Lạc Y nhìn oán linh ngày càng tiến gần mang theo hơi thở tử vong tích tụ nặng nề thì khẽ nheo mày lại. Nàng biết nàng không thể để oán linh công kích trúng, nếu không oán khí của oán linh sẽ trù bế khiến nàng mãi mãi không thể tu luyện.
Lúc này, chuyện duy nhất có thể làm chính là...
Chạy!
Đúng lúc oán linh chỉ còn cách Lạc Y một ngang tay thì cả hội trường đều nín thở, đôi mắt đều căng tròn.
Đông Phương Tử thấy Lạc Y không trốn thì hơi ngẩn ra. Hắn không ngờ đắc thủ lại dễ dàng như vậy. Thế nhưng lúc đầu hắn đã phán đoán quá cao thực lực của nàng!
Hoá ra, người mà Lãnh Hàn Thần nhận định lại là một phế vật!
Đông Phương Tử nhếch môi lộ ra một nụ cười khinh miệt cùng đắc ý. Không ai biết rằng, Lãnh Hàn Thần luôn bị mọi người cho là phế vật lại khiến An Vương thế tử nổi danh thiên tài như hắn phải chật vật vô cùng.
Hắn hận Lãnh Hàn Thần còn hơn Huyền quốc hận Lãnh gia rất nhiều!
Đông Phương Tử vươn lưỡi ra liếm liếm môi mỏng. Gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười tà ác quỷ dị.
Lãnh Hàn Thần, hôm nay ta muốn trả hết mối thù hai năm trước ngươi đã đạp ta dưới lòng bàn chân. Vì ngươi mà ta rơi vào vực sâu vạn trượng không có lối thoát.
Hôm nay ta muốn ngươi nhìn thấy nữ nhân mà người luôn tâm tâm niệm niệm bị oán linh tử khí ăn mòn ngay trước mặt ngươi mà phải lực bất tòng tâm!
Cả trên dưới lôi đài không ai không sợ hãi. Vì chính bọn họ cũng cảm nhận được sát khí nặng nề của công pháp mà Đông Phương Tử thi triển ra.
Tư Mã Hạo, Phùng Nhật Huy, Vu Nhã, Tống Vĩnh Khanh và bọn Lăng Ngạo đều nín thở theo dõi, sợ mình sẽ bỏ qua một khoảnh khắc quan trọng.
Lãnh Hàn Thần nắm chặt tay, chiếc khuyên tai của hắn nhè nhẹ run lên, toả ra quang mang tử sắc nhu hoà.
Y nhi, ta tin nàng!
Trên lôi đài, Lạc Y nhìn ánh mắt ác độc mang đầy đắc ý và nụ cười quỷ mị, âm lãnh của Đông Phương Tử thì chỉ nhẹ nhàng nhếch môi gợi lên ý cười.
Bàn tay nhỏ nhắn hơi nâng lên tạo ra vài kết ấn, môi mỏng khẽ nâng lên đọc một câu khẩu quyết ngắn.
Mọi người dưới đài chỉ thấy oán linh xuyên qua cơ thể Lạc Y bay qua một thước.
Tư Mã Hạo, Phùng Nhật Huy, Vu Nhã, Tống Vĩnh Khanh và bọn Lăng Ngạo kinh sợ đứng bật dậy.
Lãnh Hàn Thần vẫn ngồi một chỗ, tay như cũ nắm chặt. Khuyên tai vẫn toả ánh sáng tử sắc và run lên từng đợt nhè nhẹ.
Đông Phương Tử và bọn Huyền quốc đều vui vẻ muốn reo lên thật to. Bọn hắn sớm đã biết tiểu cô nương kia không thể nào có tư cách trở thành đối thủ của An Vương thế tử mà!
Người dưới đài thở dài trong lòng. Thật không có gì thú vị a!
Người chủ trì đứng lên muốn tuyên bố kết quả.
" Đông Phương Tử đối đầu Âu Dương Lạc Y, Đông Phương Tử..."
Lời nói người chủ trì còn chưa nói hết thì dị biến trên lôi đài phát sinh.
Mọi người sửng sờ nhìn bóng dáng bạch y đứng trên lôi đài đang từ từ tan ra mà mở to miệng không khép lại được.
Tàn ảnh!
Là tàn ảnh!
Tốc độ nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh?
Mọi người kinh ngạc, sợ hãi không thôi. Hoá ra kết quả sẽ như thế nào vẫn chưa ai biết được!
Đông Phương Tử híp mắt lại, trong lòng nổi lên từng trận lo lắng mà chính hắn cũng không hiểu tại sao.
Bất ngờ lúc này, một luồng hoả khí từ phía sau tập kích vào lưng Đông Phương Tử khiến hắn giật mình vội vàng né tránh.
Nhưng tốc độ của Đông Phương Tử không bù lại được hoả diễm, nên hoả diễm mạnh mẽ cuốn vào cánh tay hắn thiêu đốt khiến không khí phả ra mùi cháy khét nồng nặc.
Đông Phương Tử hét to lên một tiếng, đau đến mức quỳ xuống ôm lấy cánh tay đã cháy mất một nửa. Hắn mở to tròng mắt, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài xuống trán thể hiện sự thống khổ tột cùng.
Lạc Y đứng trên thanh chắn lôi đài. Bóng lưng nàng ngạo nghễ thẳng tắp, tà áo bạch y không có gió nhưng vẫn tự bay phất phơ tạo ra mĩ cảm vô cùng.
Nàng lúc này không còn giống một tiểu thiếu nữ bình thường mà bùng phát ra khí thế của cường giả chân chính. Bóng lưng ngạo nghễ kia đã sớm bị người trên dưới lôi đài nhìn đến ngẩn ngơ, mê muội.
Lạc Y nhìn Đông Phương Tử hèn mòn quỳ trên mặt đất, khoé môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
Vừa rồi trong khi đối diện trực diện oán linh nàng đã vô tình lĩnh hội được tầng đầu tiên của bí pháp Lịch Không Gian.
Quả là nhân hoạ đắc phúc đi!
Từ ngày đem bí tịch bí pháp Lịch Không Gian trở về nàng liền đem ra nghiên cứu. Nhưng trong quyển bí tịch chia thành chín tầng này chứa rất nhiều hình vẽ, nàng nhìn mãi mà vẫn không thể nào lĩnh hội được. Thậm chí có lúc tưởng như đã hiểu, nhưng cuối cùng vẫn không nắm bắt được gì.
Hoá ra tầng đầu tiên lại lĩnh hội được ở trong hoàn cảnh này.
Nàng có nên cám ơn Đông Phương Tử hay không đây?
" Ngươi muốn giết ta, cũng không đơn giản như vậy!"
Lạc Y cong môi, tay nắm chặt thành quyền muốn dùng một một chiêu quyết định thắng bại.
Nhưng, đúng lúc này, Đông Phương Tử đang quỳ bỗng nhiên đứng dậy. Hắn nhìn qua cánh tay bị cháy đến mức lộ xương trắng, đem đau đớn biến thành thống hận trừng trừng nhìn Lạc Y.
Lúc này, Đông Phương Tử còn căm hận Lạc Y hơn cả căm giận Lãnh Hàn Thần. Hắn chỉ có ý nghĩ duy nhất là khiến nàng phải chết.
Đông Phương Tử ngửa mặt lên trời hét to.
" Lãnh Hàn Thần đã đáng chết, ngươi lại càng đáng chết. Hôm nay ta quyết định khiến ngươi phải táng thân tại đây! Vạn Linh Chi Nguyên!"
Lạc Y vốn đã định lao tới nhưng tiếng hét của Đông Phương Tử khiến nàng đứng khựng lại, trong lòng có một tia lo lắng mơ hồ, tay nắm chặt cũng theo bản năng hơi buông lỏng.
Bầu trời trong sáng bất ngờ tối sầm lại.
Sau lưng Đông Phương Tử lúc này tụ tập hàng trăm hình đầu người vô cùng đáng sợ.
Lạc Y lùi lại một bước nhìn những đầu người kia cũng có một tia hoảng loạn.
Nàng biết nàng đã thật sự làm Đông Phương Tử tức giận, khiến hắn đem tất cả những oán linh chưa được siêu thoát đều tập hợp lại sử dụng cho nàng.
Người dưới lôi đài nãy giờ quan sát kì biến đã tưởng Lạc Y giành được chiến thắng. Nhưng khi bọn họ nhìn đến những đầu người quái dị kia thì chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Tiểu cô nương xong rồi!
Lúc này Tư Mã Hạo và Phùng Nhật Huy, Vu Nhã, Tống Vĩnh Khanh cùng bọn Lăng Ngạo đã sớm không bình tĩnh được nữa. Nhưng chính bọn họ cũng không biết phải giải quyết chuyện này thế nào.
Vì đây không phải cuộc chiến giữa người với người mà là với oán linh. Dù bọn hắn có làm gì đi chăng nữa thì oán linh cũng không bị ảnh hưởng gì, thậm chí còn nhờ vào đó siêu thoát. Mà bọn hắn thì là người gánh tất cả hậu quả.
Bây giờ, phải làm thế nào?
Lãnh Hàn Thần đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn lên lôi đài. Chỉ cần Lạc Y bị nguy hiểm, hắn sẽ lập tức đưa nàng đi.
Lạc Y nhìn đông đảo oán linh đang hướng mình đến, trong lòng bắt đầu tìm cách xoay chuyển tình huống.
Dùng Lịch Không Gian sao? Không được! Tầng thứ nhất chỉ cho khả năng bản thân dịch chuyển vị trí. Mà lúc này những vị trí trên lôi đài đều bị oán linh chiếm giữ rồi.
Nếu như lúc này nàng có thể lĩnh hội được tầng thứ ba Kiến Tạo Không Gian thì có thể đem toàn bộ oán linh giam giữ, sau đó cắt ra không gian, đẩy bọn chúng đến không gian khác thì tốt rồi!
Đáng tiếc, lúc này nàng chưa lĩnh hội được!
Hay là trốn vào trong không gian?
Cũng không thể, oán linh này sẽ canh giữ ở đây! Nếu thật lâu nàng không xuất hiện trên lôi đài là đồng nghĩa với nhận thua sao?
Điều này không thể, điều kia không thể, phải làm như thế nào mới tốt đây?
Mắt thấy những oán linh đã muốn tới gần Lạc Y, Lãnh Hàn Thần không suy nghĩ nữa mà nhẹ điểm chân thẳng hướng lôi đài tiến lên.
Lạc Y cảm nhận hơi thở tử vong tiến về phía nàng càng gần thì lại càng thêm bình tĩnh. Nàng đã chết một lần rồi, nàng không tin thời không luân hồi đến dị thế mà vẫn không thoát khỏi cái chết.
Đúng lúc này, trên người Lạc Y từ từ được bao phủ bởi một quang mang thánh khiết nhè nhẹ, một đạo ánh sáng từ phía nàng bắn ra, bay thẳng về phía oán linh đang cuồn cuộn tiến tới.
Lạc Y ngẩn người, vội nhìn xuống cổ áo. Nàng thấy được mặt dây chuyền trong suốt mà Vu Nhã nhờ Tống Vĩnh Khanh đưa cho nàng đang phát sáng.
Ánh sáng này trong suốt nhìn giống như đó chỉ là một làn hơi mỏng manh, nhưng lại phảng phất phả ra khí tức cổ xưa vô cùng cường đại.
Lãnh Hàn Thần phát giác ra điểm lạ thì liền đứng khựng lại, tầm mắt không thay đổi nhìn chăm chú Lạc Y.
Tư Mã Hạo và Phùng Nhật Huy nhìn thấy ánh sáng từ người Lạc Y bắn ra thì hoảng loạn thật sự. Bọn hắn không thể ngờ nàng lại dám công kích trực tiếp oán linh.
Nàng không biết sẽ tổn thương đến nàng bao nhiêu sao?
Phùng Nhật Huy tức muốn dậm chân. Hồ đồ! Quá hồ đồ! Chân hắn nhẹ điểm muốn tiến về lôi đài để ngăn cản công kích kia.
Nhưng điều khiến hắn hoảng sợ hơn chính là lúc này mới xảy ra...
Tia sáng phát ra từ trên người Lạc Y bao bọc lấy đoàn oán linh. Ánh sáng nhu hoà chặt chẽ đem tất cả oán linh đều gom lại một chỗ.
Đông Phương Tử nhếch môi cười lạnh, rất không cho là đúng. Người muốn dùng sức mạnh để chống phá oán linh là những người ngu xuẩn nhất.
Đáng tiếc, điều tất cả mọi người không tin tưởng lại xảy ra.
Oán linh đang cuồng nộ gào thét bị ánh sáng nhu hoà bao lại từ từ yên lặng. Đầu oán linh mất đi vẻ dữ tợn, màu đen u ám dần dần nhợt nhạt cho đến khi biến thành màu trắng trong suốt tan đi.
Đông Phương Tử trừng lớn mắt. Đây chính là hiện tượng oán linh siêu thoát! Nàng ta đã dùng sức mạnh làm oán linh siêu thoát mà không bị một chút ảnh hưởng nào?
Không thể! Oán khí của đoàn oán linh kia phải khiến cơ thể nàng trực tiếp nổ banh mới đúng chứ?
Đông Phương Tử điên cuồng lắc đầu, miệng lẩm bẩm.
" Không... Sao có thể như vậy? Sao có thể?"
Đông Phương Tử không tin được thì đồng dạng Tư Mã Hạo, Phùng Nhật Huy và rất nhiều người hiểu biết về bí pháp tà môn này cũng không tin được.
Nhưng sự thật thì chính là như vậy!
Sau phút giây ngạc nhiên ban đầu, mọi người đều bình tĩnh lại, quan sát kết quả trận đấu.
Xem ra, kết quả trận đấu này đã định rồi! Trận đấu này quả là đủ phấn khích, đủ hồi hộp, là trận đấu hay nhất bọn họ từng xem qua.
Vu Nhã, Tống Vĩnh Khanh và bọn Lăng Ngạo cuối cùng thở phào ngồi xuống ghế.
So với người khác, bọn hắn không quá ngạc nhiên. Vì Lạc Y trong tâm bọn hắn chính là người tạo ra kì tích.
Lạc Y không để ý đến suy nghĩ của mọi người dưới đài, môi mỏng nhẹ cong lên nụ cười tiếu phi tiếu xen lẫn chút khinh thường.
" Ngươi không làm được là vì ngươi bất tài. Ta thì không! Ngươi muốn giết ta, đáng chết! Ngươi muốn giết hắn, ngươi lại càng đáng chết! Ta vốn tính gửi mạng lại cho ngươi ít lâu, nhưng bây giờ thì không. Ta cho ngươi biết, không chỉ có ngươi, động đến nam nhân của lão nương, lão nương phế cả nhà các ngươi!"
Lạc Y vung chân, đạp mạnh xuống tử mệnh của Đông Phương Tử khiến hắn đang mê man còn chưa kịp hồi thần cứ vậy chết đi.
Hành động cùng lời nói của Lạc Y vô cùng cuồng ngạo nhưng không một ai dám phản đối nàng. Vì trong mắt bọn họ, nàng bây giờ chính là cường giả chân chính.
Cường giả thì có quyền cuồng ngạo!
Người Huyền quốc nhìn thấy hành động của Lạc Y thì nín thở không dám hó hé câu gì. Trong lòng của bọn chúng lúc này lan tràn sợ hãi khiến tâm bọn hắn lạnh thấu.
Vì sự cố này, Huyền quốc mất tinh thần, hạng nhất cứ thế định xuống!
Cho dù định đoạt này bất ngờ, nhưng đối với tất cả mọi người, kết quả này vô cùng xứng đáng.
Lãnh Hàn Thần đứng dưới đài, khoé môi hơi cong, hai tay giang rộng ôm lấy thiên hạ nhào vào lòng hắn thật chặt.
Câu nói kia của nàng khiến hắn vô cùng hạnh phúc. Miễn là nàng có để tâm đến hắn, thì dù trả giá thế nào hắn cũng bằng lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...