“Tôi là Duẫn Thận Nhất, rất vui vì anh còn nhớ tôi.”
Lời thoại vừa hiện ra, kéo Lâm Phong khỏi dòng ký ức về hiện tại. Lại báo danh tính… thật y hệt như mười hai năm trước, tự tin đến hiển nhiên, mười hai năm trước, hay mười hai năm sau, như ai cũng đều biết tên hắn – hắn là Duẫn Thận Nhất, một người đứng trên đỉnh cao của cờ vây.
Xóa từng kí tự trong câu – “Tôi vẫn luôn ở đây đợi chờ anh” chưa gửi đi được ấy, Lâm Phong do dự, đánh ra một câu khác: “Tôi biết anh là Duẫn Thận Nhất, chúc mừng anh, còn nữa … tôi rất ghen tị với anh…”
Chúc mừng Duẫn Thận Nhất năm ngoái đã mang về cup vô địch thế giới, còn ghen tị… cũng thế, giấc mộng mà rất nhiều kì thủ đã theo đuổi, làm được lại có mấy người.
Y vốn có cơ hội thực hiện được, nếu không có vụ tai nạn ấy… chung quy cũng là thiên ý trêu ngươi…
Không biết Duẫn Thận Nhất thấy những lời này sẽ có phản ứng gì, có lẽ giật mình, có lẽ xem thường. Lâm Phong nhìn chằm chằm màn hình miên man suy nghĩ, chừng năm phút sau mới hiện một câu:
“Anh… là ai?”
Lặng vài giây Lâm Phong mới đáp: “Nghe nói Duẫn cửu đẳng không hỏi tên bại tướng của mình.”
Rất nhanh Duẫn Thận Nhất đã hồi âm trở lại: “Vậy là chúng ta đã giao thủ ngoài thực tế rồi? Anh hẳn cũng biết, trừ ván cờ mười hai năm trước với anh, tôi đã không chơi cờ trên mạng nữa. Chúng ta có quen biết trong hiện thực, đúng không?”
Hai tay Lâm Phong run rẩy, y không ngờ Duẫn Thận Nhất lại phản ứng nhanh đến thế, lập tức bắt được sơ hở trong lời nói của y. Lâm Phong vội vàng đóng khung chat lại, rút dây mạng, thật lâu sau y mới hồi phục lại tinh thần.
Lồng ngực đập liên hồi, Lâm Phong lại thấy sợ.
Lâm Phong không muốn Duẫn Thận Nhất biết thân thế của y, y đã quyết định sẽ không bao giờ gặp lại Duẫn Thận Nhất nữa, bởi y sợ, sợ chính y sẽ không khắc chế được bản thân mình. Đêm say rượu ấy, những chuyện đã xảy ra, y vẫn nhớ rõ mồn một, tất cả, đều khắc ghi vào trong tâm trí…
Nụ hôn ấy, là kết quả của việc y không khống chế nổi bản thân. Có trời chứng giám, ngày hôm sau y đã phải dằn lòng thế nào mới giữ nguyên được vẻ tỉnh bơ kia, Duẫn Thận Nhất cũng căng thẳng không muốn đề cập đến, tất cả đều lọt vào mắt y. Y không biết dùng cái cớ “Say rượu” có thể khiến Duẫn Thận Nhất quên đi không, nhưng y biết một điều, y không muốn một ngày kia khi nhìn Duẫn Thận Nhất, sẽ chỉ còn thấy sự khinh thường và chán ghét trong mắt hắn.
Nếu cứ để tình thế phát triển đến mất kiểm soát chẳng bằng ngay từ đầu duy trì khoảng cách thì hơn. Y thà rằng giống như mười năm nay, yên lặng dõi theo Duẫn Thận Nhất, nhìn hắn từng bước bước lên đỉnh cao của cờ vây, còn phần tình cảm không thế cho ai biết ấy, tốt nhất là cứ vĩnh viễn chôn sâu tận đáy lòng đi, cho đến mục nát…
Lặng rót thêm nước ấm vào tách trà đã nguộn tự lúc nào, hớp một hớp, nhịp tim Lâm Phong dần bình yên, cắm dây mạng vào lại máy tính. Vừa nãy chột dạ quá, chắc khó tránh khỏi bị Duẫn Thận Nhất sinh nghi, cái tên thông minh như thế, phản ứng cũng nhanh như vậy, một lúc nào đó cũng sẽ nghi ngờ, chỉ cần hắn tìm lại kì phổ những ván cờ trước kia của y, hẳn sẽ nhận ra y là ai, hay là y lấy cớ mất mạng để đánh lừa hắn.
Nhưng Lâm Phong đâu biết, ngay từ hôm qua Duẫn Thận Nhất đã nghi ngờ y rồi, mấy câu hôm nay chỉ để thử thôi. Thực tế thì, sau khi Duẫn Thận Nhất thấy Lâm Phong thoát ra, hắn đã chắc chắn tám phần Sky chính là Lâm Phong, chỉ có điều không nghĩ đã rõ ràng minh bạch, nhận thức cũng nhận thức rồi, Lâm Phong còn chột dạ làm gì nữa.
Đợi mãi không thấy Lâm Phong login lại, Duẫn Thận Nhất cầm di động, không nghĩ ngợi bấm luôn số điện thoại Lâm Phong.
Tiếng chuông reo réo vang lên, làm Lâm Phong đang ngây ngẩn chuẩn bị đăng nhập lại bị dọa nhảy dựng lên.
Đã trễ thế này còn ma nào gọi đến nữa? Ngoài Vương Ấn chắc cũng chẳng còn ai, chẳng lẽ lại muốn đòi hộp lá trà thượng hạng mấy vạn tệ một cân? Chắc không phải ki bo thế chứ, uống cũng đã uống rồi, có muốn đòi về cũng không đòi được.
Ấn nút trả lời, Lâm Phong lên giọng: “Vương Ấn, tôi đang bận, có gì thì nói mau, còn lá trà thì không có cửa đâu.”
“Sky… là anh?”
Lâm Phong suýt nữa thì đập mặt vào màn hình.
“Anh, anh, anh… thế nào lại…”
Tuy đã kịp phản ứng lại rất nhanh, nhưng lời đã thốt ra sao có thể thu lại. Dù không trực tiếp thừa nhận, nhưng giọng y đã tiết lộ tất cả, muốn chối cãi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhất thời Lâm Phong á khẩu, không biết nói thế nào cho phải.
“Quả nhiên là anh.” – Duẫn Thận Nhất đã khẳng định 100%, giọng còn mang theo vài ý cười, “Vừa rồi tôi hỏi tên anh, sao anh logout?”
“Hả?” – không ngờ Duẫn Thận Nhất lại hỏi thẳng vấn đề như thế, đầu Lâm Phong loạn thành một nhùi, mãi sau mới nhớ ra mình đã chuẩn bị cớ sẵn rồi, “Vừa rồi đúng lúc mất mạng, ở chỗ tôi hay bị mất mạng lắm.”
“Mất mạng à, vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng anh muốn tránh tôi.”
“Nào có, tôi còn muốn hạ với anh một ván nữa ấy chứ.” – Lâm Phong lau lau mồ hôi lạnh, chợt thấy hình như không đúng, chẳng phải y đã quyết định bảo trì khoảng cách với Duẫn Thận Nhất rồi sao, giờ lại tán gẫu hăng thế nhỉ?
“Đúng lúc tôi cũng muốn anh tiếp một bàn, bắt đầu nhé?”
Do dự một lúc, Lâm Phong vui vẻ tán thành.
Đây có lẽ cũng là lần cuối cùng y đánh cờ với Duẫn Thận Nhất. Ngoài đời thực y sẽ không bao giờ gặp lại Duẫn Thận Nhất nữa, trên mạng thì Duẫn Thận Nhất không bao giờ xuất hiện, đã không còn cơ hội nào nữa rồi.
Internet ngăn cách khoảng cách, Lâm Phong thừa nhận áp lực đã giảm rất nhiều. Ván cờ này so với ván cờ trước còn phấn khích hơn nhiều, Duẫn Thận Nhất gần như đã không phòng thủ nữa, mà theo sự dẫn dắt của y, cả hai lao vào tấn công tàn sát đến khó phân thắng bại, tuy theo thời gian, bàn cờ đã không còn một chỗ trống, nhưng đều làm song phương vô cùng tận hứng.
“Đã tới 11 giờ rồi, mai tôi còn một trận đấu, phải nghỉ đây.” – cuối ván cờ, cũng chẳng để ý đến thắng hay bại, Duẫn Thận Nhất chưa thỏa mãn gửi tin nhắn sang.
“Chúc kì khai đắc thắng[1].” – Lâm Phong cũng đã mệt.
“Ừ, à còn một vấn đề cuối cùng, sao tôi đã trở thành kì thủ chuyên nghiệp, ba lần thách đấu anh, anh đều từ chối?”
“Hả? Có ư?”
“Có.”
“Tôi không biết, tôi nhớ đâu có tài khoản G123 thách đấu lần nào đâu nhỉ?”
Duẫn Thận Nhất câm nín, lâu sau mới đáp: “Tôi đổi tài khoản.” – lúc đó hắn đánh bừa một tài khoản, về đến nhà ngay cả pass cũng không nhớ, muốn dùng lại cũng không dùng được.
“……” – Lâm Phong á khẩu.
Ra chỉ là sự hiểu nhầm sơ suất thôi, lại làm y mãi đợi chờ một cái tên vĩnh viễn không tái xuất, suốt mười năm…
***
Ngày hôm sau, đội của Duẫn Thận Nhất xuất trận thuận lợi, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ lọt vào vòng 2. Thời gian thi đấu đợt hai là một tháng sau, đấu xong thì về nước, cũng không muốn ở nước ngoài lâu, Duẫn Thận Nhất thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về.
Nhưng hắn không biết, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đã xảy ra một sự kiện gây xôn xao giới Cờ vây mạng, tài khoản tự xưng là Sky đã tuyên bố rời khỏi Cờ vây Online.
Khi trở về nước, Duẫn Thận Nhất hớn hở gọi điện cho Lâm Phong, muốn cùng y làm một ván cờ nữa, ai ngờ điện thoại lại truyền tới một giọng nói đều đều: Xin chào, số máy này hiện không tồn tại…
Duẫn Thận Nhất thất thần, nắm chặt di động nửa ngày không phản ứng.
Mấy hôm trước còn gọi được, đột nhiên lại không tồn tại, phản ứng đầu tiên của hắn là: di động Lâm Phong đã bị trộm. Nhưng lại nhớ tới chiếc di động của Lâm Phong hắn đã từng thấy, cái di động đã tơi tả không biết dùng trong bao nhiêu năm ấy, cho còn chả có ai thèm lấy, tên trộm kia cũng phải có ánh mắt độc lắm mới đi trộm nó về.
Chẳng lẽ Lâm Phong cố tình lảng tránh hắn?
Đấy là suy nghĩ thứ hai của Duẫn Thận Nhất, càng nghĩ càng có thể. Từ lúc quen Lâm Phong đến nay, con người ấy luôn cố tình cự tuyệt hắn, từ khi chưa biết thân phận trên mạng đến sau khi quen ngoài hiện thực, nếu không phải mỗi lần hắn đều phải dồn Lâm Phong vào đường cùng thì nào có được toại nguyện.
Khó có cơ hội đánh cờ với Duận Thận Nhất, lại bôi nhọ Lâm Phong thế ư?
Càng nghĩ hắn càng giận, suýt nữa thì bóp nát chiếc di động trong tay. Ngay hôm sau, Duẫn Thận Nhất trực tiếp tới kì viện, tận tay lấy địa chỉ nhà Lâm Phong, tới nơi, hắn nhấn chuông cửa, cửa mở, là một ông lão đầu tóc bạc phơ.
“Cậu tìm ai?” – ông cụ đánh giá từ trên xuống dưới Duẫn Thận Nhất vài lần, xác nhận không quen biết thì trong mắt thêm vài phần cảnh giác. Gần đây khu này hay có lắm kẻ lừa đảo, nghe nói là chuyên đi lừa mấy ông lão.
“Chào bác, xin hỏi có Lâm Phong ở nhà không?” – Duẫn Thận Nhất nhận thấy gương mặt ông lão hao hao giống Lâm Phong, đã thầm khẳng định, ngữ khí cũng trở nên cung kính hơn.
“Không có thằng đấy ở đây!” – ông cụ biến sắc, gân cổ rống thẳng mặt Duẫn Thận Nhất, rồi “Rầm” một tiếng —̶ cánh cửa đóng sầm lại.
“Hả?”
Duẫn Thận Nhất ớ người, đối chiếu lại số nhà trên địa chỉ – Đúng rồi mà – hắn liều mạng ấn chuông thêm lần nữa.
Cửa mở, ông lão cầm sẵn một cây chổi trước cửa, mặt đen xì chửi mắng: “Cút! Còn không biến đi, tao đánh gẫy chân mày.”
Duẫn Thận Nhất sợ tới mức thụt lùi lại ba bước, vội la lên: “Bác, bác đừng hiểu nhầm, cháu không phải người xấu, cháu là kì thủ, cháu chỉ tới tìm Lâm Phong thôi, cậu ấy đăng kí địa chỉ này tại kì viện…”
“Tao đã nói, không có thằng đấy, cút ngay!” – ông bác xung hỏa, căn bản có nghe Duẫn Thận Nhất giải thích đâu, giơ chổi đánh tới tấp.
Duẫn Thận Nhất nhanh mắt lẹ chân tránh được, ông lão cũng không đuổi đánh, tức giận “Hừ!” một tiếng, quay trở về, lại đóng cửa cái “Rầm”. Duẫn Thận Nhất sợ hãi đến ngẩn ngơ, thế nào cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc ấy, cánh cửa nhà đối diện chòi ra một cái đầu, vẫy vẫy Duẫn Thận Nhất, “Chàng trai, cậu tìm Lâm Phong hở?”
“A, bác biết Lâm Phong sao?” – Duẫn Thận Nhất mừng rỡ, vội chạy đến.
“Ấy, be bé cái mồm thôi, đừng để lão Lâm nghe được, ổng lại cầm chổi ra đuổi đánh.” ông lão thò đầu ra khỏi cửa trông lén la lén lút, nhưng mặt trông khá hiền lành, ánh mắt nhìn Duẫn Thận Nhất còn tràn đầy tò mò.
“Vì sao?” – Duẫn Thận Nhất bất giác hỏi trước khi kịp suy nghĩ.
Ông bác trốn sau cửa thở dài một hơi, “Cậu tìm Lâm Phong mà lầm chỗ rồi, thằng bé ấy, vài năm trước đã bị lão Lâm đuổi khỏi nhà rồi. Ai~ ác nghiệt quá! Cũng chẳng biết làm sao, thằng bé ngoan như thế, lễ Tết nào cũng gửi quà về, mà toàn bị cái lão họ Lâm kia ném ra ngoài hết.”
Nếu không phải năng lực tự chủ của Duẫn Thận Nhất cao, nhất định hắn sẽ hỏi “Vì sao?” lần nữa. Nhưng ngẫm lại đấy là chuyện riêng tư nhà người ta, hắn cũng không muốn hỏi thăm quá nhiều, chỉ hỏi lại: “Vậy bác có biết hiện giờ Lâm Phong ở đâu không?”
Ông bác đứng sau cửa lắc lắc đầu, đột nhiên “A!” một tiếng, chạy vào trong phòng, lát sau cầm một địa chỉ ra đưa cho Duẫn Thận Nhất.
“Đây là lần trước Lâm Phong về tặng lễ đưa cho ta, còn nói, nếu trong nhà có chuyện gì thì đến nơi này tìm nó.”
“Cháu cám ơn bác.” – Duẫn Thận Nhất nhận tờ địa chỉ, nhìn lại thì đúng là địa chỉ lẫn điện thoại của trường học.
***
Đương lúc chiếc xe thể thao đỏ rực đầy bắt mắt của Duẫn Thận Nhất đậu tại cổng trường, thì cũng là giờ tan trường, mấy đứa bé lao ra cổng, thấy chiếc xe thể thao phong cách cực đẹp thì thích thú vô cùng, trông chủ xe lại đang tiến vào trong trường thì lớn gan đến bên chiếc xe nghịch ngợm, mãi đến khi bố mẹ tới lôi ra mới chịu đi.
“Cậu kia, người ngoài không được vào trong trường, trông cậu cũng không giống phụ huynh, cậu tới có chuyện gì?”
Duẫn Thận Nhất còn chưa bước chân vào cổng, đã bị một bác gái tận tụy trông cửa ngăn lại.
“Tôi tới tìm Lâm Phong, à mà tôi là Duẫn Thận Nhất, là bằng hữu của Lâm Phong.” Duẫn Thận Nhất nho nhã lễ phép, đồng thời cũng giới thiệu thân phận ngời ngời của mình.
“Ra là bằng hữu của Tiểu Lâm hả, sao tôi lại chưa thấy cậu bao giờ nhỉ?” – bác gái lẩm bẩm, nhìn Duẫn Thận Nhất cũng thân thiện hơn, “Chàng trai, cậu không biết Tiểu Lâm đã…”
Lời còn chưa dứt đã bị một giọng nam cắt ngang.
“Lâm Phong không có ở đây.”
“Chủ nhiệm Tiểu Vương, sao nay lại về sớm thế, ai nha nha, xém nữa thì quên, có thư của cậu này, là tòa tạp chí Vạn Lâm gửi tới, chủ nhiệm Vương lại có luận văn được đăng nha, trong trường chủ nhiệm Vương là có tiền đồ nhất đấy…” – bà thím vừa thấy người thì cười đến mấy nếp nhăn cũng dán lại.
“Cám ơn bác Lý.”
Người tới là Vương Ấn, cười cười nhận thư, quay lại nhìn Duẫn Thận Nhất thì sa sầm mặt mày lại.
“Anh là Duẫn Thận Nhất?”
“Hả? Anh biết tôi?” – Duẫn Thận Nhất ngẩn người.
“Không cần đến nữa, Lâm Phong không muốn gặp anh.” – Vương Ấn không trả lời vấn đề của Duẫn Thận Nhất, gã không biết Duẫn Thận Nhất, nhưng biết Duẫn Thận Nhất là ai.
“Sao lại nói Lâm Phong không muốn gặp tôi?” – Duẫn Thận Nhất nheo hai mắt lại, lập tức phản kích, “Tôi không biết anh là ai, có lẽ anh là bạn của Lâm Phong nhưng không thể đại diện cho cậu ấy. Nếu Lâm Phong không muốn gặp tôi, thì tôi cũng muốn nghe lời này từ chính miệng cậu ta, còn nữa… vì cớ gì Lâm Phong lại không muốn gặp tôi? Tuy quen biết cũng chưa tính là lâu, nhưng chúng tôi có một mối liên hệ mà không người ngoài nào hiểu được.”
Duẫn Thận Nhất không hiểu sao hắn lại có cảm giác tức giận đến thế. Tốt xấu gì hắn cũng người đứng đầu trong giới, khác không nói nhưng bản lĩnh tĩnh tâm, dù chỉ có một ít tính cách bạo nộ, vị thế trên kì đàn cũng rất dễ tụt dốc. Nhưng lần này, trong lời nói của hắn liên tiếp ẩn chứa lửa giận cáu kỉnh, đến chính hắn cũng giật mình.
Tóm lại, tuy người thanh niên trước mắt thoạt trông rất hào hoa phong nhã, nhã nhặn hữu lễ, lại phảng phất phong cách người trí thức, nhưng Duẫn Thận Nhất lại chẳng có chút thiện cảm nào với gã, thậm chí còn xen lẫn sự chướng mắt.
Đương nhiên Vương Ấn cũng chẳng có thiện cảm gì với Duẫn Thận Nhất, tức giận nói: “Tôi đương nhiên biết, bởi tôi là bằng hữu duy nhất cũng là tốt nhất của Lâm Phong, chuyện của cậu ta sao tôi không biết.”
Câu này càng chọc tức Duẫn Thận Nhất hơn, mày bất động, mắt nhắm nghiền, nhưng khí thế trui rèn trong những năm thi đấu được nhanh chóng bộc phát.
“Anh có ý gì?”
Duẫn Thận Nhất giờ như một con gà chọi xù lông, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào tới mổ chết người khác. Mà đối thủ của hắn là Vương Ấn – một giáo sư ngày nào cũng đối mặt với lũ nít nhít, sao có được khí thế cường đại như Duẫn Thận Nhất, nên gã cũng bị dọa sợ lùi lại sau hai bước, ánh mắt bắn tới Duẫn Thận Nhất càng phản cảm.
“Có ý gì ấy hả? Hừ! Tự xưng là bằng hữu của Lâm Phong chẳng lẽ lại không biết người hắn hận nhất, không phải chính là anh sao?”
Hận???
Duẫn Thận Nhất hoảng sợ. Chữ ‘Hận’ ấy cứ lờn vờn trong đầu hắn, nhưng lại không cách nào đặt chữ đáng kinh ấy lên mối quan hệ giữa hắn và Lâm Phong. Hắn nhớ tới những khi Lâm Phong ở bên hắn, trừ nụ hôn bất ngờ làm tim hắn đập nhanh ấy, thì những lúc còn lại đều rất vui vẻ.
Thấy hắn lặng người, Vương Ấn cũng lười nói tiếp, xoay người rời đi.
“Lâm Phong… sao cậu ấy lại hận tôi?” Duẫn Thận Nhất theo bản năng giữ Vương Ấn lại, vẻ mặt vừa mờ mịt vừa níu kéo.
Vương Ấn bực mình nói: “Người hận anh nhiều thế, bản thân anh không biết sao?”
“Hả?” – Duẫn Thận Nhất càng lúc càng chẳng hiểu gì.
“Ngẫm lại xem, hàng năm nhiều tân thủ xuất hiện như thế, nhưng người vượt trội lại có mấy, anh không nhận ra những người ấy hận mình sao?” – Vương Ấn trào phúng giải thích.
Duẫn Thận Nhất lặng một lúc, rồi bật cười, “Mệt anh tự nhận là bằng hữu tốt nhất của Lâm Phong, ra anh lại chẳng mảy may hiểu cậu ta, Lâm Phong, không phải loại người ấy.”
“Nga, vậy anh nói xem Lâm Phong là loại người nào?”
Vương Ấn thấy Duẫn Thận Nhất cực lực giữ hình tượng cho Lâm Phong thì chợt thấy nghi hoặc, thêm cả chút hứng thú. Tuy thực sự cái lý do ấy là gã bịa ra thôi, nhưng Duẫn Thận Nhất mới biết Lâm Phong căng lắm là nửa năm, số lần hai người gặp mặt cũng đếm trên đầu ngón tay, dựa vào điều gì lại có thể khẳng định Lâm Phong không phải loại người ấy.
“Cờ như người, người không chơi cờ không thể hiểu được.” – cuối cùng Duẫn Thận Nhất cũng sả một hơi, sảng khoái cả lòng, “Anh nói với Lâm Phong, tôi sẽ còn đến nữa, nếu cậu ấy thực sự không muốn gặp tôi thì xin tự mình nói với tôi.”
***
“Cái gì! Duẫn Thận Nhất đến trường tìm tôi? Sao anh ta biết tôi làm việc tại trường?” – thời điểm Lâm Phong nhận được điện thoại của Vương Ấn thì rất giật hết cả mình, vội vàng hỏi lại. May hôm nay là thứ 5, y không có lên lớp dạy, bằng không kiểu gì cũng bị Duẫn Thận Nhất tóm được.
“Không phải ông nói cho hắn đấy chứ?” – Vương Ấn cũng buồn bực.
“Nào có đâu, tôi đã quyết định không gặp anh ta nữa, ngay cả số điện thoại cũng đổi.” Lâm Phong khổ não túm tóc, đi đi lại lại.
“Ông còn không cho tôi biết, ông đã gặp Duẫn Thận Nhất từ lúc nào, mà… còn nhận hắn làm bằng hữu nữa?” – Vương Ấn thở dài, giọng nói ẩn ẩn sự lo lắng quan tâm.
“Ách…”
“Tôi ở quán nhậu chờ ông.”
Lúc Lâm Phong tới quán nhậu hai người thường uống rượu thì trời đã tối đen kịt, dãy đèn nê-ông chiếu rực cả một khu phố, bầu trời ngay cả một ngôi sao cũng không thấy, khu chợ đêm đầy huyên náo cùng với từng đợt tiếng cười đùa náo nhiệt.
“Ông chủ, vẫn như cũ nhá, một đĩa đậu phộng hai đĩa thịt nướng, với một chai rượu!”
“Có ngay đây!”
Rất nhanh, đậu phộng với rượu đã được mang tới, mười phút sau, hai đĩa thịt nướng cũng lần lượt được bê ra.
Lâm Phong, Vương Ấn cũng chẳng nói gì, anh một ngụm tôi một ngụm, thẳng đến khi còn nửa chai, máy hát mới bắt đầu vận hành.
“Chuyện trước kia của tôi với Duẫn Thận Nhất chắc ông cũng biết, không nói nữa. Nửa năm trước mới gặp nhau một lần, nói được mấy câu, sau đó lại gặp ở bữa tiệc mừng thọ thầy Sở, sau đó hạ hai ván cờ thôi, cũng chẳng phải thâm giao gì.”
Dăm ba câu đã khai xong rõ ràng, nhưng cũng có những chuyện y che giấu, tỷ như cái hôn ngoài ý muốn kia…
“Chỉ đơn giản thế mà hắn đuổi theo ông tới tận trường?” – Vương Ấn chằm chằm nhìn sâu trong mắt Lâm Phong, biểu thị rõ thái độ nghi ngờ.
Lâm Phong gượng gạo cười trừ, uống một hớp rượu, mới nói: “Hắn với tôi là hai loại người khác nhau, nhưng cũng có một điểm chung, là đều si cờ, chỉ cần chạm tới chuyện liên quan đến cờ vây, sẽ trở nên đặc biệt cố chấp.”
“Thật không? Lâm Phong, nếu là vậy thì sự cố chấp của hắn với ông cũng có hơi đáng sợ đấy. Hôm nay hắn bảo tôi chuyển lời tới ông, hắn sẽ còn tới trường tìm, nếu không muốn gặp hắn thì phải chính mồm ông nói ra.”
Lâm Phong đang uống rượu bỗng ho sặc sụa, mãi sau mới nói: “Tôi không gặp lại hắn nữa.”
“Tôi còn nói với hắn, ông rất hận hắn.”
“Cái gì? Ông…” – Lâm Phong vừa sợ vừa giận, “Ông nói với hắn làm gì, tai nạn năm đó tuy một phần do hắn, nhưng cũng là do tôi không cẩn thận, huống hồ hắn cũng không biết, từ lâu tôi đã không trách hắn nữa rồi.”
“Tôi có nói chuyện tai nạn đâu, khẩn trương cái gì hả?” – thấy Lâm Phong hốt ha hốt hoảng, Vương Ấn lại nhịn cười, cúi đầu uống rượu nhuận họng, “Tình cảm của ông đã chuyển từ hận sang yêu, mà cũng nín nhịn mấy năm rồi, tôi là người ngoài cuộc mà còn thấy cực nữa là.”
“Ông lại muốn khuyên tôi buông xuôi đấy hả?” – Lâm Phong cười khổ, muốn nói gì đó, lại một chữ cũng không thốt thành lời, đành uống rượu.
“Có thể hử? Nếu dễ dàng buông xuôi thế, ông đã buông từ lâu rồi, cần gì phải đợi tôi khuyên.” – Vương Ấn vỗ mạnh lên vai Lâm Phong, “Tôi muốn nói, nếu đã không thể buông xuôi vậy cứ cố gắng thử một lần đi. Chứ như bây giờ, bỏ không bỏ được, lại chẳng dám gặp hắn, vậy thì cứ tiếp tục kết giao với hắn đi, lề rề quá, chẳng giống đàn ông gì cả.”
“Hắn không phải GAY.” – Lâm Phong cười khổ.
“Cho hắn hiểu được tình cảm của ông, thì hắn có là Gay hay không cũng có vấn đề gì!” Vương Ấn không muốn nhìn bộ dạng ảo não của Lâm Phong, nhịn không được lại đập cho y một phát nữa, “Sợ cái gì! Dù sao cũng đã quyết định không gặp hắn nữa, cho dù hắn không thể nhận tình cảm của ông, thì kết quả xấu nhất cũng chỉ có thế thôi. Không chừng hắn cũng có cảm giác với ông đấy, chỉ thiếu một người đánh thức hắn thôi. Hôm qua tôi thấy vẻ cố chấp của hắn, thật chẳng giống quan hệ bạn bè bình thường.”
“Nay ông hẹn tôi ra đây để cổ vũ tôi đeo đuổi người ta đấy à?” – Lâm Phong bóp trán, trợn mắt nhìn Vương Ấn. Nghe thế nào đây cũng là một chủ ý thúi hoắc, nếu mọi chuyện đơn giản thế, xã hội mỗi ngày đã chẳng đăng tin đầy vụ tranh cãi tình cảm thế rồi.
Vương Ấn nhún vai, nói: “Tôi chỉ lo ông nhịn lâu quá lại hóa bệnh tâm thần thì…. Loại tình cảm này luôn cần được giãi lòng, nếu thực sự không được, ông đổi mục tiêu đi. Cái tên Duẫn Thận Nhất ấy, tuy mới gặp có một lần, nói được mấy câu đã thấy hắn nóng giận, còn bày ra uy thế kinh lắm, trông tính tình có vẻ không tốt lắm.”
“Theo tôi được biết, thì tình cách của Duẫn Thận Nhất trong giới luôn được đánh giá là tốt lắm, bình tĩnh, hữu lễ, còn có kiếu hài hước.” – Lâm Phong liếc xéo Vương Ấn một cái, “Muốn bàn về tình tính, hai chữ “Không tốt” phải là nhà ông mới đúng. Ê này, uống vừa vừa thôi, cẩn thận về lại ngủ sô pha giờ.”
“Hứ! Trước tôi đã nói rõ rồi, tôi không sợ vợ, tôi nhường cô ấy thôi, ai bảo cô ấy là vợ tôi nào.” Vương Ấn lập tức thanh minh, cố gắng giữ lấy hình tượng đàn ông của mình.
Nhất thời Lâm Phong buồn cười, khẽ cười mỉm, y cầm chén rượu, ý bảo Vương Ấn làm một chén, một hơi nuốt quá nửa, mới thấp giọng nói: “Tôi không muốn gặp Duẫn Thận Nhất cũng vì thương hắn, nên… tôi không thể làm cuộc sống của hắn thay đổi vì mình được. Những năm gần đây, lúc nào cũng yên lặng dõi theo hắn, trong lòng cũng thấy hạnh phúc đủ rồi. Vương Ấn, ông cũng từng yêu, hẳn cũng hiểu, không phải chỉ có được mới là yêu. Tôi đã nghĩ, cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi thôi, có một người mình yêu để thầm lặng dõi theo, có một thằng bạn để giãi bầy tâm sự, còn có cả đám trẻ con thích cờ vây, cứ thế đến khi tóc bạc, răng già, mắt kèm nhèm không còn thấy rõ, tay run rẩy chẳng thể cầm nổi cờ…”
Vương Ấn trầm mặc, nâng chén rượu, uống cạn…
_______________
1. Kì khai tất thắng: Thắng ngay trận đầu tiên, mở cờ là thắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...