Khuynh Thế Thiên Tài

Thần Vực Minh là một vùng đất nằm ở biên giới Chu Quốc và Thanh Quốc. Quanh năm nơi đây đều được bao phủ bởi mây mù và chướng khí nặng nề.

Lúc đầu, người ta cho rằng nơi đây là địa phận tử vong, nên ma khí hình thành, lâu dần không ai dám đến nữa, mà chính nó cũng trở thành một vùng đất cấm.

Nhưng từ lúc phong ấn thần thú Kỳ Lân được giải, người ta mới biết, chướng khí kia không phải ma khí mà là kết ấn được tạo ra bởi khả năng đặc biệt của thần thú.

Kỳ Lân của nàng cũng là ma thú có khả năng đặc biệt!

Lạc Y nghĩ đến điều này, vừa thấy lo lắng, lại vừa vui mừng. Vui mừng hẳn là vì ma thú của nàng tài giỏi, nhưng nàng lại càng lo lắng hơn khi nghĩ đến tình trạng của Lôi Hổ. Có phải vì Lôi Hổ có khả năng đặc biệt nên mới bị người ta đuổi bắt? Vậy người đuổi bắt cũng là người của Thánh Điện sao?

Lạc Y không khỏi rùng mình một cái. Nếu thật sự là người Thánh Điện thì năng lực của bọn chúng quả không phải bình thường. Dù gì Lôi Hổ cũng đạt đến cấp bậc Quân Chủ hậu kì, thế nhưng có thể bị bọn chúng thương tổn đến mức độ đó.

Xem ra, nàng không thể để Lôi Hổ và Tiểu Hổ tùy tiện lộ diện ra ngoài. Bọn chúng đều là ma thú có khả năng đặc biệt!

Lạc Y ngộ ra chân lí cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa mà chuyên tâm đi bên cạnh Lãnh Hàn Thần.

Hôm nay, Lạc Y vận một thân bạch y mềm mại, trắng muốt, nhìn giống như một tiểu tinh linh vừa lạc bước hồng trần.

Lãnh Hàn Thần lại vẫn như cũ dính nàng như sam. Tà áo tím của hắn bay bay trong gió gợi lên cảm giác tà mị. Đôi khi vạt áo trắng và vạt áo tím giao nhau, tạo nên một bức tranh trông vừa mờ ảo lại vừa mông lung, hoà hợp một cách kì lạ.

" Y nhi, chúng ta sao phải dịch dung vậy?"


Lãnh Hàn Thần sờ lên lớp mặt nạ mềm mại như tơ trên mặt, trong lòng cảm thấy hơi bất mãn. Nhưng vì đây là ý của Lạc Y nên hắn hoàn toàn không có khả năng cưỡng lại.

Lạc Y quay đầu nhìn dáng người nguyên bản tuấn tú, tà mị của Lãnh Hàn Thần, lúc này lại phải phủ lên một lớp mặt nạ nam tử bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Quả là làm hắn ủy khuất không ít đâu!

Nàng đưa tay chạm lên mặt nạ tơ tằm trên mặt, chính mình cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Bởi lẽ cho dù mặt nạ này có mềm mại, sạch sẽ như thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải mặt thật của mình, đeo vào luôn gây cảm giác dính phải một tầng bụi bặm.

Khẽ thở dài một tiếng, Lạc Y nhẹ nhàng nắm lấy tay Lãnh Hàn Thần, vỗ về vài cái thay lời an ủi hắn.

" Nếu thật sự những người thần bí là đến từ Thánh Điện thì ta không thể để lộ mặt nha! Sắp tới, sau Thượng Đỉnh giao phong ta sẽ đến Thánh Điện, không thể để bọn người đó bắt thóp được. Thần, chàng nói Kỳ Lân bị phong ấn ở chỗ nào?"

Lãnh Hàn Thần gật gật đầu xem như đã hiểu. Sau đó nắm tay Lạc Y dẫn nàng đi đếm mõm đá kế bên bờ vực.

Lạc Y nhìn xuống vực sâu thăm thẳm, không khỏi hít sâu một hơi.

Kỳ Lân, ngươi cũng biết chọn địa điểm quá đi! Từ đây nhảy xuống liệu có nát xương không đây?

Lãnh Hàn Thần nhìn Lạc Y đứng bên cạnh lo lắng muốn dậm chân, hắn cảm thấy nàng rất đáng yêu.

Dù là khi nàng lạnh lùng, nàng phúc hắc, nàng đi làm chuyện xấu cũng đều toả ra tầng quang mang ý vị khiến hắn phải rửa mắt mà nhìn. Thậm chí mỗi khi hắn nhìn nàng đều không nỡ chớp mắt một cái, sợ rằng chớp mắt chỉ một giây, sẽ bỏ lỡ thần thái thú vị trên gương mặt nàng.

Lãnh Hàn Thần nâng tay ôm eo nhỏ của Lạc Y kéo sát người vào lồng ngực. Chân nhẹ điểm liền hướng thẳng vực sâu thăm thẳm nhảy xuống.


Lạc Y giật mình không khỏi hét to một tiếng, đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt không dám nhìn xuống, tay trắng nõn quàng lên cổ Lãnh Hàn Thần ôm thật chặt.

Lạc Y rất ảo não tình cảnh của mình lúc này. Nàng không sợ chết, nhưng nàng quyến luyến hiện thực này. Ở đây nàng có gia đình thương yêu nàng, có sư phụ lo lắng cho nàng, lại còn có Lãnh Hàn Thần xem nàng như bảo bối mà bảo vệ.

Nếu còn ở thế kỉ 21, đối với nàng cái chết chỉ là điều rất bình thường. Từ khi trở thành sát thủ nàng đã định sẳn số phận nàng có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Ngay cả khi đối mặt với cái chết, cảm giác của nàng cũng không có chút sợ hãi mà chỉ có kinh ngạc thoáng qua.

Nhưng, lúc này nàng lại sợ!

Không biết Lãnh Hàn Thần và Lạc Y đã rơi tự do bao lâu, nhưng lúc gần đến đáy vực, chờ đợi nàng không phải mặt đất cứng rắn mà là một cơn gió ập từ bên dưới lên, tạo thành một cái đệm đỡ lấy bước chân hai người.

Lạc Y ngẩn người, chợt nhiên nhớ ra Lãnh Hàn Thần có thể điều khiển được điều kiện tự nhiên. Lúc trước ở trong ôn đạo, hắn cũng sử dụng gió hong khô quần áo cho nàng.

Bình yên chạm chân xuống đất, Lạc Y trở lại trạng thái bình thản, điềm tĩnh như mọi lần. Trong cơ thể nàng vẫn còn chảy dòng máu sát thủ đấy, đương nhiên khả năng thích ứng với tình huống không thể chê vào đâu được.

Lãnh Hàn Thần nhìn gương mặt vẫn còn nét trắng bệch của Lạc Y, biết lúc nãy nàng đã trải qua một hồi sợ hãi, trong lòng tự trách không thôi.

Thở dài một tiếng, Lãnh Hàn Thần dẫn Lạc Y tiến về phía trước. Hắn bước qua bên trái hai bước, tiến lên bốn bước, lại bước chéo qua một bước. Hai người dừng chân ở mặt đất phẳng phiu, không có gì khác lạ so với các vùng đất còn lại.

Lạc Y nhìn có chút khó hiểu, nếu đây là mật đạo thì người ta thường lập nên một kí hiệu gì đó để xác định chứ. Thế nhưng vùng đất này bằng phẳng như vậy, người tạo ra mật đạo này tốn không ít công phu đây.


Lãnh Hàn Thần cúi xuống nhìn vùng đất bằng phẳng. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạy trên mặt đất, bất chợt gõ nhẹ ba cái.

Không gian im lìm lúc này bỗng vang lên một vài âm thanh hỗn loạn, vùng đất mà Lãnh Hàn Thần và Lạc Y đang đứng lại từ từ sụp xuống.

Quả nhiên là mật đạo!

Phương pháp tạo ra cũng thật cao minh đi! Có chút giống thang máy ở hiện đại!

Đưa Lãnh Hàn Thần và Lạc Y hạ xuống, mảnh đất cũng từ từ tan biến, nhưng phía trên đất vẫn lấp đầy như cũ.

Lạc Y thật khâm phục người làm ra cái này. Nếu như nàng đoán không lầm, người làm ra mật đạo này hẳn là Nhân đi!

Ma thú bên cạnh Thần thật sự rất có tài! Cũng đúng, Dù sao cũng là thượng cổ ma thú, lại có khả năng đặc biệt. Ma thú như vậy có thể tầm thường được sao? Dĩ nhiên không thể a!

Lãnh Hàn Thần nắm tay Lạc Y đi vào mật đạo, phía cuối con đường, Nhân đã thẳng lưng đứng hầu từ lúc nào. Hình như nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Kỳ Lân.

Lạc Y nhìn Lãnh Hàn Thần, trong lòng càng phủ thêm một tầng ấm áp.

Người này cũng quá lưu tâm đến chuyện của nàng đi!

Hắn là sợ nàng thiệt thòi, nhưng người bị thiệt thòi từ trước đến nay đều không phải là nàng a!

Ngay cả khi biết năng lực của nàng, hắn đối với nàng vẫn một mực bảo vệ và yêu thương như thế!

Con người ngốc nghếch này sao lại có thể khiến nàng yêu hắn đến vậy đây?


" Nhân, mấy ngày nay Thánh Điện có động tĩnh gì không?"

Lãnh Hàn Thần cất tiếng hỏi.

Nhân đứng thẳng lưng, khí chất vẫn thanh nhã mà lạnh lùng, nghiêm túc nói.

" Thánh Điện vẫn đang ráo riết tìm kiếm đường vào chỗ phong ấn Kỳ Lân đại nhân! Có lẽ sớm muộn bọn hắn cũng biết đường vào này! Chủ nhân, chủ mẫu phải thật nhanh hoàn thành khế ước lực lượng linh hồn mới được. Nơi đây là nơi Kỳ Lân đại nhân phong ấn, năng lực của ta không bằng ngài ấy nên ở đây ta không thể sử dụng năng lực!"

Lạc Y hơi giật mình khi nghe tin này. Nhưng suy nghĩ lại cảm thấy đúng. Trong thời gian còn phong ấn, thần thú vẫn ở trạng thái yếu ớt nhất. Trừ phi có sự xuất hiện của ma thú mạnh hơn, có khả năng phá tan phong ấn mới có thể hoạt động được. Đây cũng được xem là một cấm chế trong thiên địa.

" Con người không bị cấm chế sao?"

" Không! Phong ấn của ma thú không có tác dụng với con người!"

Nhân nghiêm cẩn lắc đầu.

Lạc Y nhìn Lãnh Hàn Thần, từ trong mắt hiểu được ý của nhau, cùng tiến lên phía trước.

Lạc Y biết nếu giữa lúc đang giải phong ấn mà người của Thánh Điện ập tới thì quả là vô cùng nguy hiểm. Lúc đó sẽ là lúc thần thú và chủ nhân đều rất yếu ớt, năng lực tự vệ chỉ là con số không.

Nàng nhất định phải tốc chiến tốc thắng, sớm đem Kỳ Lân trở về!

Đứng trước cửa động phủ Bạch ngọc óng ánh, Lạc Y nắm tay Lãnh Hàn Thần cùng bước vào bên trong. Ở đây, có Kỳ Lân đang đợi nàng đã hàng vạn năm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui