Khuynh Thế Thiên Tài

Lãnh Hàn Thần mị mắt nhìn Kỳ Phong đang ôm Lạc Y chặt cứng. Gương mặt tuấn tú nhỏ nhắn hiếm khi lộ ra vẻ trẻ con trước mặt hắn quả thật vô cùng chói mắt.

Kỳ Phong hướng trong lòng Lạc Y dụi dụi. Hoàn toàn không hề hay biết giông bão đã sắp kéo tới gót chân. Từ đầu đến cuối vẫn là ngây ngô tươi cười. Có thể không cười sao? Bọn hắn ở trong đây lâu như vậy đã buồn muốn chết rồi. Tỉ tỉ thế nhưng lâu như vậy chưa từng ghé thăm hắn đâu.

Chỉ là, hắn thật sự có thể cười dưới mắt Lãnh Hàn Thần sao? Điều ấy dĩ nhiên không thể!

" Ngao ngao! Đau, đau quá tỉ phu. Ta không dám, không dám nữa..."

Lãnh Hàn Thần nhẹ nhàng phất tay. Không khí xung quanh nháy mắt trở nên lạnh buốt. Kỳ Phong dĩ nhiên không thoát khỏi số phận bị luồng không khí lạnh áp bức làm tay tê cóng. Sau đó là đánh bật ra ngoài.

Ra tay thâm độc như vậy. Xem ra trừ Lãnh Hàn Thần ra ai cũng không thể đi!

Lãnh Hàn Thần nhướn mày nhìn Kỳ Phong bày ra vẻ mặt uất ức, khóe môi thấp thoáng nâng lên một đạo đường cong. Uy hiếp rõ ràng khiến người nào đó không có tiền đồ rụt rụt vai, ngốc nghếch cười nịnh nọt hề hề.

Hắn có lựa chọn nào khác sao? Người này chính là bá đạo như vậy. Trên thế gian này ngoại trừ tỉ tỉ, hắn mới không tin có người nào đó đủ bản lĩnh adp chế Lãnh Hàn Thần.


Lãnh Hàn Thần nói cho cùng vẫn là người khiến người ta có khổ mà không thể nói a! Quả thật là quá đáng hận rồi!

Lãnh Hàn Thần ngược lại không hề cảm thấy bản thân làm cái gì không đúng. Từ đầu đến cuối cũng không buồn bận tâm đến người ngoài. Hắn vừa xoay người chính là treo lên nụ cười ôn hòa vô hại, lần nữa rút khăn tỉ mỉ đem vài chỗ đã bị chạm qua trên người nương tử lau thật sạch, giống như đang lau vật quý có một không hai tteen đời.

Lạc Y híp mắt trừng Lãng Hàn Thần, đem tay hắn đẩy ra xong liền cười nhẹ với Kỳ Phong. Chỉ là lần này Kỳ Phong dù có yêu thích gần gũi tỉ tỉ bao nhiêu thì ngàn lần cũng không dám tiến lại.

Hắn có thể đứng trước mắt Lãnh Hàn Thần trộm chuông. Xin lỗi, hắn quả thật chưa muốn chết đâu!

Độc Tà ngồi xổm một bên vẽ vòng tròn. Không nghĩ đến lại nhìn thấy một màn đặc sắc như vậy. Trong lòng ưu thương nháy mắt đã bị giải tán hơn phân nửa. Chuyện cười! Ngay cả đệ đệ ruột của tiểu nha đầu còn bị đối xử như vậy. Hắn quả nhiên không phải là đơn độc bị ghét bỏ a!

Tốt, tốt! Thật sự rất tốt!

Khúc nhạc đệm đơn giản qua đi. Không quá một khắc sau nhóm thú Thiếu Tà cùng Ngạn Hữu cũng từ từ chạy đến. Bên cạnh còn có một người một thời gian trước đã bế quan tu luyện... Bạch Phong!

Bất quá lần này nàng xuất hiện dường như còn vướng bận một mảng ưu sầu không thể nhìn thấu!

" Ngươi tỉnh?"

Lạc Y nhìn Bạch Phong vẫn vận một thân bạch trang phiêu phiêu cốt khí nhưng vẫn lộ ra vẻ bạc nhược. Chân mày không khỏi nhíu lại thành một đường. Tiến lên bắn ra tơ ngũ sắc cuộn lấy vòng tay của nàng ta, tinh tế cảm thụ nhịp đập bên dưới. Nếu nàng không nhìn lầm, biểu hiện của nàng tuyệt đối chính là trúng độc.

Chỉ là nàng ta ở trong không gian lâu như vậy không hề ra ngoài. Thậm chí còn không có chân thân, cái này làm thế nào có thể trúng độc?

" Bị người nhận ra a?"

Bạch Phong nhìn chằm chằm sợi tơ ngũ sắc cười khổ một tiếng. Khóe môi vô thức mím nhẹ. Có điều cũng không có nói thêm cái gì.

Lạc Y đem tơ ngũ sắc thu về, đôi mắt xinh đẹp đảo về phía Lãnh Hàn Thần, từ trong đáy mắt của hắn cũng biết hắn cũng đã nhận thấy mọi chuyện không ổn. Nhưng rốt cuộc là cái gì không ổn a?


" Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi nên nói ra một chút. Cũng không thể cứ như vậy giấu diếm!"

Lãnh Hàn Thần trầm mặc hồi lâu cuối cùng dẫn đầu lên tiếng. Hắn nói chuyện so với Lạc Y càng khiến người ta sợ hãi. Đơn giản vì hắn là chân chính nam thần, còn nàng vì bị phong ấn kí ức so ra chỉ mới truyền thừa một nửa. Huyết mạch cao quý không giận tự uy làm người khác muốn lắt léo trước mặt hắn cũng phải xem có gan đó hay không.

Bạch Phong cười khổ một tiếng. Quả nhiên là giấu không được. Nàng mím nhẹ môi, trước ánh mắt khó hiểu của chúng thú cùng Kỳ Phong, Ngạn Hữu không nói hai lời liền quỳ xuống, hướng về phía Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần hành một lễ trọng, giọng nói mang theo thập phần tôn kính.

" Nam thần, thần nữ, Thần giới có biến! Quỷ hồn bị phong ấn cùng Thần Ước không biết đã bị cái gì kích động thoát ra một phần quỷ khí rồi. Lúc này các môn phái cùng quản giới Thần điện đều đã loạn, nhất là trong Thần điện đang có rất nhiều người ngầm phản bội. Nếu các người không trở về, sợ là Thiên Địa lần nữa bị Quỷ Hồn chấn giữ lần này không có Thần Ước kiềm chế, hai người lại chưa đủ sức mạnh, chỉ sợ không thể kịp rồi!"

" Ngươi nói ngươi bị như thế này liên quan đến Thần giới chiến loạn?"

Lạc Y cau nhẹ chân mày. Nàng không giữ được kí ức sau khi trọng sinh, về cơ bản không thể nhớ được vạn vạn năm về trước xảy ra chuyện gì. Chỉ là yếu tố quan trọng nhất không phải nói tới Thần giới chiến loạn sao?

" Chính là như vậy! Trong không gian này được tạo ra từ tinh anh của Thần giới. Hai bên liên hệ tuyệt đối là mật thiết. Ta có quan hệ khế ước dĩ nhiên không thể thoát khỏi! Tố chất trong không gian thật ra đã sớm suy yếu. Từ mấy ngày trước ta tỉnh dậy linh khí cũng không hề tốt như lúc đầu. Còn có, thời gian trong này cũng không thể duy trì nữa. Cùng lắm chỉ được một tháng so với bên ngoài. Hơn nữa, càng về sau sẽ càng kém đi! Sau này có khi còn không thể lưu được vật sống!"

" Nếu như vậy không phải chúng ta không thể nào tiếp tục lẫn trốn trong đây sao?"

Kỳ Phong nắm vấn đề quả thật vô cùng nhanh chóng. Nghe được liền không khỏi kinh hô lên một tiếng. Vẻ mặt mọi người ai nấy đều lâm vào trầm trọng.


Lãnh Hàn Thần cùng Lạc Y cũng nhất loạt mím môi. Cuối cùng vẫn mở lời hỏi.

" Giới hạn là bao lâu?"

" Thần nữ, không quá ba năm nữa! Ta nghĩ tưng đó cũng đủ. Theo dự tính, Tỳ Hưu hai năm nữa sẽ thức tỉnh mà bốn đoản đao còn lại, chính là ở Thánh Điện. Còn nữa, truyền tống trận dẫn đến Thần giới cũng tại Thánh Điện. Muốn mở ra nhất định phải có Thần trượng."

Ba năm? Thời gian như vậy cũng đủ! Rời khỏi Thánh Điện căn bản không phải vấn đề. Chỉ là nhất định phải chờ Tỳ Hưu thức tỉnh...

Hai năm nữa thôi...

Theo như lời Thánh Chủ nói, nàng hẳn là thích ứng với thân phận Thánh Nữ kia đi. Nếu như đã như vậy, nàng hẳn không cần phải lo lắng nữa. Bọn hắn không thể ngờ được nàng cùng Lãnh Hàn Thần đều không phải người mà bọn hắn có thể không chế. Thế cục quả nhiên cứ như vậy định rồi!

Độc Tà đứng ở một bên nhìn một đoàn người nói chuyện. Đầu óc đều đã mù mờ. Hắn quả thật là không hiểu cái gì có được hay không a?

Tâm trạng bức bối của Độc Tà thế nhưng hoàn toàn không được để ý đến. Không đợi hắn nói gì, không gian lại lần nữa chuyển, chớp mắt thế nhưng đã bị đẩy ra ngoài rồi. Hai kẻ này có thể đừng yêu nghiệt như vậy có được hay không nha?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui