Kì Định Kim Sinh

Từ sau hôm mừng thọ thầy Sở, tâm tình Lâm Phong chợt hưng phấn lạ kỳ, cả người so với mấy ngày trước đều hăng hái hẳn ra, khiến cho Vương Ấn luôn mồm hỏi y có phải đã động xuân tâm rồi hay không, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ khác thường? Đến mức làm Lâm Phong phát cáu mà lôi Vương Ấn ra quán làm một chầu rượu.

Nếu chỉ rượu không thì không đáng sợ, đáng sợ chính là con hổ cái ở nhà ấy. Hôm đó Vương Ấn say khướt trở về đã bị vợ đuổi ra phòng khách ngủ cả tháng, từ đấy Vương Ấn không bao giờ thắc mắc Lâm Phong phấn thích cái gì nữa.

Nếu không phải đột nhiên nhận được cuộc điện thoại từ Duẫn Thận Nhất, phỏng chừng Lâm Phong còn cứ thế kéo dài một khoảng thời gian dài dài nữa. Nhưng mà hiện tại thì… Lâm Phong chỉ có thể trơ trơ nhìn cái cột điện trước mắt, vắt óc kiếm cớ.

“Duẫn cửu đẳng à, ha ha, xin chào xin chào.”

“Cái gì? Chơi cờ á? Ai nha, anh chọn thật không khéo, hôm nay tôi không rảnh…”

“Đang làm gì á? A a, tôi đang ở… trường, đang lên lớp… Tối còn phải tới phụ đạo cho một học sinh…”

“Ngày mai ấy hả? Ưm… ngày mai tôi cũng không rảnh…”

“Rốt cuộc thì khi nào rảnh à? Ây ây… để tôi nghĩ xem, gần như một hai tháng tới tôi đều bộn bề công việc… vâng, rất nhiều việc… cứ vậy nhé, tạm biệt.”

Quăng di động sang một bên, Lâm Phong lại quen tay hung hăng cào cào tóc, rốt cuộc thì có chuyện gì mà vị Duẫn Thận Nhất cứ đeo bám lấy y không tha nhỉ? Chẳng phải người này luôn không để mắt tới những đối thủ tầm thường sao? Giờ cứ nhằng nhẵng bám theo một kì thủ nhỏ nhoi tứ đẳng làm gì? Ăn no rửng mỡ à?

Mà không đúng, hay là tên kia đã nghe ngóng được gì đó từ bữa tiệc mừng thọ thầy Sở rồi cũng nên! Rất có thể là như thế, theo tính cách của Duẫn Thận Nhất, rất có khả năng hắn muốn đọ một ván với người từng là kì thủ thiên tài.

Tránh được mồng Một, khó tránh được Mười rằm. Sớm muộn gì cũng tới, xem ra bản thân cũng nên chuẩn bị kỹ lưỡng để điều hòa lại tình trạng một chút. Thực tế thì… Lâm Phong cũng rất mong chờ ván cờ ấy, tuy thực sự y không hy vọng lại gặp dưới tình huống này.

Trong suốt một tuần sau đó, Lâm Phong thường lui tới các kì phòng, chơi cờ với nhiều kì thủ khác nhau, có nghiệp dư, có chuyên nghiệp, thậm chí là với những người chỉ đơn thuần yêu thích cờ vây. Thắng bại cũng không sao cả, quan trọng là… cảm giác – cảm giác khi chơi cờ, cái cảm giác bản thân y tin chắc rằng có thể hạ một ván cờ tuyệt diệu trong sự phấn khích. Đây cũng là khuyết thiếu của Lâm Phong, cũng là điều y phải có được khi đấu với Duẫn Thận Nhất, nếu không có được cảm giác ấy, ván cờ giữa y và Duẫn Thận Nhất cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Y cũng không muốn thua, đặc biệt khi đối thủ là Duẫn Thận Nhất.

Lần này, Lâm Phong chủ động liên lạc với Duẫn Thận Nhất. Giao ước thi đấu ba ngày sau đó, địa điểm là một kì phòng tên “Hắc & Bạch”, thời gian là mười giờ sáng.

Kì phòng này do chính tay Duẫn Thận Nhất mở ra, trong giới ai cũng biết, đến đây đa phần là các kì thủ chuyên nghiệp vẫn còn nuôi chí lớn.

Bước vào cánh cửa của “Hắc & Bạch”, Lâm Phong nuốt ực một ngụm nước miếng, ánh mắt cũng trở nên lén lút. Y tới chơi cờ chứ không muốn bị mọi người chú ý đâu.

“Hey, Lâm tứ đẳng đã tới.”

“Triệu… Triệu cửu đẳng.”

Vừa mới vào đã bị người ta kêu tên mình, Lâm Phong chợt lắp ba lắp bắp. Nhìn kỹ lại, hóa ra là Triệu Lỗi, mà không chỉ thế, ba người còn lại trong Ngũ Hổ Tướng cũng có mặt, một đám ngồi bên quầy Bar, hẳn cũng đã nhận ra y.

Lâm Phong càng khẳng định mấy người này cũng như Duẫn Thận Nhất, trong bữa tiệc đã biết chuyện của y. Nếu không, đáng ra chỉ có y biết họ chứ họ sao biết y được, lại còn vừa tò mò vừa thương tiếc đồng cảm nhìn y.

“Thận Nhất trong sương phòng số 8 chờ anh đấy.” – Kỉ Hiên dựng ngón cái với Lâm Phong, “Anh là người thứ hai bị hắn đeo đuổi đòi đấu đấy, mong anh nghiêm túc, hắn… ôm kì vọng rất lớn ở anh…”

Lâm Phong gãi gãi đầu, thở dài một hơi – Không ổn rồi, chưa gặp Duẫn Thận Nhất mà y đã bắt đầu thấy áp lực rồi.

“Này, tôi không hiểu – tại sao Thận Nhất lại coi trọng Lâm Phong đến thế, cho dù anh ta từng là kì thủ thiên tài được nhiều người chú ý đi chăng nữa, nhưng giờ cũng chỉ là một tên tứ đẳng mười năm không thăng đẳng nổi thì lấy đâu ra trận đấu đáng giá.”

Nhìn Lâm Phong đẩy cửa phòng số 8, cơn bất mãn của Lí Mẫn Hân cũng trào ra.

“Vì… người này với Thận Nhất mà nói, chắc là đặc biệt…”

“Hả?”

“Cả ngày hôm qua, Thận Nhất hủy một cuộc phỏng vấn đã định trước, giam trong phòng luyện mấy cuốn sách cờ vây để chuẩn bị đấy.”

“Hắn nghĩ hắn thi đấu dành danh nhân chiến[1] đấy hả?”

“Tuy không phải danh nhân chiến, nhưng thực lực của Thận Nhất cũng không thấp so với danh nhân chiến là mấy đâu… Mẫn Hân, ghen tị hả?”

“Thèm vào…”

Tuy Lâm Phong không nghe thấy mấy người đằng sau nói chuyện, nhưng việc đấu thật sự nghiêm túc với Duẫn Thận Nhất, khi mở cánh cửa phòng số 8 ra, y đã nhận ra ngay tức khắc.

Ngay khi cánh cửa mở ra, một luồng áp lực vô hình đã ập vào mặt, làm Lâm Phong không tự chủ hít mạnh một hơi bình ổn lại sự cộng hưởng trong lòng. Nhưng quả thật không có mấy tác dụng, từ từ đóng cửa lại, năm ngón tay vẫn giữ chặt cửa cũng run lên vì kích động.


Lâm Phong vẫn rất mong chờ ván cờ này, dù cho trước đó luôn kiếm cớ từ chối, nhưng thực sự đó chỉ tâm lý run sợ khi giấc mộng y đã luôn mơ lại trở thành sự thật, quả thật y vẫn chưa hết bàng hoàng. Chung quy Lâm Phong cũng không phải loại người trốn tránh, cho nên hôm nay y mới ngồi trước mặt Duẫn Thận Nhất.

“Đã để ngài đợi lâu, Duẫn cửu đẳng.”

Dưới áp lực của Duẫn Thận Nhất, sự bình tĩnh ngoài mặt của Lâm Phong như thành một loại che giấu. Nhưng lòng y cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, dù sao Lâm Phong cũng từng là thiên tài cờ vây, sự bình tĩnh đã được tôi luyện từ vô số các trận đấu.

“Anh đến rất đúng giờ, là tôi đến sớm.” – giọng Duẫn Thận Nhất mang theo chất khàn trầm thấp, “Tôi có thói quen tới trước mỗi trận thi đấu nửa giờ, ngồi trước bàn cờ để lấy sự tập trung.”

“Tôi cũng không phải đối thủ thi đấu của anh.”

“Có phải là thi đấu hay không, chỉ cần ngồi đối diện tôi, đều là đối thủ của tôi. Lâm Phong, mời anh hạ một ván cờ thực sự với tôi.” – Duẫn Thận Nhất không cười, ánh mắt dừng trên người Lâm Phong, vô cùng chuyên chú.

“Tôi sẽ… à, trước khi bắt đầu, ngài có thể cho tôi biết vì sao ngài kiên quyết muốn cùng tôi hạ một ván cờ không? Vì tôi từng là kì thủ thiên tài ư?”

“Tôi không để tâm đến chuyện quá khứ, anh… rất muốn biết nguyên nhân sao?”

“À, thì dù sao tôi cũng là người sùng bái Duẫn cửu đẳng, cũng hiểu chút ít tính tình của Duẫn cửu đẳng, một kì thủ như tôi chắc hẳn không thể lọt vào mắt ngài…”

“Bắt đầu đi! Khi anh thua, tôi cho anh một đáp án.”

Lâm Phong nheo nheo mắt, tháo cặp kính xuống, đáy mắt xẹt qua một ý nghĩ nào đó, vừa nói chuyện vừa bốc mấy quân cờ. Đoán quân kết thúc, Duẫn Thận Nhất cầm quân đen đi trước.

***

Ván cờ đằng đẵng kéo dài hơn ván cờ lần trước Lâm Phong đấu với thầy, lại vì đấu thực sự mà tốc độ càng chậm hơn. Khi ván cờ kết thúc, trên mặt Lâm Phong đã phủ một lớp mồ hôi lạnh, thể lực hao thoát gần hết làm hơi thở của anh yếu ớt không yên.

“Chỗ này, còn chỗ này nữa, anh hạ rất tùy ý.” – Duẫn Thận Nhất cao giọng.

“Xin lỗi, tôi đã làm hết sức.” – Lâm Phong tháo kính xuống, giơ tay lau mồ hôi trên trán. Lâu lắm rồi không hạ một ván cờ kịch liệt như vậy, y vẫn đánh giá cao năng lực của mình. Lâm Phong muốn uống nước, khi y quay sang nhìn mới phát hiện bình trà đã hết từ khi nao.

Phát hiện giọng Lâm Phong có vài phần suy yếu, Duẫn Thận Nhất dời mắt khỏi bàn cờ chăm chú nhìn Lâm Phong, hắn ngây ngẩn một lúc, mới nhớ tới lời Tống Bình từng nói.

“… Di chứng sau vụ tai nạn đã khiến cơ thể hắn… không thể chịu đựng nổi áp lực lớn trong khi thi đấu được nữa.”

Trông dáng vẻ Lâm Phong tháo kính xuống, chà lau lớp mồ hôi, đôi mắt hơi nhắm lại, sắt mặt tái nhợt, vẻ suy yếu ấy lại làm hắn thỏa mãn không nói thành lời. Rồi lòng hắn “Ầm” một tiếng, không biết từ khi nào đã căng phồng lên, càng lúc càng thít chặt lồng ngực hắn như một dây cung dương căng. Tim hắn nhảy lên loạn nhịp.

“Tôi ra ngoài đổi ấm trà, anh nghỉ ngơi một chút đi, rồi phục bàn[2] sau?”

Còn phải phục bàn nữa hả? – Lâm Phong tròn mắt, muốn ngăn cản Duẫn Thận Nhất thì hắn đã mở cửa bước ra ngoài.

Bên quầy Bar chỉ còn lác đác vài người. Bốn hổ đã đi ba hổ, còn mỗi Lí Mẫn Hân vẫn ngồi chờ, uống từng ngụm ly nước chanh trong suốt, chiếc TV bên cạnh vẫn thao thao về một trận đấu cờ.

“Đã xong rồi hả?” – thấy Duẫn Thận Nhất đi ra, Lí Mẫn Hân dời khỏi màn hình, mở miệng hỏi.

“Cho một bình trà, hai phần sandwich.” – gọi một tiếng trước quầy, Duẫn Thận Nhất mới đáp lại: “Ừ, không ngờ lại nhập tâm như vậy, đấu những 5 tiếng mà đói bụng cũng không phát hiện ra.”

“Hắn chơi khá lắm sao?”

“Vượt tiêu chuẩn.” – Duẫn Thận Nhất bưng khay đựng bình trà với phần sandwich, nhếch mép cười thản nhiên.

“Ông đã nói thế, tôi cũng muốn đánh với hắn một ván.” – vượt tiêu chuẩn của Duẫn Thận Nhất đồng nghĩa với – đây là một trận đấu rất đáng giá.

“Hôm nay thì thôi đi, cơ thể hắn không chịu nổi, chơi liên tục 5 giờ đã quá sức với hắn rồi, về sau hắn suy nghĩ càng lâu, nước cờ càng tùy ý.”

“Ông đau lòng hắn đấy hả?” – Lí Mẫn Hân lại tròn mắt lên.

“Bậy nào.” – Duẫn Thận Nhất thoáng ngẩn ra, xoay người rời đi.

Tuy mồm nói Lí Mẫn Hân nghĩ bậy nghĩ bạ, nhưng khi trở lại phòng số 8, thấy Lâm Phong đang ngồi dựa hẳn vào sô pha nghỉ ngơi, cặp kính lung lay trên ngón út, hàng mi thật dài tạo thành một vệt râm nho nhỏ trên mặt. Hắn thế nhưng lại có cảm giác đau lòng.

Tiếng đóng cửa làm Lâm Phong choàng tỉnh, vội vàng ngồi ngay ngắn, vừa đeo kính vừa quay lại nhìn. Thấy khay trà với sandwich Duẫn Thận Nhất mang vào, y nuốt nước miếng ực một cái.

“Sắc mặt anh khó coi quá, ăn tạm cái này đi.” – Duẫn Thận Nhất đặt khay xuống, thuận tay rót trà cho Lâm Phong.


“Cám ơn.” – Lâm Phong tiếp nhận chén trà, thổi nhè nhẹ, nhấp ngụm trà lót dạ, hương lá trà thoang thoảng làm tâm tình căng cứng của y bình ổn lại, sắc mặt cũng tươi lên vài phần.

“Đây chẳng có mấy đồ để ăn, chỉ có sandwich thôi, ăn lót dạ trước, tối tôi mời anh đi ăn đồ Nhật.” Duẫn Thận Nhất đẩy phần sandwich sang.

“Rất ngon mà.” – Lâm Phong cắn một miếng, mặt mày hớn hả – “Duẫn cửu đẳng, ngài không cần khách sáo mời tôi ăn cơm hay vân vân gì đó đâu, hôm nay tôi cũng làm ngài mất không ít thời giờ rồi, thật sự xin lỗi nhé.”

“Tôi có chỗ nào làm anh bất mãn sao?” – Duẫn Thận Nhất đột nhiên chau mày hỏi.

“Hả?”

“Anh luôn từ chối tôi.”

“Không, nào có đâu…” – Lâm Phong chột dạ cầm tách trà lên.

“Vậy thì tối ăn đồ Nhật.”

“Nhưng đồ Nhật đắt lắm… mà tôi cũng không thích ăn cá phi-lê[3] đâu, sake tôi cũng không uống quen…”

“Vậy thì đi ăn lẩu, tôi biết một nhà hàng có món lẩu ngon lắm, mùa đông mà ngồi bên nồi lẩu thì còn gì bằng, anh không có vấn đề gì chứ?”

“… Không.”

Lâm Phong gục mặt xuống uống trà, giờ có vấn đề thì cũng chẳng dám nói ra nữa. Tuy giọng Duẫn Thận Nhất rất ôn hòa, nhưng ngữ khí lại tuyệt đối không hòa nhã, còn ẩn ẩn dấu hiệu núi lửa sắp phun trào, chỉ còn thiếu một cái ngòi thôi.

Núi lửa cuối cùng cũng ngủ trở lại, Duẫn Thận Nhất nở vài ý cười.

“Đã thấy đỡ chưa, có thể phục bàn rồi chứ?”

“Ha… đỡ hơn nhiều rồi.” – tuy không còn đủ tập trung để chơi cờ được nữa, nhưng phục bàn thì có thể miễn cưỡng duy trì được.

Còn về cái sự nghi vấn lúc trước khi chơi của Lâm Phong, thì vì quá hoảng hốt mà y đã quăng nó đi xó nào đó rồi. Duẫn Thận Nhất cũng không chủ động nhắc lại nữa, chẳng lẽ lại nói rằng – hắn muốn trông thấy vẻ mặt khi thua của y sao? – chỉ sợ lúc ấy Lâm Phong không trở mặt mới là lạ.

Lần này Duẫn Thận Nhất rất nghiêm túc, ngay cả phục bàn cũng không buông tha cho Lâm Phong. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, mỗi nước cờ đều thảo luận với Lâm Phong, nhất là đến giữa ván cờ, hắn hưng phấn cứ như phát hiện ra đại lục mới. Những nước cờ giữa ván của Lâm Phong đã bộc lộ sự tấn công mạnh mẽ, cho dù từng đấu với rất nhiều đối thủ nhưng không mấy người có thể đuổi kịp hắn đến mức này, những nước cờ chiếm ưu thế ban đầu của hắn gần như hoàn toàn mất tác dụng, nếu không phải Lâm Phong tính sai một nước, kết cục ván cờ này ai thắng ai thua, sợ rằng khó nói trước được.

Lấy năng lực Lâm Phong ban đầu mà nói, sợ rằng nước cờ sai kia cũng không thực sự là tính sai, mà là cơ thể Lâm Phong dần suy nhược không chịu nổi áp lực nữa, không tập trung cao được nên mới dẫn tới sai một nước.

“Lần sau chừng nào anh rảnh?”

“Hả?”

“Lần sau chúng ta sẽ hạ một ván cờ nhanh[4]” – Duẫn Thận Nhất chăm chú nhìn Lâm Phong, ánh mắt xẹt qua vài tia sáng – “Lần này tôi thắng không võ, anh không bại bởi tôi mà bởi chính cơ thể anh, lần sau, trước khi cơ thể anh suy nhược không chịu nổi áp lực nữa, tôi sẽ quyết thắng bại với anh.”

“Tôi bận rất nhiều việc, khi nào có thời gian rỗi còn chưa biết được, như vậy đi…” Lâm Phong nâng kính, mỉm cười, “Tôi nghĩ, ván cờ sau tôi nhất định sẽ ưu tiên suy nghĩ của ngài.”

“Một lời đã định.” – nhìn sâu vào mắt Lâm Phong, xác nhận không phải y nói cho có lệ, ý cười trên mặt Duẫn Thận Nhất càng sâu thêm, “Vậy… chúng ta đi ăn lẩu thôi.”

“Hả?” – Lâm Phong kinh ngạc ngẩng đầu giờ mới phát hiện đã 6 giờ tối, cả hai phục bàn so ra cũng không kém cạnh thời gian chơi cờ là nhiêu.

Bước ra khỏi “Hắc & Bạch”, trời đã tối không thể tối hơn, đèn đường cũng bật thành hàng, chiếu trên mặt đường những quầng sáng u mờ, chợt thấy khí man mát chạm trên làn da, Lâm Phong ngẩn người, bất giác giơ tay, một vật trắng nhu mềm tan nhanh trong lòng bàn tay mình.

Tuyết rơi.

Chiếc xe thể thao đỏ lửa dừng trước mặt Lâm Phong, nhô đầu ra cửa kính xe là kì thủ nổi bất nhất trong giới cờ vây – Duẫn Thận Nhất, cho dù là người tinh anh ấy thì cũng vì cái lạnh mà cóng lại.

“Lên xe mau, lạnh muốn chết.”

Trong xe mở điều hòa, chỉ chừng 5 phút, cơ thể Lâm Phong đã ấm trở lại, dâng thêm vài phần buồn ngủ. Ván cờ hôm nay thực sự đã làm y hao tổn rất nhiều sức lực, không như Duẫn Thận Nhất vẫn khỏe re, làm y lại cảm thấy nỗi ghen tị nhỏ nhoi trong lòng.

“Duẫn cửu đẳng, tuyết rơi đường trơn lắm, xin lái chậm lại chút được không!” – cảm thấy tốc độ xe quá nhanh, sắc mặt Lâm Phong còn kém hơn cả trước khi lên xe.


“Hửm?” – Duẫn Thận Nhất ngẩn ra mấy giây, bật cười, “Một lần rắn cắn, mười năm nhớ đời. Yên tâm đi, tôi không phóng nhanh vượt ẩu đâu.”

Nói thì nói thế, nhưng Duẫn Thận Nhất cũng giảm tốc độ xe xuống.

Lâm Phong ấn ấn mi tâm, nhẹ nhàng xoa bóp, không nói nữa, cũng không muốn quấy rầy Duẫn Thận Nhất chuyên tâm lái xe. Y muốn ngủ một giấc, nhưng đèn đường cùng đám đèn nháy nhoang nhoáng từ các cửa hiệu bên đường làm y hoa mắt, thế nào cũng không ngủ được.

Không rõ đã qua bao lâu, bên tai truyền tới tiếng – “Đến rồi.” – y mới buông tay xuống.

Đỗ xe xong đâu đấy, còn chưa kịp vào cửa, hương thuốc Đông y lẫn với mùi đồ ăn đã xộc vào mũi.

“Món lẩu ở đây đều cho thêm các dược liệu Đông y bồi bổ cơ thể, ăn ngon mà rất dinh dưỡng.”

“Duẫn cửu đẳng có vẻ quen chỗ này nhỉ?”

“Ừ! Mùa đông nào tôi cùng đám bạn cũng đến đây…”

Duẫn Thận Chứng còn chưa kịp nói xong, một giọng nói đã chứng thực lời hắn.

“Thận Nhất!”

Một giọng nữ đầy ngạc nhiên và vui mừng vang lên, nháy mắt một màu đỏ đã nuốt trọn tầm mắt Lâm Phong, cô gái trông rất quen, như đã gặp ở đâu đó rồi, một thân đỏ sắc đã nhắc nhở Lâm Phong.

Trần Mặc Vũ, người cùng Duẫn Thận Nhất đến khách sạn dùng cơm hôm đó. Cô nàng có vẻ rất thích màu đỏ. Hôm ấy thì khoác một chiếc áo đỏ rực, cao thon xinh đẹp, hôm nay thì vận một bộ sườn xám đỏ tươi, quyến rũ thướt tha.

“Tiểu Vũ, hôm nay xinh quá nha.” – đỗi mới mỹ nhân, Duẫn Thận Nhất chưa bao giờ tiết kiệm lời ngợi khen.

“Thận Nhất, hôm nay lại dẫn bạn đến ăn… A? Lâm tiên sinh.” – cô gái nhận ra Lâm Phong, hơi ngạc nhiên nhìn y.

Lâm Phong gượng cười, gật đầu, “Cô Trần, xin chào.”

“Trông tinh thần Lâm tiên sinh có vẻ không tốt lắm thì phải?”

“Ừ! Hôm nay bị anh kéo đi đánh cờ hơi lâu, Tiểu Vũ, chỗ cũ, trước cho một chai rượu đế để hắn nâng cao tinh thần cái đã.”

Thẳng đến khi bị kéo vào trong một sương phòng, Lâm Phong mới biết cái gọi là ‘chỗ cũ’ chính là đây. Hiển nhiên sương phòng này dành riêng cho Duẫn Thận Nhất, góc phòng còn đặt một bàn cờ. Căn phòng vô cùng sạch sẽ, hẳn mỗi ngày đều có người quét tước đều đặn, ngoài cửa sổ là cảnh ven sông, tầm nhìn khoáng đạt, chỉ tiếc trời đã tối, không nhìn rõ được thứ gì, men theo những bóng đèn nê-ông ven bờ vẫn có thể thấy được những bông tuyết không ngừng bay bay.

Trần Mặc Vũ dẫn hai người vào sương phòng, cười cười với Duẫn Thận Nhất, rồi quay ra ngoài.

“Cô Trần làm việc ở đây à?” – nhìn bóng dáng cô gái rời xa, Lâm Phong khó nén nổi tò mò, cô gái này nhìn theo phương diện nào cũng không giống một người phục vụ.

Duẫn Thận Nhất biết y hiểu nhầm, bật cười nói: “Tiểu Vũ xuất thân từ gia đình Đông y, ông bà nội, cha mẹ rồi cả anh chị chú bác đều làm bác sỹ. Chỉ có cô ấy, từ bé đã không thích theo nghiệp nhà, mặc dù học đến thạc sĩ y học nhưng chỉ thích mỗi cái đem dược liệu kết hợp với thức ăn, tốt nghiệp xong thì mở ngay một quán lẩu. Hôm nay anh có lộc ăn đấy, mỗi lần tôi đến, cô ấy đều tự tay chuẩn bị, dược liệu nước dùng đều là hàng tốt nhất, bên ngoài không thể so sánh được đâu.”

“Tôi đây đúng là hưởng sái từ Duẫn cửu đẳng rồi.” – Lâm Phong cười thản nhiên, “Có bạn gái xuất sắc vậy, sự nghiệp, tình trường Duẫn cửu đẳng đều gặt hái được thành công, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Duẫn Thận Nhất chỉ cười, không đáp lại. Kỳ thật Trần Mặc Vũ cũng không tính là bạn gái hắn, mặc dù hai người đã quen biết ba năm có thừa, nhưng một người bận việc phát triển cửa hàng, một người chuyên tâm chơi cờ, thời gian bên nhau cũng chả nhiều, nếu nói là người yêu thì chưa đủ, chỉ là ở chung thì vui vẻ, hòa hợp thôi. Song đây là chuyện riêng tư của hắn, cũng không cần phải giải thích với Lâm Phong.

Lúc cánh cửa bị gõ ba tiếng, đúng như Duẫn Thận Nhất nói, nhân viên phục vụ mang rượu tới trước, nguyên liệu cho món lẩu cũng được đưa lên theo, chỉ có nước dùng là chưa đến, vì Trần Mặc Vũ tự tay chế biến nên chậm hơn chút.

“Đến, uống chút rượu ấm bụng trước đã.”

“Tôi kính Duẫn cửu đẳng một chén.”

“Một chén ư? Đây là rượu đế chứ có phải bia đâu, không lẽ anh muốn chuốc tôi say khướt để trả thù thua cờ đó hả?”

Lâm Phong ngẩn ra, bật cười – “Không ngờ Duẫn cửu đẳng ngài cũng biết nói đùa, tôi vẫn nghĩ ngài là người thật sự nghiêm túc cơ.”

“Khi chơi cờ đương nhiên phải nghiêm túc, giờ là lúc ăn cơm uống rượu, chẳng lẽ cứ phải nghiêm mặt sao.” – Duẫn Thận Nhất mỉm cười, “Mà anh cũng đừng luôn miệng “Ngài” “Ngài” với tôi, người ta nói trước lạ sau quen, chúng ta đến cờ cũng đấu rồi, coi như bằng hữu, nói chuyện không cần để ý, cứ như đám Mẫn Hân gọi tôi là Thận Nhất đi.”

“Duẫn cửu đẳng luôn dùng kì lực để kết bạn nhỉ?” – Lâm Phong hỏi.

“Hả?” – Duẫn Thận Nhất bị hỏi thì nhất thời ngẩn người, – “Đó là… tôi không có ý đó, chẳng qua con người tôi trừ chơi cờ ra, những cái khác không hiểu nhiều, cho nên mới thân với kì thủ hơn, có cùng đề tài cũng dễ thành bạn mà.”

“Tôi hiểu.” – Lâm Phong đẩy gọng kính, “Tuy không phải cố ý, nhưng đôi khi lời nói của Duẫn cửu đẳng sẽ đả thương người khác đấy.”

Duẫn Thận Nhất chăm chú nhìn y, làm Lâm Phong không kìm được giơ tay sờ sờ hai má, nghi hoặc nhìn lại.

“Có vẻ anh còn mẫn cảm hơn người bình thường.” – Duẫn Thận Nhất nhẹ nhàng nở một nụ cười, như rất vui vẻ, “Lần đầu tiên gặp anh tại phòng nghỉ trong kì viện, tôi còn nghĩ anh trông lõi đời hơn người, giờ mới phát hiện, quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo.”

“Câu này nghe như… không phải khen tôi thì phải.” – Lâm Phong nhíu mày, “Tôi cũng nghĩ rằng – cho dù Duẫn cửu đẳng có rời bàn cờ thì vẫn là người lãnh đạm hữu lễ, giờ nhìn lại, cũng quả thật nhìn người không thể nhìn tướng mạo.”

Duẫn Thận Nhất nâng chén rượu tinh xảo lên, “Tất nhiên, chúng ta còn chưa hiểu rõ đối phương, thế càng phải tiến thêm một bước tìm hiểu, nên chén rượu này, chúng ta vẫn nên từ từ nhấp từng ngụm đến hết đi.”

Lâm Phong cũng giơ chén rượu lên, một hơi uống cạn mới mập mờ nói, “Thật ra… tôi không nghĩ tới việc hiểu rõ Duẫn cửu đẳng…”


Duẫn Thận Nhất nghe thấy rất rõ, mắt ánh lên nghi hoặc, nhưng còn chưa kịp hỏi, Lâm Phong đã nhận ra mình lỡ lời, tự động giải thích.

“Vì tôi coi Duẫn cửu đẳng như thần tượng sùng bái của mình, chẳng phải có câu là “Khoảng cách sinh mĩ cảm” đấy sao, quá hiểu biết sẽ làm mất đi cảm giác sùng bái ấy.”

Duẫn Thận Nhất cười sang sảng – “Vậy vừa đúng lúc, tôi cũng không muốn làm thần tượng của người khác đâu, làm bạn vẫn thoải mái tự nhiên hơn.” – nói rồi hắn mới nhấp một ngụm rượu, cũng không dám một hơi uống cạn như Lâm Phong, bụng rỗng uống rượu rất dễ say.

Sau ba tuần rượu, nước dùng cũng được đưa lên, thạc sĩ y học pha chế có khác, mùi vị quả nhiên hơn người. Về sau Lâm Phong chỉ lo ăn, ngay cả nói cũng không cất một tiếng. Dù sao có Trần Mặc Vũ tiếp, Duẫn Thận Nhất cũng không buồn vì không ai nói chuyện cùng. Nhưng thật ra Lâm Phong thấy chính y cũng chả vui mừng nổi, đúng là chả khác gì cái bóng đèn, nên y càng tập trung ăn, đầu cũng không ngẩng lên nữa.

Duẫn Thận Nhất bộn bề thi đấu mấy tháng nay, cũng lâu không gặp mặt Trần Mặc Vũ, hai người ha ha tâm sự, đến khi ăn xong mới phát hiện người ngồi im lặng nãy giờ – Lâm Phong đã say mềm từ khi nào, gục trên bàn, bình rượu bên cạnh chỉ còn thấy đáy.

“Thận Nhất, người bạn này của anh, cũng thật có ý tứ.” – Trần Mặc Vũ che miệng khẽ cười.

Duẫn Thận Nhất nhìn bình rượu trống trơn, vừa đau đầu vừa buồn cười, “Một cân rượu hắn uống tám lạng, cũng không biết anh ta sống ở đâu, chẳng còn cách nào khác ngoài mang về nhà anh ở tạm một đêm thôi. Tiểu Vũ, em gọi hai người hỗ trợ đem anh ta vào xe giúp anh.”

Trần Mặc Vũ gọi người, rồi cùng Duẫn Thận Nhất ra bãi đậu xe, thấy Lâm Phong bị nhét vào xe, cô lo lắng hỏi: “Thận Nhất, anh cũng uống rượu, hay là gọi taxi đi.”

“Yên tâm, anh chỉ uống một hai chén thôi, vẫn tỉnh táo lắm.” – Duẫn Thận Nhất vỗ vỗ tay cô, “Anh đáp ứng, nhất định sẽ đi với tốc độ chậm nhất.”

Nói tới đây chợt nhắc hắn nhớ tới khi Lâm Phong từng đề cập đến tốc độ xe thì mặt mày nhợt nhạt, hắn chợt mỉm cười, cười xong lại thấy khó chịu, nếu không phải vụ tai nạn xe kia, không chừng Lâm Phong đã trở thành đối thủ mạnh nhất của hắn.

***

Đi được nửa đường thì Lâm Phong tỉnh lại, nằm trên hàng ghế sau xe mơ mơ màng màng, qua một lúc lâu mới biết mình đang nằm trong xe, vội níu chặt góc áo Duẫn Thận Nhất, thầm thào: “Chậm thôi.”

Duẫn Thận Nhất sống trên tầng mười hai của tòa nhà, bình thường hắn thích đi cầu thang bộ, tiện rèn thể lực luôn. Nhưng hôm nay vác thêm một người đang say bí tỉ, cũng đành phải yên phận vào thang máy đi lên. Cũng may lúc trước khi mua phòng đã cân nhắc có thể bạn bè ở lại chơi cờ qua đêm, nên hắn chuẩn bị thêm một phòng cho khách, bằng không hắn cũng không vác Lâm Phong về nhà, mà tìm một phòng khách sạn nào đó quẳng Lâm Phong vào cho đỡ rách việc.

Đem người vứt lên giường, hắn đẩy đẩy người Lâm Phong, “Này, tỉnh tỉnh, tuy tôi không ưa sạch quá mức, nhưng muốn ngủ thoải mái thì đề nghị anh đi tắm trước rồi hẵng ngủ tiếp.”

Lâm Phong ú ớ “Ừ” một tiếng, khẽ nhúc nhích người như muốn ngồi dậy, nhưng cuối cùng mặt lại cứ chôn trong gối.

Duẫn Thận Nhất lắc lắc đầu, cười bản thân sao lại đi đề nghị với cái người đã say không biết nhân sự gì kia. Rồi tiện tay giúp Lâm Phong cởi áo khoác, đắp chăn, lại thấy gọng kính bị gối làm cong xuống, hắn cúi xuống kéo chiếc kính ra đặt đầu giường.

Lâm Phong chợt như bừng tỉnh, đôi mắt ngà ngà mông lung, ánh mắt mờ mịt ướt át không tiêu cự đảo qua gương mặt Duẫn Thận Nhất đang cận kề trước mắt. Đột nhiên không gian mông lung ấy chợt lóe lên hai đóa hoa lửa bừng cháy, bao hàm một thứ tình cảm mãnh liệt không lời. Duẫn Thận Nhất cả kinh, quên mất cả việc hắn phải đứng lên, ngơ ngẩn nhìn mắt Lâm Phong, hai đóa hoa ấy cứ cháy cứ cháy ngày càng mãnh liệt, làm hắn có cảm giác không thở nổi.

Mùi rượu tràn khoang mũi, trong miệng, đầu lưỡi mang theo vị rượu cất chứa một thứ khát vọng *** khiến kẻ khác chấn động, đủ để trầm mê bất cứ ai, không thể cự tuyệt cũng chẳng thể phản kháng.

Không biết đã qua bao lâu, khi Duẫn Thận Nhất phản ứng lại, Lâm Phong đã say sưa ngủ, còn hắn, chỉ còn biết lấy tay che môi mình, không thể tán đi hương rượu lẫn sự xung động trong hắn, khiến hắn thật lâu sau mới tìm lại được chính mình.

Hắn… bị Lâm Phong hôn.

Hoang đường hơn, hắn lại chìm đắm trong nụ hôn ấy… đến tận khi kết thúc.

Nhìn khuôn mặt ngủ say vô hại của Lâm Phong, Duẫn Thận Nhất hít sâu một hơi, cố gắng duy trì mặt nạ bình tĩnh, xoay người ra khỏi phòng.

__________________

1. Danh hiệu chiến: Hiện tại có 7 danh hiệu lớn nhất trong cờ vây (từ thấp tới cao)

121 Kì định kim sinh – Thụy Giả

Biên tập: MissTony

1.碁聖: Vi Thánh

2.王座: Vương Tọa

3.天元: Thiên Nguyên

4.十段: Thập Đẳng

5.本因坊: Bản Nhân Phường

6.名人: Danh Nhân

7.棋聖: Kì Thánh

Nguồn: Đây – Mọi người quan tâm có thể tìm hiểu kỹ hơn.

2. Phục bàn – Khôi phục lại ván cờ: Khi 1 ván cờ kết thúc, các kì thủ chuyên nghiệp thường có thói quen khôi phục lại toàn bộ các nước đi từ đầu đến cuối, phân tích, thảo luận và nhận xét về mỗi nước, mỗi thế cờ. Từ đó rút ra kinh nghiệp, tìm điểm yếu của đối phương hay đơn giản là thưởng thức lại cả quá trình của mình. Đây cũng là cách học mang lại thành quả rất lớn cho các kì thủ khi mới đặt chân vào giới cờ vây.

Nguồn: Baike

3. Cờ nhanh: Một ván cờ có các hạng mục: 30 phút, 20 phút và 15 phút. Người chơi phải cố gắng lướt nhanh bàn cờ và suy nghĩ thật nhanh để không bị thua do hết thời gian, bởi chỉ cần một bên “rụng kim” (hết thời gian) thì xem như thua cuộc, bất kể diễn biến trong ván cờ ra sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui