Cả ngày hôm nay, mặt trời vẫn luôn chói chang. Tiểu nha hoàn dùng nước quét tước mặt đất trong viện, Kim Thúy trầm mặt đứng ở trên hành lang giám sát các nàng làm việc, thỉnh thoảng hướng chính phòng liếc mắt một cái. Ánh mặt trời chói lọi đến mức chói mắt, nhưng trong lòng Kim Thúy lại là một mảnh u ám, rốt cuộc Tiêu Nghiễn Trạch cũng ra khỏi phòng, tươi cười xán lạn, đi đến cửa viện không ngờ quay đầu lại liếc mắt một cái, nhìn thấy Kim Thúy âm trầm đứng đó liền rùng mình.
Nàng vào nhà vén màn lên thì thấy thiếu nãi nãi đang mềm mại vô lực mặc yếm, trên làn da trắng tinh ẩn hiện vết đỏ, từ cổ đến ngực bị che kín bởi dấu vết của hoan ái. Nàng nuốt tiếng kêu vào trong cổ họng, chỉ hận không thể nhéo Tiêu Nghiễn Trạch đánh một cái thật đau.
Ký Mi biết là Kim Thúy tới, mảnh mai vô lực nói:
"Ta muốn uống nước."
Kim Thúy liền nhanh chóng lấy nước ấm cho nàng, Ký Mi uống một ngụm nhỏ, mặt mới dãn ra cười nói:
"Hôm nay là ngày phải thỉnh an lão thái thái, chúng ta ngàn vạn lần không được chậm trễ. Đúng rồi, lần trước ta đến, lão thái thái nghe nói Nghiễn Trạch gần đây thường về nhà ngủ, ngươi đoán lão thái thái nói cái gì, nàng nhỏ giọng nói thầm với ta, là do hắn biết ta có của hồi môn, mới tốt với ta. Haha, hắn thật là biến khéo thành vụng."
Kim Thúy vừa lấy xiêm y trên giá treo đồ, vừa nói:
"Ngài cho rằng lão thái thái nói không đúng ư? Đại thiếu gia đối với ngài thái độ chuyển biến tốt đẹp, còn không phải là bắt đầu từ lúc ấy sao. Lúc trước bắt bẻ ngài không có của hồi môn, lão thái thái mở miệng, hắn mới sửa lại sắc mặt, vẫn là lão thái thái yêu thương người."
Nhưng Ký Mi lại không cảm thấy vậy:
" Ta cảm thấy hắn không phải vì một lí do này, hắn gần đây thường xuyên trở về bồi ra, bởi vì hắn đã bắt đầu biết quan tâm đến ta. " Nàng thấy cảm giác của mình là đúng.
Kim Thúy vừa nghe, từ đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi, thiếu nãi nãi nếu thật sự cho là như vậy, cảm thấy đại thiếu gia quan tâm nàng, thích nàng, đến một ngày nào đó hắn lại bỏ nàng mà đi, nàng chắc chắn sẽ rất thương tâm:
" Thiếu nãi nãi, có vài lời ta không biết có nên nói ra hay không, nói sợ ngài thương tâm oán trách ta, không nói ta lại nghẹn trong lòng khó chịu!"
Ký Mi không thể tưởng tượng được cười khổ nói:
"Ngươi với ta thân thiết như vậy, còn có lời không thể nói sao? "
Kim Thúy thấy bốn bề vắng lặng, lời nói thấm thía:
" Những lời bát thái thái nói với ngài ngày đó không phải là giả. Đại thiếu gia thật sự dưỡng kỹ nữ ở bên ngoài. Trong nhà chúng ta còn có hai nha đầu thông phòng, khiến hắn nán lại thân thiết cũng không ít, hắn hiện tại thường xuyên trở về bồi ngài, vạn nhất đến một ngày nào đó, lại bị những kẻ không biết xấu hổ ngoài kia câu dẫn, ta sợ ngài......"
Ký Mi cười nói:
"Ngươi muốn nói chính là cái này a, sợ một ngày kia, hắn vứt bỏ ta, ta phòng không gối chiếc, tư xuân tịch mịch?"
Nói xong nàng xua xua tay, bộ dáng xuy xét lời nói của Kim Thúy:
"Lòng ta gương sáng tựa hồ, hắn không có khả năng khiến ta vướng bận cả đời, ta chỉ hướng hắn cầu mấy hài tử mà thôi. Chờ ta sinh một mụn con, hắn liền không còn tác dụng gì. "
Kim Thúy thở dài một hơi:
"Ta lo lắng ngài động tâm với hắn, đến lúc đó sẽ thương tâm."
Ký Mi nắm tay Kim Thúy cười nói:
"Ta không yêu thương hắn đâu, chẳng qua ta cùng hài tử đều phải dựa vào hắn nuôi dưỡng thôi."
Kim Thúy rốt cuộc yên tâm, cười ha hả hầu hạ thiếu nãi nãi rửa mặt chải đầu mặc quần áo, chờ canh giờ tới rồi, đi về hướng viện lão thái thái thỉnh an. Gần đây sức khỏe lão thái thái lại không tốt lắm, Tết Đoan Ngọ vẫn còn khoẻ mạnh, tựa hồ đã khỏi hẳn, mới chỉ tốt lên như vậy được mấy ngày, lại bị bệnh. Ký Mi tuy rằng không thể giúp cái gì, nhưng hàng ngày thỉnh an, tận lực cùng lão thái thái nói chuyện vui, làm lão nhân gia tinh thần thoải mái.
Lão thái thái muốn cùng ngoại tôn nữ nói chuyện riêng, Kim Thúy và những nha hoàn khác đều thối lui đến ngoài phòng chờ. Đại nha hoàn Phục Linh của Lão thái thái cùng Họa Nhi kết giao thân mật, cho nên không nhiệt tình đối đãi Kim Thúy, lúc đứng trong viện chờ, Phục Linh cùng bọn nha hoàn đứng ở một chỗ, đem Kim Thúy vất sang một bên.
Kim Thúy vốn dĩ cũng không thích làm quen với bọn nha hoàn tưởng mình là tôn quý, nàng chỉ phiền nhất là khi bọn nha đầu này gây sự với thiếu nãi nãi, nàng sẽ không để mấy nha đầu ấy đắc ý, như Họa Nhi cùng Xuân Nhu đều là hai ả hồ ly tinh. Phục Linh không cùng nàng nói chuyện, nàng liền tự mình đi ra viện ngoại, đến hẻm nhỏ hóng gió, cực kì thanh tĩnh.
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc lén lút đi vào trong hẻm, là tiểu nha hoàn trong viện của mình, Xuân Anh. Kim Thúy buồn bực, nha đầu này không biết mình đang ở đâu sao? Đây là tác quai tác quái, muốn làm gì thì làm? Mang theo nghi vấn, đi theo sau nàng.
Đến chỗ cuối hẻm, thấy Xuân Anh cùng một người xiêm y, nhan sắc tươi đẹp nói chuyện. Giống như người đã cao tuổi, chỉ nghe loáng thoáng cái gì mà mẹ nuôi cùng nhóm nữ nhi, moi tiền trên người cấp nữ nhi mua nguyên liệu.
Kim Thúy khom lưng, lặng lẽ đi tới gần, nghe hai người nói chuyện. Xuân Anh trước nói:
"Cam mụ mụ, ngài đi về trước đi, đừng đến đây nữa, đại thiếu gia nhìn trúng ai hay không nhìn trúng ai, những hạ nhân như chúng ta nào biết được, việc của Cẩm Châu cô nương, ta sợ là không giúp được."
Bà tử kia nói:
"Tôn gia tức phụ nói ngươi rất nhiệt tình,Cẩm Châu cô nương của chúng ta gần đây tưởng niệm đại thiếu gia đến sinh bệnh. Lão bà tử như ta mỗi ngày đều ở đầu hẻm khổ cực chờ thiếu gia tới, nhưng mấy ngày nay, đều không thấy được hắn. Chỉ cầu cô nương mang tin này, kêu đại thiếu gia nhớ tới Cẩm Châu cô nương, bớt thời giờ đi liếc mắt một cái, cô nương chúng ta khóc đến khô cả nước mắt, cũng chả thấy được một cái liếc mắt của đại thiếu gia. "
Kim Thúy nghe xong lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt, mắng Xuân Anh dám cấu kết với người ngoài, làm hỏng chuyện của thiếu nãi nãi.
Lúc này Xuân Anh vẫn tiếp tục từ chối:
"Không được, ta thật giúp không được gì, ngài ngẫm lại đi, thân phận này của ta có thể khiến đại thiếu gia đi gặp người ngoài sao? Ta không phải là tự tìm đường chết hay sao? "
Bà tử kia từ trong tay áo lấy ra bạc vụn, nắm lấy tay Xuân Anh, khẩn cầu nói:
"Mạng người quan trọng, xin thương xót đi. Ngươi không làm được, vậy có thể hay không dẫn ta đi tìm người để nói chuyện? "
Xuân Anh cầm bạc, mềm lòng:
"Mạng người quan trọng, xác thật là không được qua loa. Như vậy đi, Họa Nhi tỷ tỷ của chúng ta cũng là người có lòng nhiệt tình, ngươi chờ ở đây, ta đi hỏi một chút xem nàng có biện pháp nào không."
Nói xong liền để bà tử ở lại chờ, chính mình xoay người đi tìm Họa Nhi.
Kim Thúy phẫn hận nghiến răng, đuổi theo Xuân Anh vào trong viện, đợi cho đến một chỗ ngoặt yên tĩnh không có người, lao vào đánh tới tấp:
"Ngươi thật đáng chết, cư nhiên dám ám thông với hạng đĩ bên ngoài, ngươi như vậy là thích đi làm kỹ nữ sao? Để ta gọi người đem ngươi bán vào đấy! "
Xuân Anh từ lúc năm tuổi đã làm việc ở hậu trạch Tiêu gia, các nàng cùng Phục Linh được mua vào cùng lúc, lúc trước bị an bài đến nơi của đại thiếu nãi nãi làm việc, vốn dĩ tưởng được đảm đương chức đại nha hoàn, về sau sẽ làm quản sự ma ma, không nghĩ tới thiếu nãi nãi không bỏ Kim Thúy, còn xem nàng như nha hoàn bình thường mà sai xử.
Tuy là Xuân Anh tính tình tốt cũng có lúc oán trách, hiện giờ bị ăn đánh, lại bị mắng khó nghe như vậy, làm một nha hoàn có diện mạo, có sĩ diện, sao có thể chịu đựng cơn tức này, lập tức cũng cáu gắt, cùng Kim Thúy đánh nhau:
"Ngươi là cái thứ gì, cũng dám mắng ta?! Cô nãi nãi ta nhịn ngươi đủ rồi, cái đồ gấu đen to xác."
Nhưng Xuân Anh ngày thường chỉ thêu thùa may vá nữ hồng, ghê gớm hơn thì nâng chậu nước tắm, tay trói gà không chặt, sao có thể là đối thủ của Kim Thúy, đánh qua lại một hồi, chỉ có thua. Bất quá, sẽ không đánh, liền kêu gọi người khác tới cứu, khóc sướt mướt, hô to gọi nhỏ mấy hồi, liền xuất hiện một cứu binh, không ai khác chính là Họa Nhi.
Họa Nhi nhìn Xuân Anh bị đánh đến bím tóc cũng bị kéo ra, chạy đến can ngăn:
"Đủ rồi, mau buông tay! Nơi này là Tiêu gia, không phải ở nông thôn hoang dã, mà đi đánh người giương oai! "
Thật vất vả đem Xuân Anh từ tay Kim Thúy cứu ra, Họa Nhi một bên vuốt lại tóc rối của nàng, một bên nói:
"Việc này là thế nào? "
Xuân Anh chỉ khóc thút thít, Kim Thúy thở hổn hển mấy hơi, chỉ vào nàng mắng:
"Các ngươi đều giống nhau, chẳng có kẻ nào tốt cả! Xuân Anh, không phải ngươi đang muốn tìm người giúp mình khuyên tên họ Tiêu kia đi gặp người ngoài sao? Đi thôi, đi thôi, đang lúc cô nương nhà người ta nhớ thương hắn! Các ngươi mau đi theo tú bà kia đi!"
Nói xong, liền vung tay lên, dọa Xuân Anh oa một tiếng, phải tránh ở sau lưng Họa Nhi.
Họa Nhi cũng sợ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, huống hồ nàng mới vừa rồi đã bắt được " tử huyệt " của Kim Thúy, lúc này chỉ nghĩ nên lui lại chờ cáo trạng, liền nói:
"Xuân Anh ngươi cũng đánh, ta, ngươi cũng mắng, tức khí nên tiêu thì tiêu đi. Ta hiện tại muốn mang Xuân Anh đi rửa miệng vết thương, không muốn cùng ngươi tiếp tục đôi co, có thể hay không nhường đường cho chúng ta đi qua?"
Kim Thúy bắt được nhược điểm của Xuân Anh, chống nạnh nói:
"Mau cút đi, chờ thiếu gia trở về lột da của ngươi!"
Họa Nhi thầm nghĩ, hừ, không biết ai bị lột da, che chở Xuân Anh khóc nức nở sau lưng đi về hướng sương phòng của mình. Vào phòng, Xuân Anh lập tức bổ nhào lên giường, khóc ròng nói:
"Ta xong rồi, ta xong rồi —— không thể sống nữa."
Họa Nhi đỡ nàng lên hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Xuân Anh liền khụt khịt đem chân tướng nói ra:
" Cam mụ mụ không phải do ta tự đi tìm, là tôn nhi tức phụ nói có người tìm ta xin hỗ trợ, ta đi, mới biết được là chuyện này. Ta không thể giúp nàng, nên nghĩ đến đi tìm ngươi, đã bị Kim Thúy kia chặn lại đánh một trận."
Họa Nhi an ủi nói:
"Ngươi đừng sợ, việc này không trách ngươi. Kim Thúy đánh ngươi, đến nơi nào cũng không có ai bênh nổi! Ngươi ngẫm lại, ngươi ở trong nhà quen thân biết bao nhiêu người, có bao nhiêu người đã gặp ngươi, Kim Thúy kia thì mấy ai thích? Vừa đen vừa mập mạp, thiếu gia cũng đã sớm thấy nàng không vừa mắt! Nói không chừng, hôm nay nhờ chuyện này, đem nàng đuổi đi luôn."
Xuân Anh cho rằng người bị đuổi đi sẽ là chính mình:
"Thật vậy chăng? Hảo tỷ tỷ, ngươi có biện pháp nào không?"
Đại thiếu gia từ lần trước tháo vải bó chân của nàng, liền không chủ động tìm nàng. Nhưng chi phí ăn mặc của nàng cũng không cắt giảm, đại thiếu gia không có ý niệm đem nàng đuổi ra ngoài, có thể thấy được vẫn muốn để nàng lưu lại. Họa Nhi lần này sửa trị Kim Thúy, không đơn thuần chỉ là vì Xuân Anh, cũng là vì chính mình. Kim Thúy kia là đôi mắt cùng tay chân của thiếu nãi nãi, không có nàng, vị kia có mắt như mù, hoàn toàn trở thành phế vật.
Họa Nhi tới gần lỗ tai Xuân Anh, cùng nàng thì thầm vài câu:
"Đến lúc đó thấy thiếu gia, ngươi liền nói như vậy."
Xuân Anh như người trong mộng mới tỉnh:
"Đúng vậy, ta như thế nào không chú ý tới, Kim Thúy vừa rồi chính là có ý tứ này. Nhờ ngươi nhắc lại, ta nhớ ra rồi, nàng thật sự đối đại thiếu gia lạnh lùng trừng mắt không có sắc mặt tốt, a! Vừa rồi nàng còn gọi đại thiếu gia là " tên họ Tiêu"."
"Gần đây đại thiếu gia thích thiếu nãi nãi, ngày ngày ở tại nơi đó, biết đâu có ác tôi tớ ở giữa xúi giục, còn không đem người đuổi ra!"
Hai người thương lượng xong, liền chờ Tiêu Nghiễn Trạch về nhà.
Họa Nhi giành trước một bước, thời điểm đại thiếu gia vừa vào cửa, liền đem người ngăn cản. Tiêu Nghiễn Trạch vừa thấy Họa Nhi liền nhớ tới cặp chân nhỏ khủng bố kia, biểu hiện không kiên nhẫn nói:
"Chuyện gì?"
Họa Nhi vành mắt hồng hồng nói, thuật lại chuyện Xuân Anh bị Kim Thúy giật đến đứt tóc:
"Đại thiếu gia, ngài phải làm chủ cho chúng ta a, Kim Thúy nàng...... Nàng hôm nay đánh Xuân Anh, còn ở sau lưng ngài nói bậy......"
Nghiễn Trạch đối với việc Xuân Anh bị đánh, không để tâm, nhưng nghe nói mình bị nói bậy sau lưng liền nhíu mày:
"Nói ta cái gì?"
"Nàng mắng ta là hồ ly, chỉ biết câu dẫn ngài, sau đó nói...... Tên họ Tiêu kia...... Ai cần đến hắn...... Kẻ nào muốn nhặt thì đi mà nhặt......"
Họa Nhi thật cẩn thận quan sát biểu tình đại thiếu gia:
"Xuân Anh còn nói, thời điểm ngài không có nhà, nàng thường xuyên ở trước mặt thiếu nãi nãi nói bậy về ngài, đặc biệt vô lễ!"
Nghiên Trạch khí giận ngút trời, trước đây luôn cảm thấy giữa mình cùng Ký Mi có thứ gì đấy ngăn cách, không ngờ nguyên nhân là Kim Thúy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...