Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Một cái đạp chân rắn chắc này khiến Nghiễn Trạch đau đến mức lấy tay còn lại đẩy chân Ký Mi ra:

"Ngươi dẫm lên chân của ta, mau tránh ra!"

Ký Mi lúc này mới bày ra bộ dáng kinh hoảng, vội lùi về phía sau một bước, ngay sau đó "không cẩn thận" đặt chân sai chỗ, suýt nữa té ngã. Nghiễn Trạch thấy vậy, bất chấp tất cả, chạy nhanh đến đỡ lấy thê tử.

Ký Mi nhân tiện ngã vào lồng ngực hắn, kinh hoảng sờ loạn trên cánh tay hắn, quan tâm nói:

"Ta dẫm lên tay ngươi, có đau hay không? Nhanh đưa tay đây ta thổi cho." Nàng nhìn thấy miệng vết thương trên tay trượng phu, máu chảy rất nhiều, từng giọt máu rơi trên mặt đất, điểm thành từng viên màu đỏ.

"A___ đại thiếu gia ngài chảy máu!" Ký Mi thấy nha hoàn kia gấp đến độ chạy lại đây, nôn nóng nói:

"Mau vào phòng để nô tỳ giúp ngài băng bó đi!"

Ký Mi kinh sợ nói:

"Nghiễn Trạch, Nghiễn Trạch, ngươi bị thương? Co nặng không?" Mấp máy môi bày ra bộ dáng sắp khóc tới nơi.

Thê tử trong lúc vô tình dẫm vào tay hắn làm hắn bị thương, Nghiễn Trạch không đành lòng trách cứ nàng, xoay người quát Nhạn Oái:

"Hô to gọi nhỏ cái gì! Còn không mau gọi người đến đây dọn dẹp mớ hỗn độn này."

Tức giận còn chưa tan lại đổ lên đầu Kim Thúy:

"Ngươi là người gỗ sao? Tại sao không đỡ thiếu nãi nãi, mới vừa rồi suýt chút nữa nàng đã té ngã!"

Kim thúy đỡ lấy tay Kí Mi nói:

"Nô tỳ sẽ đưa thiếu nãi nãi trở lại viện." Dù sao lúc nữa cũng sẽ có người băng bó giúp Tiêu Nghiễn Trạch, thể nào cũng đến tai thái thái, lại hô to gọi nhỏ tìm thiếu nãi nãi gây sự, cho nên Kim Thúy muốn đưa thiếu nãi nãi rời khỏi nơi thị phi này.

Ký Mi "lo lắng" mắt rưng rưng nhìn Nghiễn Trạch nói:

"Ta không đi, Nghiễn Trạch....... rốt cuộc ngươi bị thương ở đâu? Có phải ta dẫm lên làm ngươi bị thương không?"

Lúc này, Chu thị ở trong phòng đã nghe được động tĩnh, phái Hương Mai ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra. Hương Mai thấy tòa huân hương bằng ngọc đã vỡ tan, mà đại thiếu gia lại bị một vết thương ở trên tay, nàng liếc ngang trừng Nhạn Oái, nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ lạnh lùng nói:

"Còn thất thần ở đấy làm gì, mau đi tìm người mang thuốc tới cầm máu!"

Nhạn Oái liền nhanh chân chạy trước. Nghiễn Trạch sợ mẫu thân sẽ hỏi tội Ký Mi, nên phân phó Kim Thúy nhanh đưa thiếu nãi nãi trở về, hắn xử lí xong miệng vết thương liền đuổi theo các nàng.

Ký Mi không ngừng rưng rưng nói:

"Nghiễn Trạch, ngươi thật sự không có việc gì sao?" Nghiễn Trạch nhịn đau, ra vẻ chấn định nói:

"Không có việc gì....." Xua xua tay về hướng Kim Thúy, nói nàng mang người đi. Kim Thúy thấp giọng cấp bách nói:

"Thiếu nãi nãi,chúng ta nhanh đi thôi, một lát nữa thái thái mà biết sẽ gây phiền toái cho ngài."

Ký Mi đem con mắt kinh hoảng thu về, mím môi, để Kim Thúy đỡ trở về, ra khỏi sân viện thái thái, phía sau đầy mảng hỗn độn, nha hoàn vì miệng vết thương của trượng phu nàng mà bận rộn, vì thế chủ tớ hai người lập tức rơi vào thanh tĩnh.

Sau khi ra khỏi sân viện, Ký Mi không để Kim Thúy đỡ mình hồi viện, mà nói muốn đi sang thăm lão thái thái, vì thế chủ tớ hai người chậm rãi đi về phía sân viện lão thái thái. Ở trên đường, Kim Thúy tức giận thay thiếu nãi nãi miêu tả Nghiễn Trạch vô cùng xấu xa:

"Thiếu nãi nãi, vừa rồi nha hoàn kia vấp chân quăng vỡ tòa huân hương bằng ngọc, kết quả là đại thiếu gia tiến đến giúp nàng nhặt mấy mảnh nhỏ. Cái dẫm chân kia của ngài thật hoàn hảo, nên để hắn nếm thử mùi đau khổ! Cho biết cái tội làm trò trước mặt ngài, dám cùng hạ nhân ngươi ngươi ta ta, hừ, lúc cõng ngài, còn không thân thiết được như vậy đâu."

Ký Mi mỉm cười, mọi chuyện phát sinh đều được nàng xem hết ở trong mắt, một người có tâm câu dẫn, một kẻ có lòng dính câu, nhìn bộ dáng của bọn họ, nàng nhịn không được ngọn lửa trong lòng nên mới hạ chân xuống. Ký Mi nhướn mày nói:


"......Khó trách gần đây hắn rất hay sang thượng phòng, nguyên nhân là có người ở đấy câu dẫn...."

Kim Thúy khinh bỉ xì hai tiếng:

"Ghê tởm chết người! Dám ở trước mặt ngài làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy!"

Lúc này chủ tớ hai người đi qua hành lang gấp khúc có một chỗ ngoặt, nơi đây yên tĩnh không người, Ký Mi bỗng nhiên bước lên một bước, đứng ở trước mặt Kim Thúy, nhìn nàng chớp chớp mắt cười nói:

"Ta có thể thấy được rồi!"

"......" Kim Thúy ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm thiếu nãi nãi, sau một hồi vẫn không nhúc nhích, đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi:

"Cái gì?" May mắn Ký Mi sớm có chuẩn bị, nàng mới há mồm đã bị Ký Mi bịt kín miệng:

"Này,.... đừng kêu!"

Kim Thúy nhanh chóng tự bịt miệng mình lại, dùng một đôi mắt đầy vui mừng trên dưới đánh giá Ký Mi, thật lâu sau mới hồi phục tâm tình, lấy âm thanh cực nhỏ nói:

"Thật vậy sao? Ngài hồi phục từ lúc nào?"

"Đương nhiên là sự thật!" Ký Mi cười chỉ lên cái mũi của Kim Thúy:

"Nha, đây là chóp mũi của ngươi, ta không chỉ sai chứ? Ngày hôm qua, lúc tháo băng vải xuống, ta đã thấy được, bất quá, ta cố ý làm bộ không nhìn thấy. Trừ ngươi ra, ai cũng không biết ta đã hồi phục."

Kim Thúy vì quá vui mừng mà khóc, nàng lau nước mắt nói;

"Ông trời đã nhìn thấy..... ông trời đã nhìn thấy...... Phương đai phu quả nhiên là một thần y..... Thật sự là quá tốt, giống như đang nằm mơ vậy.....giống như đang nằm mơ vậy.......Thật sự không phải nằm mơ sao? Hẳn không phải là nằm mơ rồi, ta nằm mơ chưa bao giờ khóc."

Ký Mi lấy khăn lau nước mắt cho nàng nói:

"Không phải nằm mơ, ta thật sự có thể thấy lại rồi, bằng không cái dẫm chân ban nãy cũng không thể chuẩn như vậy."

Kim Thúy hồi tưởng lại tình cảnh ban nãy, rốt cuộc cũng nín khóc mà mỉm cười:

"Đúng vậy, dẫm như vậy là rất chuẩn." Nhưng nghĩ đi nghĩ lại sắc mặt lại lập tức trở nên khó coi:

"Vậy bộ dáng khó coi kia của đại thiếu gia ngài cũng đều thấy được?"

Ký Mi nhìn Kim Thúy cười nói:

"Nguyên nhân là do thấy được nên ta mới dẫm lên cái tay ấy. Đừng nhắc đến bọn họ nữa, thật mất hứng, chúng ta đi thăm lão thái thái đi, ta không thể nhịn được ý muốn đi gặp những người khác."

Các nàng chuẩn bị vào cửa, Phục Linh đứng trước liền nói:

"Cửu gia đang ở trong phòng hầu hạ lão thái thái." Trong lòng Ký Mi nghĩ hôm nay thật may mắn, vừa lúc cậu đang ở đây, không cần bỏ thêm thời gian để đi tìm hắn. Phục Linh vừa vào thông báo đã lập tức đi ra nói lão thái thái muốn gặp nàng, Ký Mi liền cùng Kim Thúy nhẹ chân bước vào.

Tiêu lão thái thái ngồi dựa vào gối, thấy cháu ngoại bước vào, gian nan nói:

"Mi nha đầu, mau đến đây." Ký Mi đi lần theo âm thanh như thường ngày, đi đến trước giường, duỗi tay sờ mép giường, ngồi xuống:

"Ngài hôm nay cảm thấy thế nào? Có tốt hơn chút nào không?"

Tiêu lão thái thái ho nhẹ một tiếng:

"Ban đêm khó chịu, mỗi ngày đều khá hơn trước nhiều."


Tiêu Phú Thanh thấy thế, chạy nhanh lại vỗ lưng cho mẫu thân thuận khí, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy cổ tay áo cháu gái có một vết máu đỏ thắm, nhìn rất tươi, tựa hồ là mới bị dính, hắn theo bản năng duỗi tay lau đi vết máu kia. Tiêu lão thái thái tầm mắt nhìn theo tay nhi tử, sửng sốt nói:

"Ký Mi, ngươi bị thương? Tại sao lại có máu?"

"Không phải là ta, là Nghiễn Trạch."

Ký Mi nói:

"Mới vừa rồi ta qua chỗ bà bà thỉnh an, lúc ra cửa, có một nha hoàn làm vỡ toàn huân hương ngọc. Nghiễn Trạch đã ở lại để băng bó, ta liền tới thăm ngài trước."

Lão thái thái âm thanh lạnh lùng nói:

"Kẻ nào lại làm việc hậu đậu như vậy, mau đem đuổi ra ngoài đi, khiến chủ tử bị thương. Nghiễn Trạch bị thương có nặng không?"

"Hẳn là không nghiêm trọng, hắn vẫn luôn nói không có việc gì."

Nghe giọng nàng nói có vẻ đã bị sợ hãi

"Nghiễn Trạch sợ những mảnh nhỏ sẽ cứa bị thương ta, nên để ta rời khỏi chỗ thái thái trước."

Lão thái thái nói:

"Hắn cũng còn biết suy nghĩ thay ngươi." Lúc này chén thuốc được đưa lên, Ký Mi liền chủ động nhận lấy chén thuốc, đưa đến trước miệng lão thái thái, để ngài từ từ uống, hầu hạ lão thái thái uống thuốc, lại nói thêm một số chuyện. Lão thái thái đã mệt mỏi, nàng liền cùng cậu đứng dậy tạm thời lui ra ngoài.

Vừa ra đến bên ngoài, Tiêu Phú Thanh liền hỏi nàng:

"Kẻ làm vỡ đồ khiến Nghiễn Trạch bị thương, có phải tên gọi là Nhạn Oái hay không?"

Ký Mi ngốc nghếch lắc đầu:

".....Không nhớ rõ.....Làm sao vậy? nàng có gì đặc biệt sao?"

Tiêu Phú Thanh banh mặt, vài lần muốn nói lại thôi:

"Không có gì, bỗng nhiên nhớ tới bên người đại thái thái hình như cũng có một nha đầu làm việc hậu đậu, không thể lưu lại." Hắn thở dài một hơi tiếp tục nói:

"Ngày hôm qua Phương đại phu nói, để hắn cẩn thận ngẫm lại xem mình sai ở chỗ nào rồi sẽ quay lại chữa tiếp cho ngươi."

Ký Mi ngoan ngoãn gật đầu:

"Vâng, đều nghe cậu an bài."

Trong lòng Tiêu Phú Thanh rõ như gương, nếu nha hoàn sáng nay làm vỡ tòa huân hương ngọc thật sự à Nhạn Oái, thì sự tình không chỉ đơn giản là "không cẩn thận".

Đáng thương cháu gái hắn mắt mù không nhìn thấy, để trượng phu ở ngay dưới mí mắt mình làm chuyện xấu hổ. Hắn liên tục thở dài:

"Hôm nay rất lạnh, ngươi mau trở về nghỉ tạm đi. Một lát nữa nhị thẩm cùng tam thẩm ngươi sẽ tới chăm sóc lão thái thái, ta cũng trở về nghỉ ngơi đây. Nếu xảy ra chuyện gì, cứ sai Kim Thúy đến thư phòng tìm ta."

Ký Mi cười tươi: "Ta đã biết."

Tiêu Phú Thanh xoay người trở lại phòng trong, một lát, lại nhô đầu ra hướng về phía Kim Thúy thúc giục nói:


"Mau mang thiếu nãi nãi nhà ngươi trở về đi." Thấy Kim Thúy đỡ Ký Mi đi ra sân, mới quay đầu vào phòng.

Trên đường trở về viện mình, Ký Mi nhìn cái gì đều thấy mới mẻ, nếu không phải sợ bị người khác phát hiện, nhất định sẽ ở lại chiêm ngưỡng thêm một lúc. Đến nỗi chuyện không thoải mái ở trong viện thái thái ban nãy cũng đã sớm vất lên chín tầng mây. Nhưng Kim Thúy còn nhớ hơn cả nàng:

"Thiếu nãi nãi, nếu lát nữa đại thiếu gia trở về nói muốn nhận nha đầu kia làm di nương thì phải làm sao bây giờ?"

Ký Mi vô tâm cười nói:

"Muốn nhận về thì cứ nhận, chỉ cần có tà tâm, thì ai cũng không ngăn được. Chưa kể, hắn là Tiêu đại thiếu gia, không nạp tam thê tứ thiếp mới là không bình thường." Nàng lại nói tiếp:

"Bất quá, nếu hắn nạp vị thiếp này thì ta cũng sẽ không để cho hắn được thoải mái."

Kim Thúy thích nhất mấy tiết mục sửa trị Tiêu Nghiễn Trạch, hưng phấn nói:

"Ngài có biện pháp gì?"

"Biện pháp sao, hiện tại ta đã nghĩ ra một số biện pháp, nhưng còn rất nhiều chỗ cần phải cẩn thận ngẫm lại."

Kim Thúy thấy trước mắt có một hòn đá nhỏ, một chân đá văng ra, lộ ra hàm răng trắng thoải mái cười nói:

"Nếu thật sự thành công thì sắp có trò hay để xem rồi."

Kim Thúy nhảy lên phía trước:

"Ta muốn góp vai diễn, ta muốn góp vai diễn!"

"......" Ký Mi chỉ lên chóp mũi nàng:

"Tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy."

Thời tiết quả nhiên rất lạnh, đông lạnh cả người Ký Mi, vừa tiến vào phòng nàng đã vội leo lên giường, lấy một cái thảm mỏng đắp lên đùi, đôi tay nhỏ hướng về phía chậu than xoa xoa, cùng Kim Thúy nói nhỏ vài chuyện bí mật, hai người đang trò chuyện vui vẻ, liền nghe tiếng nha hoàn ở gian ngoài vọng vào:

"Đại thiếu gia."

Ký Mi liền ngồi thẳng thân mình, chắp tay đặt trên đầu gối, làm ra bộ dáng ngoan ngoãn chờ hắn tiến vào. Nghiễn Trạch vào phòng, nàng liền nhìn thấy trên bàn tay hắn băng một vòng băng vải, trên vạt áo còn vương vài giọt màu đỏ. Lúc trước nàng chỉ nghĩ rằng cho hắn ăn một cái dẫm chân thật đau, chứ không nghĩ đến dưới tay hắn còn có mảnh vỡ của tòa huân hương, muốn để hắn nếm mùi đau khổ một chút, nhưng cũng không muốn để hắn phải đổ máu.

Nghiễn Trạch đẩy chân thê tử vào phía trong, tìm một chỗ ở trên giường để ngồi xuống, ủ rũ cụp đuôi mắt nói:

"Không phải là ta nói ngươi trở về viện sao? Ngươi lại đi dạo ở đâu? Để ta phải đi tìm hồi lâu." Băng bó xong, hắn vội trở về viện mình, thì không thấy thê tử đâu, hắn phải đi ra ngoài tìm một vòng, ai ngờ thê tử đã về tới, còn ngồi sưởi ấm bên chậu than,

"Ta đi sang chỗ lão thái thái." Ký Mi vẫn bày ra bộ dáng không nhìn thấy như cũ, hướng về phía trượng phu, nghiêng đầu nhìn hắn:

"Tướng công, vết thương trên tay ngươi thế nào?"

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không quan trọng." Nghiễn Trạch nói:

"Cái dẫm chân kia của ngươi cũng thật chính xác, không sai không lệch dẫm ngay giữa tay ta."

Nàng đã sớm muốn hỏi:

"Tướng công, vừa rồi một mảnh hỗn loạn, ta còn chưa kịp hỏi, tại sao ngươi lại ngồi xổm xuống dọn dẹp mảnh vỡ? Đó là việc của nha hoàn mà, tại sao ngươi lại muốn giúp?"

"Ta là đang đau lòng cho tòa huân hương ngọc!"

Nàng nga thanh, rũ mi nói:

"Ta vừa mới đi thăm lão thái thái, nói lại chuyện này, Cửu thúc hỏi ta nha hoàn kia có phải tên gọi là Nhạn Oái hay không, ta nói không biết. Ta cảm thấy thật kì quái nha, Cửu thúc không ở đấy, tại sao hắn biết nha hoàn gây ra rắc rối tên là Nhạn Oái?

"......" Nghiễn Trạch ôm bả vai thê tử, nói:

"Ngươi đừng đoán mò, không phải là ta đã nói với ngươi rồi hay sao, nương mua cho ta một nàng thiếp tên là Nhạn Oái. Ta có nhận, nhưng vẫn luôn để lại ở bên người nương để hầu hạ, nay người gặp rắc rối chính là nàng. Khả năng là trong lúc ta với nàng lén lút gặp nhau, bị Cửu thúc thấy được, liền cho rằng đôi ta có chuyện gì mờ ám, thật buồn cười.

"Trong lúc lén lút gặp nhau?"


"Không phải như ngươi nghĩ, có đôi khi đi đường gặp được, nàng vừa lúc là nha hoàn bên người nương, không tránh được tình huống nương gọi tới để gặp, tính ra thì chưa nói với nhau bao nhiêu câu. Lại bị Cửu thúc bắt gặp, hắn có nói gì về ta với ngươi sao?"

Ký Mi lắc đầu:

"...... Cậu cái gì cũng chưa nói."

Nghiễn Trạch hạ một nụ hôn ở trên má nàng:

"Vậy tại sao lại rầu rĩ không vui?"

"Ta cảm thấy chính mình là một người xấu." Nàng khổ sở ngửa đầu nói:

"Ta dẫm lên tay ngươi khiến ngươi bị thương, ngươi lại một câu cũng chưa từng oán trách ta, ngươi đối với ta tốt như vậy, ta lại khiến ngươi bị thương, trong lòng thật sự băn khoăn. Hiện tại, cảm thấy bản thân mình là một người vô cùng xấu xa."

Nếu nói trước đây Nghiễn Trạch còn có oán khí, vậy thì giờ khắc này thấy thê tử áy náy, một lòng chỉ nghĩ đến việc che chở nàng, trong lòng không còn nửa điểm oán trách:

"Không cố ý nên vô tội, ngươi lại không phải cố ý, ai cũng không thể trách ngươi. Là do ta không tốt, không chú ý đến ngươi. Hiện tại ngẫm lại, thật sự thấy rất sợ, ngươi dẫm lên tay ta vẫn còn tốt, nếu như ngươi vấ phải cái gì ngã xuống bậc thềm, thôi không nghĩ nữa, nghĩ đến đã thấy sợ."

"Nhạn Oái về sau phải làm thiếp thất của ngươi, hôm nay phát sinh chuyện như vậy, có khi nào nàng cho rằng ta một chính thê ác độc hay không?" Ký Mi rưng rưng ủy khuất nói:

"Ta nên giải thích với nàng như thế nào bây giờ, ta không phải người như vậy đâu."

Hắn hừ cười nói:

"Ngươi ngốc sao, quan tâm đến việc nàng nghĩ như thế nào làm gì. Đó chính là một tiểu dâm phụ, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện gần gũi với nam nhân."

Hắn chơi bời ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ánh mắt nào của nữ nhân có ý tứ gì, hắn đoán cũng không sai biệt lắm. Từ lần đầu tiên thấy ánh mắt của Nhạn Oái, liền biết nàng ta là kẻ chuyên đi câu dẫn người khác.

Đã biết đối phương là thể loại không ra gì mà còn chủ độngc cắn câu!? Ký Mi khó hiểu hỏi:

"Tại sao lại mắng nàng như vậy?"

"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, dù sao ta cũng đã biết nàng là người như thế nào."

"A......" Nàng suy nghĩ nói:

"Nếu nàng thật sự giống như ngươi nói, như vậy nàng cùng ngươi ngẫu nhiên gặp mặt, còn có chuyện ngày hôm nay làm vỡ tòa huân hương có thể hiểu được lí do tại sao. Đại khái là do nàng muốn hấp dẫn ánh mắt của ngươi phải không?"

Nghiễn Trạch cũng không nghĩ được sâu xa như vậy, hắn chỉ cảm thấy hắn đi dọn dẹp mảnh vỡ, Nhạn Oái sờ tay hắn là cố ý, còn nguyên nhân phía sau là gì hắn cũng chưa nghĩ tới, bây giờ nghe thê tử nói vậy không khỏi cảm thấy khả nghi:

"Nàng cố ý an bài? Hừ!" Hắn chán ghét nhất là loại nữ nhân tâm tư rắn rết, thông đồng với hắn thì không có gì, nhưng thiết kế an bài hắn, lại đi còn lên kế câu dẫn hắn. Lúc trước Họa Nhi bởi vì có tâm tư chơi xấu đã bị hắn đuổi đi, như vậy xem ra Nhạn Oái cũng không thể lưu lại được:

"Thực sự như vậy, thì ta sẽ nói với nương đem nàng bán đi." Dứt lời, đứng dậy muốn đi.

Ký Mi không nghĩ tới trượng phu phản ứng lớn như vậy, nàng còn muốn giữ lại Nhạn Oái, nàng ta vẫn còn chỗ hữu dụng, trăm triệu lần cũng không thể để nàng ta bị bán đi. Vì thế lôi kéo tay trượng phu, giữ hắn lại:

"Ta chỉ là đoán mò, ngươi đừng xúc động a ——"

Vừa lúc túm phải cái tay hắn đang bị thương, nhất thời đau đến mức thấu tim, nước mắt thoáng chốc trào ra.

Ký Mi cũng thấy được, vội buông tay hắn ra:

"Ta hình như sờ phải băng vải, là bàn tay ngươi bị thương sao, có đau hay không?"

Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể kêu đau?! Hắn lau đi nước mắt vì đau mà chảy ra, từ giữa hàm răng nhả ra một ngụm khí lạnh:

"Ngươi không cần sợ hãi, ta không đau, một chút cũng không đau."

Nàng dùng sức cắn môi, chỉ sợ trong lúc không cẩn thận bật cười ra mất.

Editor: Xin lỗi mọi người vì lâu rồi không đăng chương mới, cũng bởi wattpad quá chập chờn, lúc được lúc không.

Chương sau sẽ không làm mọi người thất vọng đâu. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Ký Mi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui