Chương 66:
Đêm tại Bạch Vĩ thành
Bạch Vĩ thành cũng là một khu vực nằm ngoài kiểm soát của tứ đại cường quốc giống như Thánh Điện.
Nghe kể rằng hơn hai trăm năm về trước có một vị tướng quân họ Lãnh là người văn thao võ lược, tài năng vô lượng. Vị tướng quân này đã cống hiến cả đời phục vụ cho Đế Quân Huyền quốc.
Sau này khi vị tướng quân này đã gần được trăm tuổi, mới xin hoàng đế Huyền quốc cáo lão hồi hương. Hoàng đế Huyền quốc cảm sự trung thành của ngài ban thưởng phú quý vô cùng, tơ lụa trăm món, vàng bạc phủ phê, hầu tước muôn đời. Đó là vinh sủng hiếm thấy trong tất cả các triều đại.
Thế nhưng, vị tướng quân này lại luôn kiên quyết không nhận bổng lộc, mà chỉ xin lấy một mảnh đất nhỏ, để mình được an hưởng tuổi già, con cháu có nơi để trở về.
Hoàng đế Huyền quốc cho rằng vị tướng quân chinh chiến sa trận cả đời, nay lại muốn trở về cuộc sống điền viên thôn dã của kẻ ẩn sĩ. Nên ngay sau đó liền cấp cho vị tướng quân một phủ thành gọi là Thành Phong Hoa, rồi đổi tên thành Bạch Vĩ thành làm lễ ban cho vị tướng quân. Thậm chí, Hoàng đế Huyền quốc còn trực tiếp cắt mảnh đất đó ra khỏi địa phận Huyền quốc, ban thêm đặc quyền cho vị tướng quân đó trở thành địa chủ độc lập quản lí thành Bạch Vĩ.
Từ đó, Thành Bạch Vĩ trở thành đất riêng của nhà họ Lãnh, truyền lại cho con cháu muôn đời.
Trải qua hơn hai trăm năm, thành Bạch Vĩ ngày xưa đã dần dần trở nên lớn mạnh. Có nhà họ Lãnh làm chủ, nơi đây cho ra đời rất nhiều nhân tài kiệt suất, có nhiều cống hiến lớn cho Huyền quốc.
Nhưng... Cái gì lớn mạnh quá cũng sẽ bị người ta nghi kị, để ý. Nhất là gần đây Bạch Vĩ thành bỗng dưng nổi danh, không những mạnh lên nhờ có nhiều nhân tài, mà còn trở thành mạch máu giao thương kinh tế quan trọng của tứ đại cường quốc, phát triển vô cùng.
Chính điều này đã thúc đẩy tâm tư Quốc quân Huyền quốc nảy ra lòng tham, hắn muốn bỏ qua di huấn của tổ tông, thu thập lại thành Bạch Vĩ.
Đương kim hoàng đế Huyền quốc có chủ ý riêng. Hắn không ngừng tàn phá, mua chuộc, dụ dỗ Lãnh gia. Biện pháp mềm rắn đều sử dụng qua nhưng không mấy hiệu quả. Cuối cùng, hoàng đế Huyền quốc quyết định làm mai một đi dòng máu của nhà họ Lãnh. Chỉ cần lật đổ nhà họ Lãnh thì thành Bạch Vĩ đã có cơ hội lấy về.
Âm mưu đen tối cứ như vậy sinh ra.
Nhà họ Lãnh gánh chịu những ám toán ngầm của hoàng đế Huyền quốc, vốn đã không được hưng thịnh như ban đầu.
Hơn nữa, đương nhiệm gia chủ nhà họ Lãnh_ Lãnh Dật Triết lại là người yếu đuối và thiếu chủ kiến. Lãnh Dật Triết vừa mới tang vợ không lâu, hoàng đế Huyền quốc đã ban tặng công chúa vì thê tử. Ngoài mặt là ban ân, vinh sủng nhưng thật tế lại chính là âm thầm cài người của mình vào, khống chế Lãnh gia.
Bước đầu kế hoạch đã thành công, lúc này, hoàng đế Huyền quốc lại nhắm vào hậu nhân đời này của Lãnh gia_ Lãnh Hàn Thần.
Cuộc sống của Lãnh Hàn Thần mấy ngày nay cũng không hề dễ chịu!
Tại Hàn Viên.
Hàn Viên là địa phương sinh hoạt của Thiếu chủ Lãnh gia. Trước đây Hàn Viên thuộc về tiền phu nhân của Lãnh Dật Triết_ Hàn Nhu. Từ bảy năm trước, khi tiền phu nhân đột nhiên mất đi, thì thiếu chủ Lãnh gia đã đến ở tại nơi này.
Người ngoài không mấy ai biết về vị Thiếu chủ này. Nghe nói hắn chỉ là một kẻ phế vật, chỉ thích cuộc sống phù phiếm, trêu hoa ghẹo nguyệt nên thường không xuất hiện tại Lãnh phủ.
Lại có người nói, vị Thiếu chủ này là một võ si. Hắn không muốn sống gò bó tại Lãnh phủ mà đi khắp các quốc gia trao đổi võ học.
Nói chung, mặc kệ là nguyên nhân gì, nhưng Lãnh Hàn Thần vừa về phủ thì phong ba lại được nhấc lên cuồn cuộn.
Đêm.
Lãnh Hàn Thần nằm trên trường kỉ. Hắn mặc trên người là một bộ trung y trắng muốt, mỏng manh. Nhìn qua có vẻ phảng phất phong vị của một công tử mảnh mai, yếu ớt, nhưng lại ẩn giấu một khí tức cường đại kinh người.
Lãnh Hàn Thần là người muốn có gia thế có gia thế, muốn có dung mạo thì có dung mạo. Nên cho dù không ai biết được tu vi của hắn như thế nào, bởi họ chưa bao giờ thấy hắn thăng cấp nhưng vẫn không ngăn được khát khao của nhiều nữ tử đối với hắn.
Lãnh Hàn Thần là ai chứ? Là hậu nhân duy nhất của Lãnh gia_ Thành chủ thành Bạch Vĩ đây.
Thanh thế của thành Bạch Vĩ lớn như vậy, thì cho dù Thiếu chủ thật sự là kẻ phế nhân trong thế giới cường giả vi tôn này cũng chẳng ai dám hó hé ra lời không hay gì!
Lãnh Hàn Thần đã vô tình nhấc lên mộng xuân trong lòng vô số thiếu nữ. Thế nhưng hắn vẫn là một dạng vô tâm vô phế, không hề quan tâm đến ánh mắt của những thiếu nữ nhìn hắn đều chứa đựng tâm tư vô cùng khát khao.
Lãnh Hàn Thần vô tâm mà cũng chẳng có một ai dám tiến lên chủ động.
Trước đây có một thiếu nữ không biết là vô tình hay cố ý ngã vào trong ngực hắn. Hắn không những đẩy thiếu nữ ra, trực tiếp đi thay quần áo, còn cho thị vệ loạn côn đánh thiếu nữ kia một trận, nàng ta về đến nhà thì trút hơi thở cuối cùng chết rồi.
Sau sự kiệm đẫm máu kia quả thật không ai dám tuỳ tiện tiếp cận Lãnh Hàn Thần. Chỉ còn thiếu nước xem hắn như vị thần, cao không với tới, mơ ước được nhưng không chạm vào được.
Có điều, gần đây có vài kẻ không an phận nổi rồi!
Lãnh Hàn Thần nằm trên trường kỉ rất lâu mà vẫn chưa thể ngủ nổi. Hắn gác tay lên trán, nhìn lên trần nhà thật lâu không chớp mắt một cái. Đôi mắt tử sắc mông lung lộ ra một tia dịu dàng.
Người bình thường sẽ không biết hắn suy nghĩ cái gì mà lại có biểu cảm dịu dàng như thế vì Lãnh Hàn Thần không bao giờ để lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài.
Duy chỉ những chuyện liên quan đến Lạc Y, hắn mới để lộ ra sự dịu dàng và sủng nịnh như thế.
Hắn thật nhớ nàng nha!
Mới xa có mấy ngày nhưng Lãnh Hàn Thần đã thấy nhớ Lạc Y rồi. Nhớ những lúc nàng cười, nàng xấu hổ, nàng cường thế, nàng làm chuyện xấu... Muôn ngàn vẻ mặt linh động, đáng yêu của nàng liên tục truyền vào đầu hắn.
Lãnh Hàn Thần thật sự rất muốn gặp Lạc Y.
Nếu không phải mấy ngày hôm nay hắn phải lo xử lí nhiều vấn đề xảy ra trong gia tộc, và có nhiều người tới gây phiền toái, hắn chắc chắn sẽ chạy đi gặp nàng.
Hắn vô thức bỏ qua lời đe doạ của Lạc Y. Cùng lắm hắn để nàng đánh vài cái là được rồi!
Đúng lúc Lãnh Hàn Thần đang nhung nhớ Lạc Y, ngoài cửa vang lên tiếng vang làm hắn thấy cực kì bất mãn.
Hắn ghét nhất là có người xen vào chuyện giữa hắn và Lạc Y.
Cửa sổ lay động vài tiếng. Âm thanh rất nhỏ nhưng lại không thể nào tránh khỏi thính giác của Lãnh Hàn Thần.
Trên khe cửa lộ ra một cái lỗ nhỏ, một cái ống được đặt vào, xỏ xuyên qua. Một làn khói nhàn nhạt từ cái ống thổi vào phòng.
Lãnh Hàn Thần nhếch môi cười lạnh. Hắn là luyện đan sư bao lâu nay, bây giờ mới thấy có người dùng Mê Huyễn dược đối phó hắn.
Loại thuốc hạ cấp ấy đem cho hắn, hắn còn chán ghét phải cầm.
Bẩn tay!
Bên ngoài thổi tất cả khói độc vào trong phòng, liền áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh.
Một giọng nam tử trung niên cất lên.
" Nhị ca, ca nói hắn đã ngủ chưa?"
Giọng nam nhân thứ hai lại vang lên, cực lực đè thấp, quát khẽ.
" Ngươi sao lại nói to như vậy? Lỡ có người nghe thấy thì sao?"
Nam tử vừa rồi rõ ràng bất mãn, hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng nói.
" Biết? Biết thì đã thế nào? Cái tên Dật Triết kia chẳng qua là kẻ vô năng yếu đuối, hắn sẽ làm được gì a? Vả lại chúng ta làm theo lời hoàng đế cũng không có gì xấu, là giúp kẻ quái gở kia nạp thiếp a!"
Nam tử trung niên còn lại lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên không tiếp tục nói nữa. Hắn chuyên chú áp tai vào cửa sổ, thấy trong phòng không có động tĩnh gì mới quay lại nhìn nữ nhân nhu nhược, cúi thấp đầu đứng đằng sau.
" Hoàng đế chắc đã nói qua ngươi phải làm gì rồi chứ? Nhớ hầu hạ người bên trong cho tốt."
Tiểu cô nương nhu nhược cúi đầu càng thấp, trong đôi mắt lại xẹt qua tia âm lãnh, nhưng vẫn giả vờ yếu đuối ấp úng.
" Vâng... Nô tì... Biết a!"
Hai nam tử đều không thấy ánh mắt của tiểu cô nương. Bọn hắn có chút chán ghét nàng nhu nhược nhưng cũng không có biện pháp liền tiến lên cửa chính, len lén mở cửa đi vào trong.
Khi cả ba người đều bước vào thì bị một đạo kình lực bất ngờ ập đến khiến bọn họ ngã ngửa. Kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm đâm vào lòng từng người khiến bọn hắn vô cùng sợ hãi.
" Các ngươi ngại mệnh mình quá dài rồi sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...