Khuynh Vũ Luyến Ái (Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần)

Khánh Vân sơn.

Nhiều năm trước đây Sinh Thần cho người xây dựng bốn cung điện lớn ở bốn phương đông tây nam bắc dành cho bốn vị Đế Quân trấn bốn phương. Phía đông có Thính Phùng sơn Đông Long Đế Quân, phía tây có Vinh Kiện sơn Tây Hoành Đế Quân, phía bắc có Yên Vỹ sơn Bắc Quy Đế Quân và phía nam có Khánh Vân sơn Nam Uyển Đế Quân. Từ thời viễn cổ thần, thế gian chỉ có một con chu tước duy nhất cho nên Khánh Vân sơn không có người sinh sống, chỉ có vài tiên nga thị vệ quét dọn và canh gác cung điện Khánh Vân.

Năm ngày nữa là Tây Hoành Đế Quân và Nam Uyển Đế Quân thành thân, so với ba cung điện khác thì Khánh Vân cung này thật sự rất nghèo nàn…

“Thật không hiểu nổi Sinh Thần Đế Quân xây dựng bốn toà cung điện để làm gì mà lại để Khánh Vân cung trở nên nghèo nàn đến mức ngay cả cái ghế ngồi cũng không có.” Nhạc Thiên Khuynh sau khi đặt chân tới đây, nàng cảm thấy nơi này giống như một toà cung điện bỏ hoang. Không có bất kỳ vật dụng nào, trống không! “Muội phải nói chuyện lại với sư phụ.”

“Khuynh nhi.” Thác Lý Linh Lan ngăn cản nàng “Muội tính nói gì? Khánh Vân sơn vốn là của bộ tộc chu tước, đáng tiếc Cảnh Hân Nhi sinh ra lại là con chu tước duy nhất trên thế gian này. Chính vì thế Khánh Vân sơn mới không có tộc nhân, không có kinh thương thì làm sao có tiền mà đòi mua mấy thứ xa xỉ như các cung điện khác? Chúng ta không phải được nuôi dưỡng gần giống như một phàm nhân có thể làm được tất cả sao? Thế thì cần gì phải lo lắng thái quá như thế?”

“A Lan nói không sai, Khuynh nhi muội nên bình tĩnh lại một chút.” Cảnh Hân Nhi thở dài khuyên can nàng.

“Không được! Đường đường là một Đế Quân như nhị sư tỷ, tại sao lại chịu uỷ khuất này?” Nàng không bằng lòng hét lớn.

“Nếu vậy thì muội hãy trở thành Bạch Thần Đế Quân đi. Có như vậy muội mới có quyền yêu cầu một nửa tài sản của Lạc Quang thành cho Khánh Vân cung.” Thác Lý Linh Lan ảm đạm nói “Khối tài sản của Lạc Quang thành có thể nuôi được hai mươi đời người còn không hết, một nửa tài sản Lạc Quang thành cũng đủ để Khánh Vân cung trở thành một toà cung điện rực rỡ nhất bốn bể bát hoang.” Cô giải thích về quyền lợi nếu ai có thể ngồi được trên vị trí Bạch Thần Đế Quân.

Nhạc Thiên Khuynh nắm chặt tay thành đấm, muốn ngồi vào vị trí đó nàng buộc phải trải qua bốn mươi chính ngày thăng thần nhưng với độ tuổi một vạn năm trăm như nàng liệu có khả năng không? “Nhị sư tỷ, tỷ nhất định phải dời ngày thành thân lại hai tháng, muội nhất định phải lấy cho bằng được quyền lợi cho tỷ.” Nàng đã quyết định rồi, nàng sẽ thăng thần, nàng sẽ đường đường chính chính ngồi vào vị trí Bạch Thần Đế Quân. Vì nhị sư tỷ và cũng vì tương lai sau này của tam sư tỷ, nàng quyết phải đem toàn bộ tài sản của Lạc Quang thành qua Khánh Vân cung này.

“Khuynh nhi, muội điên rồi sao?” Cảnh Hân Nhi nắm chặt bả vai nàng lo lắng nói “Muội chỉ mới một vạn năm trăm tuổi, làm sao có thể thăng thần được. Vả lại muội không có thiên phú như Tử Hoa Thần Quân được.” Cho dù trong năm sư huynh tỷ muội, nàng vốn có tư chất thiên phú luôn vượt qua mọi kỳ thi nhưng không phải vì vậy mà nàng lại xem thường tính mạng của mình như thế được.

“Ý muội đã quyết.” Dứt lời, nàng lập tức rời khỏi Khánh Vân cung cưỡi mây bay trở về Lạc Quang thành.


Nhạc Thiên Khuynh đã suy nghĩ rất kỹ, cho dù nàng và Cảnh Hân Nhi không có cùng huyết thống nhưng cũng là đệ tử của Tử Thần Đế Quân. Năm sư huynh tỷ muội các nàng đã vào sinh ra tử nhiều năm nay, nàng quyết không để cho sư tỷ chịu ủy khuất này. Đành rằng nàng đã đánh cắp ấn ký đó vì mục đích điều tra nhưng hôm nay nàng nhất định dùng nó để trao đổi cùng sư phụ.

Ý Liên cung.

Cảm nhận được luồng khí quen thuộc, Độc Cô Bách Ngọc đang chuẩn mạch cho Độc Cô Linh Vũ liền thầm thở dài trong lòng ‘Cuối cùng cũng chịu đem trả vật đó lại cho ta.’ Nhưng thái độ của y làm sao qua mặt được chàng, Độc Cô Linh Vũ ảm đạm lên tiếng hỏi “Hình như có người tới đây phải?”

“Là một con chuột nhắt ăn trộm vật không nên lấy.” Y hờ hửng nói.

“Vậy ngươi cứ ra giải quyết, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Vậy huynh cứ nghỉ ngơi đi.” Dứt lời y rời khỏi phòng và đi ra ngoài cửa cung, thân ảnh bạch y nữ tử hơn một vạn năm nay y nhìn thấy đến phát ngán. Ngày hôm qua dám đánh cắp ấn ký Đế Quân, ngày hôm nay còn hùng hổ đến trước mặt y, không biết nàng muốn gì? “Ngươi trở về làm gì?”

“Thương lượng.” Nàng tiếp đất cách kết giới Ý Liên cung một khoảng khá xa để tránh không để kết giới ấy làm tổn hại bản thân. Vì sao nàng biết được điều này, đơn giản là do nhãn thuật nàng khá tốt có thể phân biệt được đâu là kết giới có thể phá và kết giới không thể phá.

“Ngươi muốn thương lượng gì với ta, trong khi đã ăn cắp ấn ký Đế Quân?” Đừng nói với y là nàng muốn dùng ấn ký này để trao đổi? Nàng nghĩ rằng ngu ngốc như thế sao?

“Trước khi nói chuyện trộm ấn ký của ta, đồ nhi muốn hỏi sư phụ một chuyện.”

“Nói.”


“Theo những ghi chép trong tàng thư các của Lạc Quang thành, trước đây nơi này là của Bạch Thần Đế Quân và bây giờ cũng vậy. Mà tài sản của Lạc Quang thành cũng chính là tài sản của Bạch Thần, vì thế ai ngồi vị trí Bạch Thần Đế Quân cư nhiên sẽ được sở hữu toàn bộ tài sản của Lạc Quang thành đúng không?”

“Đúng vậy.” Độc Cô Bách Ngọc thản nhiên đáp nhưng rồi cảm thấy có điểm không thích hợp liền hỏi ngược lại Nhạc Thiên Khuynh “Ngươi muốn làm gì?”

“Ta không muốn gì nhiều, chỉ muốn một nửa tài sản của Lạc Quang thành.”

“Dựa vào đâu mà ngươi mạnh miệng như thế?”

“Ta sẽ thăng thần.” Nàng tự tin đáp, sau đó nhớ lại những lời mấy ngày trước y từng nói qua “Chẳng phải sư phụ và nhị sư bá từng nói qua, nếu một trong ba nữ sư đệ của ngài thăng thần ở tuổi một vạn năm trăm thì vị trí Bạch Thần Đế Quân sẽ thuộc về người đó sao?”

“Đúng là ta từng nói.” Y không phủ nhận những lời nàng nói nhưng ý tứ trong lời nói của nàng là… “Chẳng lẽ ngươi muốn mạo hiểm?”

“Đây là vì Cảnh Hân Nhi, Khánh Vân cung chẳng khác nào nhà hoang chết chủ. Phận làm nữ nhân đã thiệt thòi đủ đường, một khi đã gả cho nam nhân khác thì thứ có thể khiến nữ nhân sau này không chịu ủy khuất là của hồi môn.” Dừng một chút, nàng lấy ấn ký Đế Quân từ trong người ra đưa cho Độc Cô Bách Ngọc “Của hồi môn càng lớn càng nhiều chứng tỏ thế lực của nữ nhân càng lớn và người ngoài nhìn vào sẽ không thể nào bàn tán về nữ nhân đó. Cảnh Hân Nhi so với Hoắc Kiến Thành thật là một trời một vực, kẻ có của người hai bàn tay trắng, sư phụ ngài nói công bằng nằm ở đâu?”

Độc Cô Bách Ngọc đứng hình trước những lời nói đó của nàng, từng câu từng chữ nàng nói không sai. Ba vị Đế Quân còn lại đều có tộc nhân giúp đỡ cho sự phát triển của vùng đất đó, Khánh Vân sơn ngoài Cảnh Hân Nhi là con chu tước duy nhất không có bất cứ thứ gì trong tay thật sự quá ủy khuất cho cô rồi “Ta có thể cho Hân Nhi của hồi môn, ngươi không nhất thiết phải mạo hiểm thăng thần.” Cho dù nàng có thiên phú nhưng so với Tử Hoa Thần Quân thì không có khả năng.

“Ta nghĩ mọi thứ quá dễ dàng.” Nàng cười châm chọc.


“Nhạc Thiên Khuynh.” Y hét lớn “Ta đây đã nhượng bộ với ngươi rất nhiều lần nhưng ngươi lại không biết vị trí của mình ở đâu thích cùng ta chống đối lại. Dẫu sao ta cũng là người nuôi dưỡng và dạy dỗ ngươi…” Y không hiểu vì sao năm xưa đại ca lại có thể yêu một người như thế này.

“Vậy sư phụ ngài có thể cho ta những thứ đó cả đời được không?” Nàng lãnh đạm nói “Chính ngài đuổi ta và Thác Lý Linh Lan ra khỏi Lạc Quang thành này, cũng chính ngài nói chỉ cần thăng thần liền sẽ có được vị trí Đế Quân này. Ta chẳng qua là đòi quyền lợi cho mình và A Lan, ta biết tài sản ở Lạc Quang thành này một phần cũng do Bạch Thần Đế Quân chung tay góp sư mà có. Cho nên ta chỉ đòi một nửa tài sản có gì là sai?” Nhạc Thiên Khuynh đặt y vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nàng nói không sai, chẳng qua y bất đắc dĩ phải làm như thế “Sư phụ, ta đã quyết định đánh cược, xin ngài hãy dời hôn lễ của Cảnh Hân Nhi lại hai tháng, ta nhất định phải cho tỷ ấy một hôn sự xứng đáng với địa vị của tỷ ấy.” Nàng quỳ xuống trước mặt y cầu xin.

“Hay lắm!” Từ đâu có một giọng nói vang lên, một thân tử y nam nhân xuất hiện, tay cầm phiến ngọc phe phẩy cười mị hoặc “Nếu nàng đã muốn vậy thì cứ để nàng làm đi.”

“Nhị ca không được!” Độc Cô Bách Ngọc hét lớn.

“Nhị sư bá!” Nhạc Thiên Khuynh kinh hô.

Người đến, tử nam nhân, Độc Cô Thượng Thần thích thú với khẩu khí của Nhạc Thiên Khuynh. Đúng là xưa nay hắn chưa từng đánh giá sai về nàng “Ngươi muốn thăng thần, ngươi chắc chắn với quyết định của mình chứ?”

“Sư bá ngài có nghĩ ta có dư khả năng phá hỏng lò luyện đan không?” Ánh mắt nàng trở nên kiên định hơn, sống chết vốn đã được định trước, hà tất gì phải lo sợ?

“Ta còn rất nhiều lò luyện đan khác.” Hắn nhún nhún vai cười thích chí “Ngươi sẽ không hối hận?”

“Hối hận? Hai từ đó bây giờ đối với ta thật xa xỉ.” Nàng cũng không kém cạnh mà khẽ nhếch môi cười.

“Được, rất có khẩu khí. Vậy ngay bây giờ chúng ta cùng tới nơi thăng thần.” Dứt lời, hắn phất tay một cái, gió nổi lên cuống lấy cả hai người bọn họ biến mất.

Độc Cô Linh Vũ cảm thấy bên ngoài quá ồn áo, không biết nữ nhân kiêu ngạo kia là ai mà khẩu khí vô cùng lớn. Ngồi dậy, chàng rời khỏi phòng đi ra cửa nhưng vừa tới nơi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng bé nhỏ của nàng. Mái tóc hoàng kim như những tia nắng ban mai chiếu sáng khắp mọi nơi, toàn thân nàng tỏa ra cổ thần khí ấm áp và thuần khiết. Trên thế gian này lại có một nữ tử thoát tục như thế sao? “Nàng là ai?”

Độc Cô Bách Ngọc giật bắn người khi chàng xuất hiện ở đây “Huynh không nghỉ ngơi sao?” Phải đánh lạc hướng chàng mới được.


“Bên ngoài quá ồn ào cho nên ta mới ra đây xem thử.” Chàng nhạt nói, sau đó liền xoay người vào trong. Hình như bạch y nữ tử vừa rồi chính là tứ đệ tử của Bách Ngọc, là người có thiên phú rất cao, mà nàng lại muốn thăng thần trong khi chỉ mới một vạn năm trăm tuổi. Chàng có nên nói nàng là tuổi trẻ tài cao không? Nhưng cách nói chuyện của nàng khiến chàng cảm thấy vô cùng thích thú, chàng muốn xem nữ tử này có bao nhiêu tài năng.

Trở lại Tử Huyền cung của mình, Độc Cô Bách Ngọc mệt mỏi nằm dài trên nhuyễn tháp, hôm nay đúng là một ngày khó khăn đối với y. Lý Nghi Huyền từ ngoài bước vào, trên tay là trà bánh để cho phu quân mình, cô đặt khay trà bánh xuống bàn và đi tới nhuyễn tháp ngồi xuống. Đôi bàn tay đặt lên chân Bách Ngọc và xoa bóp, cô ôn nhu hỏi “Sao vậy? Có chuyện không vui sao?”

“Ta rất sợ chúng ta giấu diếm đại ca không được, Đại Mẫu Thần so với chúng ta vẫn cao tay hơn rất nhiều. Suýt chút nữa đại ca đã gặp được nàng, vẫn là nhị ca nhanh tay hơn một chút.” Y mệt mỏi nói, sau đó nằm sấp lại cho cô đấm bóp lưng giúp mình.

“Thiên Khuynh làm sao à?”

“Ta thật khâm phục Nhạc Thiên Khuynh, loại chuyện chia tài sản này chắc chắn không phải do nàng nghĩ ra, rất có khả năng là do Linh Lan giật dây phía sau.”

“Linh Lan sao?”

“Nàng nghĩ xem, trong số năm người bọn họ thì Linh Lan là người trầm tính nhất nhưng ngược lại nàng ấy cũng biết rõ nhiều thứ nhất. Nếu không phải do A Lan giật dây thì làm sao Thiên Khuynh biết được những quyền lợi của vị trí Bạch Thần Đế Quân mang lại.”

“Đúng là trời sinh một cặp, nếu không khôn khéo như vậy thì Sinh Thần làm sao có thể vì A Lan mà nợ hai món nợ duyên kiếp này.”

“Nàng là đang khen bọn họ sao?”

“Chàng nghĩ xem, A Lan không khôn khéo không đối đầu với Sinh Thần thì Sinh Thần đã chặt đứt dây thiên mệnh kỳ duyên từ rất lâu. Đại Mẫu Thần sẽ không chọn cho Sinh Thần một nữ tử bạc nhược, có lẽ Người nhìn thấy ở A Lan được tố chất gì đó có thể khiến Sinh Thần vì nàng ấy giữ lại linh hồn trong Ngũ đại địa cảnh.”

“Hmm… nàng nói không sai. Nhưng vì sao A Lan lại không tự mình thăng thần mà lại giật dây Thiên Khuynh?”

“Chàng lại quên những lời nói của Linh Vũ một vạn năm trăm năm trước rồi sao? Bạch Hổ trầm tính luôn giấu sức mạnh, A Lan mưu mẹo khôn sâu khó lường, Khuynh Thành thiên phú rất khó đoán tâm tư nhưng phải cẩn thận với Cảnh Chu. Đừng nhìn bề ngoài Cảnh Chu hiền lành như vậy mà lầm tưởng, Cảnh Chu biết hết tất cả mọi thứ từ quá khứ hiện tại và tương lai, nàng ta có thể hoá giải mọi thứ mà không ai biết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui