Kì Định Kim Sinh

Cánh cửa mở ra rồi khép lại phát ra những tiếng nho nhỏ.

Không ngờ căn phòng nghỉ hẻo lánh này đã có người nhanh chân tới trước. Duẫn Thận Nhất ngây người một lúc, tay vẫn giữ cửa, do dự một lúc rồi buông ra.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến mình, cũng không cần thiết phải đổi một phòng nghỉ khác. Tới chiếc sô pha bên cửa sổ ngồi xuống, theo thói quen hút một điếu thuốc, rít một hơi rồi từ từ phả ra một vòng khói, nhắm mắt lại, lát lại mở ra, ánh mắt hắn dừng trên người nhanh chân hơn kia.

Người ấy ngủ thật say, bên cạnh còn đặt một cặp kính, nửa mặt chôn trong tay, tóc như bị gãi mà trông rối bù, nhìn gương mặt lộ một nửa, trông quen quen mắt?

Hẳn là đã từng gặp qua.

Khi tàn thuốc vô ý rơi xuống tay, Duẫn Thận Nhất mới giật mình hoàn hồn, hắn thế nhưng lại chăm chú nhìn nửa gương mặt kia đến xuất thần. Tiện tay dụi tàn thuốc, hắn bật cười, lắc lắc đầu. Hắn nghĩ gì vậy chứ, chỉ là trông quen mắt thôi mà, quá nửa là gặp trên trường đấu, kì thủ đông như vậy, trông quen mặt cũng nhiều, ừ chẳng qua… đại thể là không nhớ tên thôi.

Hẳn không bao giờ ấn tượng nhiều lắm với những bại tướng trên bàn cờ của mình, cũng chẳng quan trọng, hắn không muốn lãng phí phần tinh lực ấy. Dần dà, cũng bị cho là loại cao ngạo lãnh đạm.

Lại rút một điếu nữa, hút từ từ, ánh mắt dừng nơi bầu trời xanh nhạt ngoài cửa sổ, rồi lại quay đầu nhìn nửa gương mặt đang ngủ say. Một khuôn mặt bình thường như bao khuôn mặt khác, chẳng có điểm đặc biệt hút người nào, vậy mà… nhìn dáng ngủ say ấy, lại lôi kéo cả con sâu ngủ trong Duẫn Thận Nhất chui ra.

Nhìn đồng hồ, còn cách buổi đấu cờ chiều một giờ nữa, ngủ một giấc cũng không vấn đề gì. Lí Mẫn Hân là đối thủ quen thuộc của hắn, đối thủ càng quen thuộc càng khó đối phó. Buổi đấu sáng đã làm hao hụt của hắn không ít tế bào não, giờ lợi dụng một giờ để nghỉ ngơi cũng tốt, có thể gia tăng thêm vài phần thắng.

Hắn cần thả lỏng.

Đặt chuông báo thức trên di động xong đâu đấy, hai hàng mi chớp chớp rồi dính vào nhau, rất nhanh chìm vào giấc mộng.

***

“Lần này anh thắng.”

Lí Mẫn Hân chưa bao giờ nói ba chữ “Tôi đã thua” khỏi miệng, như thể hiện lòng tin không chịu thua đã ngấm vào cốt tủy, mà Duẫn Thuận Nhất cũng rất thích điểm này ở anh ta. Chính vì Lí Mẫn Hân không bao giờ chịu thua, nên hắn mới nhớ cái tên Lí Mẫn Hân, cũng thừa nhận đây là một trong những đối thủ mạnh nhất của hắn.

“Lần sau…” Duẫn Thận Nhất thản nhiên cười, “Tôi sẽ thắng tiếp.”

Nếu Lí Mẫn Hân không chịu thua, thì Duẫn Thận Nhất là tự tin tuyệt đối. Vô luận đối mặt với bất cứ đối thủ nào, thế cờ nào đi nữa, hắn cũng đều tin, người chiến thắng cuối cùng là hắn, mà hắn, lại hưởng thụ chính quá trình chiến thắng ấy.

Lí Mẫn Hân trợn trừng mắt lên nhìn, mà mắt anh khá to, lúc trợn trông đến là tròn, nom lại thêm vài phần trẻ con, chẳng giống người trưởng thành 26 tuổi gì cả.

Lời tuyên chiến lần sau sẽ thắng còn chưa kịp thoát khỏi miệng, Lí Mẫn Hân đã bị đám đèn nháy nhấp nhoáng cắt ngang, đám phóng viên vội vã muốn giật tin độc đắc nhắm hai người nhào tới.

“Duẫn cửu đẳng, chúc mừng ngày, đây là lần thứ năm liên tiếp ngài dành Quán quân giải Cờ vây Quốc gia, hiện nay ngài đang đứng đầu toàn quốc, xin hỏi ngài có muốn nói điều gì không?”

“Lí cửu đẳng, buổi đấu cờ sáng ngài đã chiếm ưu thế, xin hỏi với buổi đấu chiều thất bại, ngài có suy nghĩ gì?”

“Lí cửu đẳng, theo thống kê, trong các lượt đấu với Duẫn cửu đẳng, ngài đã thua ba lần, ngài có cho rằng Duẫn cửu đẳng là khắc tinh của mình không?”

Câu hỏi của đám phóng viên là vô biên, Duẫn Thận Nhất mang theo nụ cười nhàn nhạt, dùng cách trả lời cực thường thường ứng phó với mấy câu hỏi râu ria, rồi dẫn đề tài đẩy hết sang Lí Mẫn Hân. Thừa dịp đám phóng viên túm tụm vây chặt Lí Mẫn Hân đang tíu tít đáp trả, hắn lặng lẽ chuồn theo cửa sau thoát thân.

“Duẫn Thận Nhất, đồ đểu cáng kia…” – Lí Mẫn Hân chỉ còn biết vừa phỉ nhổ oán thầm, vừa đau đầu đối phó với đám phóng viên.

Cửa sau đã có người chờ sẵn.

“Đấy, tôi đã bảo lần này thoát thân trước chắc chắn là Duẫn Thận Nhất mà, không sai chứ, tiền đâu, trả tiền đê.” – Triệu Lỗi cười tươi rói như mặt trời, hướng lòng bàn tay về hai người còn lại.

“Cái tên ngốc Lí Mẫn Hân ấy, lần nào cá hắn cũng thua, lần sau… không cược hắn nữa.” – Lưu Minh Dịch ảo não rút một tờ tiền lớn trong ví ra.

“Lần nào ông cũng nói thế, mà lần nào ông cũng chọn hắn.” – Kỉ Hiên thở dài thườn thượt, lưu luyến đặt tờ tiền vào tay Triệu Lỗi.

“Ông thì không cược hắn đấy?” – Lưu Minh Dịch mỉa mai.

Kỉ Hiên lại thở dài một hơi, “Thế nên tôi cũng ngốc.”

Duẫn Thận Nhất đi tới, vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ba người các cậu lại lấy tôi với Lí Mẫn Hân ra cá cược, nói mãi không chừa, tiền cược này, sung công!” – vừa nói vừa chộp hai tờ tiền trong tay Triệu Lỗi.

Triệu Lỗi chỉ nhún nhún vai, “Duẫn đại danh thủ Quốc gia à, ngài đã thắng, vậy chiếu theo lệ cũ, phải đãi.”

Tiền cược kia vốn là để sung công mà.


“Lần này đi ăn thịt nướng đi… Ủa? Thận Nhất, ông cầm áo của ai đấy?” – Kỉ Hiên giờ mới phát hiện, tây trang thì vẫn đầy đủ trên người Thận Nhất, mà trên tay hắn lại có một chiếc áo khoác đen, vạt áo còn hơi nhăn nhăn. Vừa thấy cũng biết không phải của Duẫn Thận Nhất rồi, quần áo của tên này lúc nào cũng được là ủi phẳng phiu, mặc trên người cũng ra dáng hẳn.

“A, cậu không nói suýt nữa tôi cũng quên.” – bấy giờ Duẫn Thận Nhất mới nhớ lại chuyện ban nãy, “Các cậu đợi tôi một lát, tôi đi trả áo rồi trở lại.”

“Ai?”

Ba người còn ngơ ngác chưa hiểu, muốn truy hỏi thì Duẫn Thận Nhất đã đi xa.

Trở lại căn phòng nghỉ vắng lặng, Duẫn Thận Nhất đẩy cửa, bên trong không một bóng người.

“Nguy rồi… không tìm thấy chủ nhân chiếc áo…”

***

Khi tiếng chuông báo thức trên di động reo lên đáng thức Duẫn Thận Nhất, thì trên người đã có chiếc áo khoác nhăn nhúm đắp lên, mùi hương thoang thoảng từ chiếc áo làm hắn còn lơ mơ ngủ cũng bật tỉnh trong nháy mắt. Nhìn sang chiếc sô pha đối diện, quả nhiên đã không còn thấy người thanh niên kia. Chiếc áo khoác vốn đắp trên hắn, lúc ấy vội vàng đi thi đấu cũng thuận tay cầm luôn theo, giờ nghĩ lại thấy có chút phiền phức. Mà cũng không biết người ấy tên gì, muốn tìm cũng không biết nên tìm từ đâu. Thôi đặt ở đây vậy, có lẽ người ấy sẽ quay lại lấy.

Vừa nghĩ vậy, cánh cửa phía sau mở ra, có người bước vào, nhìn thấy Duẫn Thận Nhất, một tiếng kinh ngạc nho nhỏ phát ra.

Duẫn Thận Nhất quay lại, đúng là người hắn muốn tìm mà chưa biết tìm thế nào.

“Chào anh.” – người ấy mỉm cười – “Tôi quay lại lấy chiếc áo.”

“Tôi cũng không biết làm thế nào để trả lại anh, may quá anh đã quay lại.” – Duẫn Thận Nhất cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, khách sáo hữu lễ nói một tiếng – “Cám ơn!”

Người đang đứng trước mặt như có hơi khác với ấn tượng lúc trước, chắc do đeo thêm cặp kính nên trông khôn khéo hơn nhiều, ngay cả khi cười cũng thêm vài phần lõi đời.

“Không phải khách sáo, nếu bất cẩn bị nhiễm lạnh thua cờ thì làm sao, không phải rất đáng tiếc ha. Hôm nay tôi nghiên cứu trong phòng được chứng kiến trận đấu rất ngoạn mục, Duẫn cửu đẳng đã thực sự đạt tới cảnh giới tinh diệu tuyệt luân rồi.”

“Nên phải cảm ơn anh, có hôm nào rảnh, mời anh đi ăn cơm.”

Đây là hắn nói khách sáo thế thôi, ngay cả đối phương tên gì Duẫn Thận Nhất cũng không hỏi, chỉ đưa chiếc áo trả lại. Người ấy cũng chẳng nói gì thêm, chỉ cười tiếp nhận, vô tình, ngón tay hai người đã chạm qua nhau.

Một cảm giác man mát truyền vào da tay Duẫn Thận Nhất, tim hắn khẽ rung lên, người ấy đã quay người rời khỏi phòng.

Ngoài song cửa, vài chiếc lá vàng khô rơi rụng theo gió, tuy vẫn đang là mùa thu, nhưng dường như đã có cái hiu quạnh của đầu đông, ngay cả ánh nắng chiếu trên người, cũng không còn ấm nữa.

Duẫn Thận Nhất chợt thấy hơi hối hận, hắn hẳn nên hỏi tên người ấy, dù rằng mai sẽ quên, nhưng hỏi một lần cũng tốt.

***

Lâm Phong vừa ra khỏi cửa kì viện, chuông điện thoại đã réo lên như đòi mạng, giai điệu réo rắt đã báo danh tính của người gọi đến. Gãi gãi tóc loạn một phen, Lâm Phong không muốn chút nào, từ từ ấn nút nghe.

“Tên khốn họ Lâm kia, đây là lần thứ ba trong tháng mày đến muộn rồi đấy, không phải mày muốn toàn bộ lương tháng này bị khấu trừ đấy hả, nói cho mà biết nhá, không có tiền ăn cơm cũng đừng có sang nhà tao ăn rình…”

Tiếng quát mắng như liên thanh làm Lâm Phong phải kéo xa di động khỏi tai, chờ đến khi đầu bên kia dần yếu đi mới đặt lại bên tai.

“Vương Ấn, châm chước cho tôi chút đi, đây là tình huống đặc biệt thôi mà, giờ vừa đúng 4 giờ, muộn lắm là 10 phút nữa tôi sẽ có mặt tại trường…”

“Mày thì có cái tình huống đặc biệt gì chứ, có phải đàn bà mỗi tháng kinh nguyệt một lần đâu, mà mẹ nó chứ, cho dù là đàn bà cũng không một tháng nghỉ đến ba lần, mau cút về đây nhanh, lão già đó tao sẽ giúp mày kéo dài, 10 phút nữa không đến thì cứ bye bye tiền lương tháng này đi, khốn khiếp, tối nhớ mời tao uống rượu.”

Đối phương cúp điện thoại, di động truyền đến những tiếng tít tít kéo dài. Tuy bị chửi té tát, Lâm Phong cũng chỉ cười khổ như cũ. Mấy năm gần đây, thành tựu duy nhất là kết giao với thằng bạn mồm miệng cay độc thế đấy.

Chiếc xe bus chậm 15 phút từ tốn dừng trước mặt Lâm Phong. Lên xe, Lâm Phong lại quen tay gãi tung đầu tóc lần nữa, đại khái… có thể… có lẽ… tiền lương tháng này thật sự bay mất rồi.

Nghề nghiệp của Lâm Phong là kì thủ chuyên nghiệp kiêm thầy giáo một lớp cờ vây nhỏ tại trường tiểu học, dạy những đứa bé yêu thích với cờ vây. Phí đấu cờ còi cọc không đủ duy trì được cuộc sống cơ bản, ví như cả chức chính cùng chức phụ đảo qua đảo lại, mỗi tuần 4 giờ chiều hai, tư, sáu là thời gian y giảng bài, cũng là nguồn sinh hoạt phí duy nhất của Lâm Phong.

Ông lão ngồi tại phòng tài vụ bắn cho Lâm Phong một ánh mắt vô thanh như muốn nói – tháng này “anh” đừng có mơ đến tiền lương.- Lâm Phong thở dài gãi gãi đầu, đi vào phòng dạy.

“Thật xin lỗi, thầy đến muộn nửa giờ, tuy lãng phí thời gian của các em, nhưng hôm nay thầy được chứng kiến một ván cờ vô cùng tuyệt vời đấy.” – Lâm Phong hớn ha hớn hở khoa chân múa tay với đám trẻ con dưới bục giảng, “Thật muốn cho các em xem quá, ừm nhưng… thầy nghi với thực lực của các em, không biết có thể nghiệm ra không, nên thầy vẫn không thể dẫn các em theo… Giờ các em chia làm hai tổ, tìm một đối thủ đấu…”

Dưới bục giảng truyền lên một tiếng “Xuỵttt”, từ nửa giờ trước đám trẻ con đã tự động chia tổ đấu rồi, bọn nhóc đã quá quen với thói quen đi dạy muộn của Lâm Phong.

“Trẻ con giờ thật là…”


Lâm Phong cảm khái vạn lần, vừa quay đầu đã thấy thằng bạn Vương Ấn thò đầu vào, vẻ mặt giận dữ, vung tay làm một tư thế “Sát” với y.

Buổi tối nhất định mời ông đi uống rượu – Lâm Phong cười cười, làm một tư thế uống rượu.

Tiền lương không có thì uống rượu cái nỗi gì – Vương Ấn không do dự ném tới ánh mắt coi thường sâu sắc.

Vậy thì ông mời tôi uống đi. – Lâm Phong nhoẻn cười, tâm trạng hôm nay rất tốt, không uống chút rượu thì thật có lỗi với bản thân quá.

Mơ đi!! Tưởng tốt thế sao. – Vương Ấn quay đầu rời đi.

Lâm Phong vẫn cười, thằng bạn ác mồm này ấy à, mạnh miệng vậy thôi, lòng thì mềm lắm.

***

Ròng rã một tháng sống bèo bọt, Lâm Phong bất ngờ gặp lại Duẫn Thận Nhất.



Kì thi thăng đẳng năm nay đã tới, địa điểm tổ chức tại một khách sạn, thi xong còn được chiêu đãi một bữa ăn. Tuy một bàn mười người tám món ăn với một món canh, nhưng với Lâm Phong cả tháng qua uống nước thay cơm mà nói, được ăn còn làm y hưng phấn hơn cả đấu cờ.

Ừ nhưng không may, y ăn no quá!!!

Buổi chiều còn một lượt đấu nữa.

Vuốt vuốt bụng, Lâm Phong quyết định tản bộ quanh khách sạn, vừa xúc tiến quá trình tiêu hóa thức ăn vừa đảm bảo sức khỏe. Ngang qua bãi đỗ xe, một chiếc xe thể thao đỏ rực thu hút sự chú ý của y.

Duẫn Thận Nhất mới mua xe mới, trên báo chí cũng đăng qua, Lâm Phong nhìn lướt qua biển số xe, ừ, đúng là chiếc xe này rồi. Nhìn chiếc xe mà Lâm Phong lại nghĩ đến cả tháng qua, cùng là kì thủ chuyên nghiệp, vậy mà khác biệt lớn thế. Người ta một ván cờ, tiền thưởng hơn vạn, mà còn dùng Đô-la để tính, còn mình một ván cờ chỉ đủ ăn cơm, người ta xe thể thao xịn, mình chen chúc xe bus.

Người với người, kết quả sẽ có một người bị nuốt chửng! – Lâm Phong dời mắt khỏi cánh cửa xe đang mở ra, quay người tiếp tục quãng đường tản bộ.

“A? Là anh?”

Phía sau vọng lại tiếng kêu bất ngờ.

Duẫn Thận Nhất vừa xuống xe thì thấy Lâm Phong, muốn gọi tên, lại chỉ biết kêu một tiếng – “Là anh”, trông thấy người ấy có vài phần ngạc nhiên quay đầu lại, hắn lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Lâm Phong không ngờ Duẫn Thận Nhất còn nhớ được mình, đã một tháng rồi, mà cũng chỉ gặp có một lần.

“Duẫn cửu đẳng, chào ngài.” – chào hỏi đạm nhạt qua loa, kéo khoảng cách giữa hai người tách xa một chút, Lâm Phong cũng không muốn thân cận quá mức với vị danh thủ lẫy lừng tiếng tăm này.

Từ trên xe xuống còn có một người phụ nữ, tóc dài tới eo, khoác chiếc áo đỏ đứng cạnh bên xe thể thao cùng màu, thật sự rất xứng đôi.

“Thận Nhất, bạn của anh à?”

“A…” – Duẫn Thận Nhất bị hỏi chợt ngẩn ra, hơi hối hận, ngay cả một cái tên của người này hắn cũng không biết để chào.

“Lâm Phong, người hâm mộ Duẫn cửu đẳng.” – như nhận ra Duẫn Thận Nhất xấu hổ, Lâm Phong chủ động giới thiệu bản thân mình.

“A ha, tôi là Trần Mặc Vũ, cũng là người hâm mộ Duẫn cửu đẳng.” – cô gái vươn tay nhẹ nhàng bắt tay Lâm Phong, cử chỉ phóng khoáng tự nhiên, dung mạo xinh đẹp, thật khiến người khác dễ sinh cảm tình.

Chắc là đang hẹn hò! – Lâm Phong nghĩ thầm, vẻ tươi cười vẫn không đổi, nhẹ giọng: “Thôi không quấy rầy hai vị nữa, hẹn gặp lại.”

“Hey, cũng đi ăn một bữa đi, tôi còn thiếu anh một lần.” – được giải vây, Duẫn Thận Nhất đối với Lâm Phong cũng sinh cảm tình.

“Hả?” – Lâm Phong nhìn Duẫn Thận Nhất, bật cười thầm, sờ sờ lên bụng, “Tôi đã ăn rồi, đành phải cự tuyệt ý tốt của Duẫn cửu đẳng thôi.”

Hơn nữa, y cũng không có hứng làm bóng đèn* đâu.

“A, vậy lần sau có cơ hội mời anh vậy.” – Duẫn Thận Nhất vẫn trưng một nụ cười thản nhiên như thường, như đối với lời cự tuyệt cũng không giao động.


“Ngài quá khách sáo rồi, việc nhỏ kia không cần phải để tâm đâu, tạm biệt. Cô Trần, tạm biệt.”

***

Uống nước suông một tháng, giờ lại chè chén quá độ nên hậu di chứng là tản bộ không giải trừ được. Buổi đấu cờ chiều, Lâm Phong đã bảy tám lượt thăm hỏi bác WC, làm trọng tài không vui, còn ánh mắt đối thủ thì như châm như giễu, y đành bỏ mình nhận thua.

Đã mười năm trụ lại tứ đẳng, đối với chuyện thăng đẳng y đã sớm chẳng còn hy vọng gì. Sở dĩ đến tham gia chỉ xuất phát từ tình cảm muốn chơi cờ… cùng với số thức ăn miễn phí!!!

Ra khỏi phòng thi đấu, bụng dạ không hiểu sao ẩn ẩn nặng, chân cẳng đi được mấy bước cũng nhũn ra, cuối cùng y đành ôm bụng quay lại Toilet trong khách sạn, ngồi lên bồn cầu, móc di động.

“Vương Ấn ơi…”

“Ông bạn, ông tính thời gian cũng chuẩn lắm, tôi vừa tan học mở điện thoại ông đã gọi tới rồi.” – di động truyền tới tiếng liến thoắng của Vương Ấn.

“Ông còn lên lớp nào nữa không?”

“Lên lớp thì không, nhưng còn phải viết báo cáo nộp lên lão già kia.”

“Báo cáo thì viết muộn chút cũng không sao đâu, đi uống rượu với tôi.”

“Tâm trạng tốt hử?”

“Không, lần này xấu.”

Di động im lặng một lúc mới có tiếng vang lên, “Thua à?”

“Ừ, thật không cam tâm.”

“Ông ở đâu? Tôi đến đón.”

Lâm Phong đột nhiên có cảm giác buồn cười – có bạn cũng thật thích! – nói xong tên khách sạn còn tiện thể bỏ thêm một câu: “Đi qua tiệm thuốc thì mua hộ tôi lọ thuốc xổ nhé.”

Đầu kia di động lại im lặng lần nữa, sau đó truyền đến tiếng gầm gừ giận dữ, “Tên hâm kia, không phải thua vì nguyên nhân này đấy chứ?”

Lâm Phong bắt đầu cào cào tóc, “Ừm… hình như… đúng thế… buổi trưa không cẩn thận, ăn hơi nhiều…”

“Đáng kiếp!”

Di động vang lên tiếng cụp máy thật mạnh.

Duẫn Thận Nhất không cố ý nghe lén Lâm Phong cùng người khác nói chuyện, chẳng qua hắn cũng đang ngồi trên bồn cầu cách vách buồng Lâm Phong, mà tấm gỗ mỏng manh ở giữa không ngăn được âm thanh truyền sang, cho dù hắn không muốn nghe cũng phải nghe, không phải do hắn đâu nhá.

Giọng Lâm Phong rất dễ nghe, truyền từ bên sang mang theo vẻ kì kì lạ lạ, âm thang trầm thấp lại thêm vài phần mềm mại.

Duẫn Thận Nhất đột nhiên nhớ ra – A đúng rồi, năm nay kì thi thăng đẳng được tổ chức tại khách sạn này, Lâm Phong cũng là kì thủ chuyên nghiệp, thảo nào lại xuất hiện ở đây. Nhưng, vì ăn trưa quá nhiều mà thua trận, loại hành động bất cẩn này là kiểu Duẫn Thận Nhất ghét nhất. Bất luận là thi đấu kiểu gì, trước khi thi cũng phải đặt bản thân trong tình trạng tốt nhất, đây là đạo đức cơ bản của kì thủ chuyên nghiệp, nếu làm không được thì không thể trở thành kì thủ giỏi được.

Nhưng khi nghe Lâm Phong nói chuyện điện thoại, Duẫn Thận Nhất lại cảm thấy buồn cười, hắn thật sự rất muốn nhìn vẻ mặt Lâm Phong lúc này. Giọng điệu oan ức không cam tâm cộng với vẻ mặt đáng thương, rốt cuộc sẽ trông như thế nào nhỉ?

Ý nghĩ cũng chỉ chợt lóe lên rồi tắt ngúm. Duẫn Thận Nhất đẩy cửa WC, đến bồn rửa tay, trước khi ra khỏi toilet còn quay lại liếc nhìn một cái mới ra.

Chừng một tiếng sau, Vương Ấn chạy tới khách sạn, vòng vo một vòng lớn trước cổng không thấy bóng dáng Lâm Phong đâu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, gã trực tiếp vọt vào toilet. Quả nhiên nhìn thấy Lâm Phong đang nhũn nhùn sấp mặt trên bệ cạnh bồn rửa tay.

“Này này, còn sống không hả?” – người đã độc mồm, đương nhiên không thể trông mong hắn sẽ nói lời hay ho gì được.

Lâm Phong hữu khí vô lực phất phất tay, “Ngại quá, làm ông thất vọng rồi, tôi vẫn còn sống ~~”

“Thật phiền quá đi, còn đi được không?”

Nhìn thấy Lâm Phong gật đầu, nghiêng ngả bước đi, Vương Ấn nhìn trời rồi trở mắt xem thường, không nhẫn nại chạy ra đỡ y, “Nhìn như quỷ thế này còn đòi uống rượu, tôi thấy uống nước tiểu còn giống hơn. Tôi đem ông tới bệnh viện.”

“Không.”

“Này…”

“Tôi ghét bệnh viện.”

“Ba mươi tuổi đầu rồi có còn con nít nữa đâu, ông cố ý muốn tôi cười ông đấy hả?”

“Uống thuốc là được rồi, ông giúp tôi mua thuốc chưa?”

Mấy viên thuốc được nhét đầy miệng Lâm Phong, đồng thời tống thêm cả chai nước suối nữa.

“Cám ơn.”


Xém nữa thì nghẹn, vật vã lắm mới nuốt trôi thuốc xuống, vẻ tươi cười mới hiện trên mặt Lâm Phong lại bị Vương Ấn đả kích phải nuốt lại.

“Nguy rồi, quên tiêu mất không để ý liều lượng, cùng lắm thì táo bón vài ngày thôi, không sao…”

“Khụ khụ khụ khụ…” – Lâm Phong ho tưng bừng, y cũng không thể đem thuốc đã nuốt vào nhổ ra được nữa.

Về đến nhà nằm liệt trên giường một ngày, cuối cùng phải đến bệnh viện truyền nước ba ngày mới khỏi. Ban đầu Lâm Phong sống chết cũng không chịu đi, làm Vương Ấn phải xin nghỉ phép nửa ngày, lôi y tới bệnh viện. Và vì nhập viện trễ mà bệnh chuyển biến thành thổ tả, kèm thêm chế độ dinh dưỡng thất thường. Lâm Phong đã bị Vương Ấn nghiêm khắc rủa xả một trận, mới thành thành thật thật nằm viện ba ngày, bỏ lỡ hai lượt đấu thăng đẳng.

Cho nên y không biết trong ba ngày ấy tại địa điểm thi thăng đẳng đã xảy một sự kiện chấn động thế nào. Người năm năm liền dành Quán quân giải Cờ vây Cửu đẳng, đứng đầu trong những người đứng đầu, đương kim kì thủ được giới cờ vây chú mục, quý công tử Duẫn Thận Nhất, đã chạy tới tràng thi thăng đẳng xem cờ.

***

“Đám tân kì thủ năm nay có người ông chú ý hả?”

Lúc cả đám tụ tập, Kỉ Hiên đã đặc biệt vì chuyện này mà dò hỏi vị đương sự.

“Gì?” – Duẫn Thận Nhất hỏi lại, khẽ phất phất khói thuốc, vẻ mặt bình tĩnh không có vẻ gì là cố tình giả ngu.

Triệu Lỗi đấm một đấm vào vai hắn, toe toét: “Đừng giả ngu nữa, từ khi ông thăng lên cửu đẳng có còn thấy lởn vởn ở mấy kì thi thăng đẳng nữa đâu. Thành thật khai báo mau, có phải xuất hiện người rất lợi hại không? Có thì nói sớm một câu để anh em còn đề phòng, không đến lúc đám hậu bối áp sát lại trở tay không kịp.”

“Tân kì thủ năm nay cũng không tồi, nhưng vẫn phải luyện nhiều lắm, muốn uy hiếp chúng ta ít nhất cũng phải hai, ba năm nữa.”

“Vậy thì sao lại chạy đến đó?” – ngay cả Lí Mẫn Hân cũng cảm thấy tò mò, Duẫn Thận Nhất cũng không phải người nhàn nhã đến mức ấy.

“Hắc hắc, nghe nói tân kì thủ năm nay có một mỹ nhân, mới mười bảy tuổi thì phải, chẳng lẽ… Duẫn đại danh thủ Quốc gia lại muốn trâu già gặm cỏ non sao?” – Lưu Minh Dịch trộm cười tiến lại, bị Lí Mẫn Hân tức giận đẩy ra.

“Ở đây người già nhất không phải ông sao, ông già 29 tuổi.”

“Ê này này…”

Duẫn Thận Nhất phả ra từng vòng khói lờ lững, liếc qua bốn người, thản nhiên nói: “Mấy người có vẻ nhàn quá nhở, đúng lúc muốn chơi cờ, ai tới nào?”

“Ông không nói rõ nguyên nhân, bọn này ai cũng không tiếp.” Triệu Lỗi nháy mắt với ba người còn lại.

Bốn người nhất trí đứng cùng một trận tuyến, đồng loạt gật đầu.

“Xem ra các người còn rảnh rang hơn tôi tưởng nhỉ, giờ tôi lại muốn hoạt động gân cốt một chút, ai tới?”

Ngay tức khắc bốn người chạy toán loạn như chim thoát thân.

Duẫn Thận Nhất di di đầu thuốc, cúi đầu vuốt góc áo hơi cong lên. Nguyên nhân à? Nói ra chỉ sợ mấy người thất vọng thôi, làm gì có mấy thứ linh tinh đâu mà bới móc. Chẳng qua là hắn thường tới khách sạn kia ăn cơm, đồng thời kì thi thăng đẳng cũng đang tổ chức tại đó, chẳng qua là ăn xong thì đi tản bộ, tiện đường vào xem mấy lần thôi… chẳng qua vẫn không nhìn thấy biểu hiện người kia sau khi thua cờ, có phần thất vọng. Nghe nói là xin nghỉ bệnh, xem ra dạ dày Lâm Phong cũng không tốt như vẻ khỏe mạnh bên ngoài.

Vì ăn nhiều mà thua cờ, lại vắng mặt trong hai lượt thi tiếp theo – nghĩ đến đấy, Duẫn Thận Nhất lại buồn cười, nhịn không được, cũng không lý do, buồn cười vẫn là buồn cười.

***

Duận Thận Nhất không tới tràng thi thăng đẳng nữa.

Vòng đấu Cờ vây Toàn quốc đã rục rịch bắt đầu, từ giờ đến khi đó “Ngũ hổ tướng” quân chốt của kì viện – gồm hắn, còn có Lưu, Lí, Triệu, Kỷ bắt đầu thời gian luyện tập trong một tháng. Ba năm liên tiếp gần đây đi tham gia mấy giải đấu đoàn thể toàn là năm người hắn, nên được xưng là “Ngũ hổ tướng”, cái tên này với Duẫn Thận Nhất mà nói, thế nào cũng không thích được.

Sau khi hoàn thành đợt tập huấn, vòng đấu cũng bắt đầu. Vòng đấu phân làm hai quá trình, thi cá nhân và đồng đội. Vòng thi cá nhân bắt đầu trước. Duẫn Thuận Nhất chỉ lo quan sát mấy lượt đấu, đến tận khi trận chung kết cá nhân bắt đầu hắn mới bất ngờ phát hiện ra – người đảm nhiệm bình giảng viên[1] lại chính là Lâm Phong.

Từ lúc hắn ly khai chuẩn bị cho vòng đấu cũng đã hơn hai tháng.

Người đảm đương bình giảng viên cho một giải đấu lớn phải là người có tài năng và thực lực tương đương mới có thể làm được, y làm được chứ? – Duẫn Thận Nhất nghi ngờ, chăm chú nhìn Lâm Phong thật lâu.

Lâm Phong giải thuyết rất thuần thục, nhiều chỗ tranh luận cũng giải thích rất rành mạch. Lâm Phong này, lực quan sát rất nhạy bén, có đôi ba chỗ ngay cả hắn cũng phải ngừng lại để suy nghĩ vậy mà Lâm Phong lại có thể nhanh chóng bắt được mấu chốt rồi giải thích rõ ràng. Tư chất ấy, thực lực ấy, tại sao tới giờ vẫn dậm chân tại tứ đẳng?

Chưa kịp tỉ mỉ suy ngẫm, Lí Mẫn Hân đã gọi hắn.

“Thận Nhất, vòng thi đồng đội bắt đầu rút thăm rồi, ông là chủ tướng phải ra bốc thăm.”

Theo đó là hàng loạt mấy việc lung tung linh tinh, đến khi Duẫn Thận Nhất thoát ra khỏi mớ hỗn độn ấy chạy đi tìm Lâm Phong thì vòng thi cá nhân đã kết thúc, Lâm Phong cũng không biết đã đi hướng nào.

Lúc muốn gặp thì tìm không thấy, khi không ngờ đến lại luôn chạm mặt nhau. Duẫn Thận Nhất chợt cảm thấy hắn và Lâm Phong, không biết từ khi nào, như đã có mối liên hệ kì diệu nào đó.

Tuy không phải khắc tâm ghi nhớ, nhưng hắn lại nhớ rất kỹ tên người ấy, dù bên ngoài bàn cờ, cũng chẳng liên quan đến kì lực, chỉ đơn thuần nhớ tên một người, rất tự nhiên, thậm chí hắn không cố ý muốn nhớ, nhưng nhớ là nhớ thôi.

Lâm Phong – tên thật giống người, không có điểm đặc biệt nào, nhưng mỗi khi nhớ đến lại cảm thấy toàn thân bình ổn lại, nhẹ nhàng thư thái, nhịn không được lại muốn cười.

____________________

1. Bình giảng viên cờ: Trong mỗi trận đấu cờ, sẽ có một chuyên gia có thực lực tương đương hoặc hơn kì thủ, đứng bên một mô hình bàn cờ lớn, mô phỏng ván cờ và giải thích từng nước cờ của kì thủ cho người xem, kì thủ nghiệp dư, hay đôi khi cả kì thủ chuyên nghiệp – những người chưa hiểu ván cờ, hay để học hỏi thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui