này ngươi không được nói với ai đâu đấy"
"Ân...... Ta không nói. Ta đáp ứng ngươi, với ai đều không nói. Cho nên, Nghiễn Trạch, về sau ngươi cũng không được nhắc lại chuyện thương tâm này, chuyện gì đã qua thì hãy cho qua luôn."
"...... Ta về sau sẽ không bào giờ làm chuyện như vậy nữa, thực xin lỗi ngươi."
Tiêu Tố Thu nghe được rành mạch, con rể nói " thực xin lỗi ngươi ". Nàng rốt cuộc cũng nhịn không được, đứng lên gõ cửa sổ nói:
"Tiêu Nghiễn Trạch, rốt cuộc ngươi đã làm ra chuyện tốt gì rồi!?"
Nghiễn Trạch cùng Ký Mi đang ở trong phòng nói chuyện, không nghĩ ngoài cửa sổ còn có mẹ vợ nghe lén, vừa kinh ngạc vừa tức giận nói:
"Ngài làm gì vậy!?"
Không muốn ồn ào Tiêu Tố Thu kéo cửa ra bước vào phòng, một phen kéo lấy Ký Mi:
"Đi cùng nương!"
Nghiễn Trạch vội nói:
"Muốn hỏi cái gì, ngài cứ hỏi nàng ngay tại đây."
Tiêu Tố Thu xoa eo chất vấn nữ nhi:
"Ngươi nói cho nương biết, hắn rốt cuộc khi dễ ngươi như thế nào?! Đừng sợ hắn, lão thái thái bị bệnh, nhưng còn có lão gia tử, tiểu hỗn đản này dám khi dễ ngươi, sẽ có người lột da hắn!"
Hừ, ngươi hở tí là cáo trạng, Ký Mi khong giống ngươi. Nghiễn Trạch một chút cũng không sợ:
"Ký Mi, ngươi nói với cô cô đi, ta khi dễ ngươi sao?"
Hắn không khi dễ nàng, chuẩn xác mà nói, là nàng khi dễ hắn. Ký Mi thuận theo lắc đầu:
"Không có, nương, Nghiễn Trạch không khi dễ ta, vẫn luôn đối đãi với ta rất tốt."
Tiêu Tố Thu hừ nói:
"Ta không tin, Ký Mi sợ ngươi, không nói thật. Ta muốn mang nàng về phòng mình từ từ hỏi." Nói rồi liền đỡ nữ nhi đi ra khỏi phòng.
Nghiễn Trạch tức đến mức muốn cười ra tiếng, dứt khoát mặc kệ các nàng:
"Ngài không tin, ngài cứ hỏi! Để Ký Mi nói cho ngài biết, ta thật sự có khi dễ nàng hay không!"
Hắn nằm thành hình chữ X trên giường. Hắn tin tưởng mười phần, Ký Mi tuyệt đối sẽ không nói xấu về hắn.
Qua hơn nửa canh giờ còn không thấy mẹ vợ đem tức phụ đưa về, Nghiễn Trạch không còn tâm trạng nằm nữa, ngồi dậy ngó ra cửa sổ, một lúc nữa lại chạy ra cửa nghe ngóng. Đợi thêm khoảng ba mươi phút cũng không thấy bóng dáng Ký Mi đâu, hắn không khỏi âm thầm cảm thấy buồn sầu, chẳng lẽ tối nay hắn phải phòng không gối chiếc!?
Editor: Xin lỗi mọi người vì 1 tháng rồi mới ra chương mới, do dạo này mình bận ngập đầu. Mọi người cứ yên tâm là mình không bao giờ drop đâu nha huhu. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Ký Mi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...