Khuynh Thế Thiên Tài

" Ngươi thật sự để cho bọn họ dùng các loại linh quả kia?"

Độc Tà co giật khoé môi trừng trừng nhìn những cây linh quả vừa chín muồi tất cả đều bị vặt đi toàn bộ. Hắn không khỏi liếc mắt nhìn tới hai ma thú Thống Lĩnh nằm phủ phục trên mặt đất run run rẩy rẩy không dám ngẩng đầu lên nhìn tiểu nha đầu Lạc Y bằng đôi mắt hoảng sợ lấm lét.

Hắn nhất định là nhìn lầm! Tiểu nha đầu kia cư nhiên chỉ cần vung tay thế nhưng làm hai ma thú thủ hộ linh quả đều hoảng sợ đến mức khom chân. Chuyện này loan truyền ra ngoài ai dám tin a!

Phải biết rằng ma thú thủ hộ linh quả so với ma thú đồng cấp trong cấm địa năng lực càng muốn cường đại, sức chiến đấu đều khiến người người kinh hãi. Ngay cả hắn cũng không dám tuỳ tiện đứng trước mặt chúng làm bậy đâu.

Chẳng lẽ nói không chỉ nam nhân của tiểu nha đầu kia lợi hại. Tiểu nha đầu lại càng không chịu thua kém sao?

Này không phải là quá sức bất công đi!

Không quan tâm đến Độc Tà ngửa đầu ai oán than trời. Nhóm người Lăng Ngạo cùng nhóm Lục Vinh điên cuồng đem linh quả trên thân cây nhất nhất toàn bộ thu thập. Trong lòng đều đã sung sướng muốn nở hoa. Quả nhiên đi với lão đại tuyệt đối là có trái cây ngon ăn a!

Văn Bân hái Hoả linh quả cuối cùng quăng vào nhẫn trữ vật. Mặt mày đều đã muốn nở hoa, híp mắt chạy tới bên Lạc Y, đem gần ba phần tư linh quả chiếm được dâng đến tay nàng, giọng điệu mười phần chân chó.

" Lão đại, ngươi nhận linh quả a!"

Lạc Y liếc mắt nhìn linh quả đỏ mọng căng tròn trơn bóng trên tay Văn Bân. Đáy mắt từ đầu đến cuối đều không có một tia kinh hỉ, thản nhiên nói.

" Không cần!"


" Nga?"

Văn Bân trợn mắt, lóng ngóng đem Hoả linh quả thu về, gãi gãi đầu nhìn Lạc Y giống như không hiểu tại sao nàng từ chối. Hắn hôm đó rõ ràng nhìn thấy nàng có thi triển Hoả công công pháp a! Vì lí gì lại không đoái hoài đến hoả linh quả đây?

Chẳng lẽ là ghét bỏ tay hắn không sạch sẽ?

Văn Bân đưa hai tay nâng lên mặt xem xét. Tuy rằng điều kiện nước trong cấm địa có chút thiếu thốn nhưng tay hắn rõ ràng thật sạch sẽ nga!

Lạc Y liếc mắt nhìn Văn Bân thương tâm đứng một bên. Trên trán lập tức chảy xuống ba vạch hắc tuyến. Bất quá nàng cũng không dư tinh lực đi giải thích. Lẽ nào nàng có thể nói với hắn rằng linh quả đối với cường giả cấp Tôn Giả cùng lắm chỉ như muối bỏ biển. Tác dụng gần như hoàn toàn không có.

Nói như vậy, thật sự có người tin sao?

" Lão đại! Phía trước hình như có xô xát!"

Bạch Thừa Vũ cùng Lăng Ngạo tách ra dò đường nhanh chóng chạy trở về. Hướng Lạc Y nhỏ giọng báo cáo.

Lạc Y nhíu mày, không mặn không nhạt hỏi lại.

" Biết là ai hay không?"

" Là Bạch Hổ điện cùng Thanh Long điện. Có lẽ là tranh giành thẻ bài a!"

Lăng Ngạo tưởng tượng lại tình hình dương cung bạt kiếm lúc đó, chậm rãi đưa ra kết luận.

Lạc Y đối với bọn họ lí giải hết sức hài lòng. Ánh mắt lướt qua nhóm người đang đứng yên chờ đợi chỉ thị. Khoé môi nhàn nhạt khẽ nhếch.

" Đi! Đi xem thế nào!"

" Tuân lệnh!"

Nhóm người Lăng Ngạo cùng Lục Vinh nhất loạt hô to. Độc Tà ngửa đầu nhìn trời, gẩy gẩy móng tay, trong lòng hung hăng mắng chửi.

Tiểu nha đầu! Ngươi rõ ràng là đi ăn sẳn!


--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Tại bãi đất trống sâu trong cấm địa. Hai nhóm người hung hăng đối đầu nhau. Ai nấy đều có biểu tình trầm trọng gườm gườm quan sát động tĩnh. Giống như chỉ cần một ngòi nổ liền trực tiếp lao vào nhau phân bua một trận.

Nữ tử đứng đầu nhóm người vận y phục trắng muốt, gương mặt thanh tú nhưng tản ra thần thái anh khí. Đứng đối mặt nhóm người Long Khiếu Hy chính là một dạng không chịu khuất phục vô cùng ngạo nghễ.

Nàng ta không phải ai khác chính là người dẫn đầu Bạch Hổ điện - Bạch Mộc Anh.

" Long Khiếu Hy, tên khốn kiếp này, ngươi lại muốn dùng thủ đoạn sao?"

Bạch Mộc Anh quát một tiếng. Vẻ mặt nhìn Long Khiếu Hy là vô hạn chán ghét cùng khinh thường. Nàng ta không phải người tốt nhưng tuyệt đối không làm ra thủ đoạn hèn hạ. Gặp phải loại người như Long Khiếu Hy, quả thật muốn đập đầu.

" Ngươi ngạo mạn cái gì? Giả vờ anh khí? Hít phải Tê dược còn có thể chiến đấu sao? Biết điều lập tức giao ra thẻ bài, đỡ cho ta phải dụng thủ đoạn!"

Long Khiếu Hy đối với châm biếm của Bạch Mộc Anh làm như không nghe thấy. Bất quá hắn cũng không dám tuỳ tiện hành động. Khả năng của nàng ta cũng không phải là đèn cạn dầu.

" Dựa vào! Hôm nay ngươi mơ cũng không lấy được một thẻ bài!"

Bạch Mộc Anh hừ lạnh một tiếng. Nói nàng hướng Long Khiếu Hy cúi đầu. Không có cửa đâu! Cửa sổ cũng đóng!

" Ngươi cứng đầu! Đừng nghĩ trách ta!"

Long Khiếu Hy nhíu mày, đáy mắt thâm trầm quét qua nhóm người đứng phía sau, cằm hơi hất lên một góc. Ý tứ đương nhiên không cần nói cũng hiểu...

Động thủ...


Bạch Mộc Anh trầm trọng gương mặt gườm mắt trừng Long Khiếu Hy. Tay nắm đại đao càng chặt chẽ. Nàng nói thế nào cũng là một chiến sĩ, mới không chịu vũ nhục của nhóm người vô liêm sỉ này.

" Chiến!"

Thanh Long cùng Bạch Hổ điện một câu cũng không dư thừa lao vào nhau. Phân chia nhau đối chiến.

Bạch Mộc Anh quả không hổ danh là lão đại Bạch Hổ điện. Đường kiếm đi ra uy mãnh vô trù. Thật khiến người ta không nhịn được ghé mắt.

Bất quá thế nào bọn họ cũng đã trúng phải Tê hoàn, vận động càng mạnh, tốc độ thâm nhập càng nhanh. Không lâu sau, dược lực đã lan khắp tứ chi. Đường kiếm rõ ràng trúc trắc rất nhiều. Không ngoài dự đoán đã rơi vào thế hạ phong.

Long Khiếu Hy giáp mặt cười to một tiếng. Hắn vung kiếm thật cao. Ánh mắt ác độc chằm chằm nhìn Bạch Mộc Anh. Hắn hôm nay dường như là muốn huỷ đi nàng.

Tuy nói trong cấm địa học viên không thể chém giết lẫn nhau. Nhưng huỷ đi một cái tay hay đại phá đan điền vẫn là có thể!

Người này, quả nhiên thâm độc a!

Lạc Y nhíu mày xuống một đường. Ánh mắt đảo qua Bạch Mộc Anh kiên cường anh dũng mà đứng. Đáy lòng có nhiều thêm một tia tán thưởng.

Người này cũng không phải rất tệ. Hôm nay vừa vặn, nàng cũng có thể giúp nàng ta một chút a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui