Khuynh Thế Thiên Tài
Ban đêm trong cấm địa ngập tràn u tối cùng âm lãnh đến đáng sợ. Tròn bóng tối ba dâng người đang cẩn thận ẩn nấp, liếc mắt nhìn vào một khoảng không gian tối đen như mực phía trước.
Độc Tà nhàm chán nhìn trời, khồn có việc liền hứng thú châm chọc Lạc Y vài câu trưng ra bộ mặt như muốn gọi đòn.
" Tiểu Y nhi, đêm khuya thanh vắng là khoảng thời gian tối thích hợp hẹn hò, ngươi gọi ta ra đây không phải là để... hắc hắc"
Lạc Y nhíu mày trừng mắt nhìn Độc Tà trưng ra bộ mặt thối ngàn năm không đổi. Giọng điệu ngả ngớn cùng huyết y đỏ thẩm trên người hân thật sự là làm người ta không dám khen tặng đâu.
Nếu như hôm nay không có việc cần hắn giúp đỡ nàng nhất định không đem hắn gọi dậy a!
Độc Tà bị Lạc Y nhìn có chút chột dạ, vội vàng ngốc lăng hề hề cười với nàng sau lại quả quyết quay đầu đi. Trên lưng thế nhưng vẫn xẹt tới một đạo gió lạnh vô cùng cường hãn.
Lãnh Hàn Thần mị xuống mi mắt, đáy mắt tử sắc hiện ra một tia áp bức bức nhân chết người không đền mạng.
" Ta cũng thật muốn xem ngươi có hay không khả năng đào tới góc tường!"
" Lãnh đại gia, tiểu nhân quả quyết không dám a! Chẳng qua chỉ là nói đùa, ngươi nhất định đừng để trong lòng! Haha"
Nói xong dĩ nhiên tiếp tục cười ngốc, mồ hôi trên trán đều là không tiếng động rơi xuống mặt đất. Đáng sợ, quá đáng sợ a!
Tiểu ma nữ kia cường đại thực nhưng người kia mới lại càng cường đại đâu. Hắn lần sau nhất định không trêu chọc đến tiểu ma nữ kia mới tốt. Đụng đến nàng nguyên bản chính là đụng phải người kia a!
Lãnh Hàn Thần đối với việc Độc Tà thức thời như vậy cũng không có nhiều hơn lời nói. Chẳng qua chỉ nhẹ giọng hừ một tiếng cũng đã đủ làm người nào đó sợ run rẩy.
Mạnh mẽ đem eo nhỏ của Lạc Y ôm đến, lần nữa liếc mắt nhìn Độc Tà như tuyên cáo, vẻ mặt thật ít biểu cảm nhưng người nào không nhận ra hắn đắc ý thì quả là người không có mắt rồi.
Lạc Y đối với tiểu tâm tư của Lãnh Hàn Thần thật đã nắm chắc nhất thanh nhị sở nhưng lại không nói một lời. Bản thân nàng lại càng không phản kháng hân đối với nàng thân mật. Cái này cũng chính là quá quen thuộc rồi.
" Ngươi mau đưa chúng ta tới cấm địa được canh phòng cẩn mật nhất!"
Lạc Y hời hợt mở lời, cái này dĩ nhiên là nói với Độc Tà nơi đó.
Độc Tà vừa nghe Lạc Y nói liền ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Lạc Y có chút không thể tin tưởng nói lớn.
" Ngươi đây không phải bị sao đi. Nơi đó là nơi như thế nào, ngươi liền muốn tới liền tới được sao!" Vẫn là quá nguy hiểm đi.
Độc Tà ân thầm bổ sung thêm một câu. Quả thật là không muốn đả kích hai người kia. Bất quá, hắn thật không thể để hai người này tùy tiện dấn thân nơi nguy hiểm đi.
" Đây chính là nhiệm vụ của bọn ta. Ngươi hẳn cũng biết độc trong cơ thể ngươido ai hạ xuống đi. Ý tốt của ngươi chúng ta nhận nhưng không thể nào không đi!"
Lạc Y cũng biết Độc Tà đây hoàn toàn là vì có ý tốt chứ không phải trubg thàng với Thánh Địa gì.
Nghĩ tới nàng biết đến cái này đều là tình cờ. Chính là đột nhiên phát hiện trong người hăn cos cực kỳít độc tố. Trong khi thời gian hắn ở Thánh Địa so với nhóm người Lục Vinh đều nhiều hơn nhiều lắm. sau lại nghĩ đến hắn cũng giỏi dụng độc liền liên tưởng đến hắn đã sớm biết mưu đồ của Thánh Điện đây rồi. Hắn nhất định có thể tin tưởng.
Địch nhân của địch nhân là bằng hữu. Lí thuyết này không sai. chí ít là bây giờ, không phải sao?
Độc Tà nhíu mày, suy nghĩ hoàn vẫn là thuận theo. Dựa theo hắn thấy hai người này kết hợp hẳn cũng không đến nỗi không sống trở về, chỉ cần không phải gặp trúng Thánh Chủ liền tốt lắm...
" Các ngươi đi theo ta!"
" Tốt!"
" Không cần cám ơn, xem như ta báo đáp ân tình người thay ta giải độc đi!"
Lạc Y nghe vậy nhếch môi, nàng cũng không nói thêm lời nào thừa thãi. Lập tức liền cùng Lãnh Hàn Thần đi theo Độc Tà. Rất nhanh bọn họ đều có thể nhìn thấy ma thú của bọn họ rồi. các ngươi cũng đừng ngủ lâu nữa mới tốt a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...