Khuynh Thế Thiên Tài

" Chuyện nên giải quyết thì ngay bây giờ giải quyết hết đi. Để lại mầm mống bệnh hoạn chỉ lo đêm dài lắm mộng!"

Lời nói của Lạc Y đều đều vang lên. Người ngoài cũng không nghe ra ý tứ cảm xúc của nàng nhưng lại khiến cho Ngô Nhược Thuỵ đang quỳ trên mặt đất trợn trừng mắt run rẩy đánh một cái rùng mình.

Có lẽ lúc này Ngô Nhược Thuỵ mới ý thức được bản thân mình đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Gương mặt không có huyết khí tái nhợt nâng lên, bà ta quỳ trên mặt đất lết tới, một đường ôm lấy bắp chân của Cố Vĩnh Dật. Đem Cố Ân Kỳ đánh qua một bên, khóc lóc nức nở, khàn giọng nói.

" Lão gia, lão gia tha cho ta đi. Ta là nhất thời ngu xuẩn, là ta sai lầm rồi. Ta bị phú quý che mắt, ta không muốn, lão gia, người tha cho ta đi! Lão gia a!"

Nước mắt rơi đầy mặt Ngô Nhược Thuỵ nhưng nhìn kiểu gì cũng không thể nào giống như hoa lê đẫm mưa.

Trái lại, vết sẹo trên trán bởi vì bà ta khóc mà giựt giựt vặn vẹo. Thoạt nhìn đáng sợ vô cùng, làm gì còn có bộ dáng của một quý mệnh phụ phu nhân trước đây nữa.

Cố Vĩnh Dật cúi đầu xuống nhìn Ngô Nhược Thuỵ. Đầu tiên là nhìn vết sẹo lớn dài như con rết trên trán bà ta. Sau đó lại khe khẽ thở dài, không dấu vết lùi về sau vài bước, tránh thoát khỏi bàn tay bà ta đang bám chặt. Lại lắc đầu thở dài.


" Ngô Nhược Thuỵ, ngươi nói năm đó là ta có lỗi với ngươi. Nhưng ngươi cũng không có ngẫm lại xem ta đã có lỗi với ngươi ở điểm nào đi. Chưa nói đến việc năm đó ngươi là thân quả phụ mang theo hai đứa bé thơ dại, đến Cố phủ chưa từng bạc đãi ngươi. Ta dù không từng chạm vào ngươi nhưng cũng không để ngươi chịu lấy nửa phần uất ức. Lại nói tới trước đó, ta bị thích khách truy sát, lại vô tình liên luỵ khiến ngươi bị huỷ dung. Nhưng ngươi thử xem lại, ta quả thật chưa làm gì ngươi. Chẳng lẽ chỉ tại thích khách truy sát ta khiến ngươi bi luỵ thì ta đối với ngươi mang nợ? Cho dù quả thật ta nợ ngươi thì bằng ấy năm trong phủ không đủ trả hay sao?"

Cố Vĩnh Dật mím mím môi, chân mày cũng nhíu lại. Đem vài câu triệt để nói hết chuyện năm đó. Người ngoài đối với việc ông vừa tang thê, lại đột ngột đem một nữ nhân cùng hai đứa con gái trở về ai nấy đều chỉ trích.

Thế nhưng cũng chẳng ai hiểu rõ được sự việc tiền căn hậu quả ban đầu. Đến tận bây giờ, đem những chuyện năm đó triệt để nói ra, trong lòng ông mới có chút bình yên giải thoát.

Mặt khác, Cố Vĩnh Dật thấy hành động năm ấy của ông quả thật sai. Tuy nói Ngô Nhược Thuỵ huỷ dung sẽ không có ai thu lưu. Nhưng lẽ ra chỉ cần để lại kim tệ chứ hà tất phải dùng thân phận phu nhân Cố gia gia tộc ra đổi lấy.

Nếu không phải năm đó ông mềm lòng nghe theo điều kiện của bà ta. Thì bây giờ sóng gió của Cố gia đã chẳng tới như vậy. Phụ thân không phải chịu khổ trong hầm tối, mà Kỳ nhi cũng không phải uất ức buộc gả cho một kẻ không ra gì.

Quả thật là ngay từ bắt đầu ông đã làm sai. Cũng may, tất cả giải quyết vẫn còn kịp!

Mặt của Ngô Nhược Thuỵ nghe vậy liền xám như tro tàn. Bà ta run rẩy thân mình. Không khỏi nhớ lại thời điểm một toán đông thích khách vây quanh Cố Vĩnh Dật. Mà bản thân bà ta cũng liên luỵ bị dính vào.

Ba ta không muốn nhớ lại kí ức này. Vì mỗi lần nhớ lại bà đều thấy ghê rợn kinh sợ cảm giác mũi đao lia ngang qua trán, để lại một đạo vết thương hõm sâu, cùng cơn đau đớn không phải nữ tử bình thường nào cũng có thể chịu đựng.

Có lẽ vì không muốn nhớ nên bà ta cũng quên, Cố Vĩnh Dật cơ bản cũng là thân bất do kỉ mà thôi...

Ngô Nhược Thuỵ há to miệng, qua một hồi lâu vẫn chưa nói được câu gì. Lúc cúi đầu xuống lại bật ra hai tiếng lão gia vô cùng nghẹn ngào.

Cố Vĩnh Dật không nhìn bà ta, ông lướt mắt qua Cố Diệp Huy, lại nhìn về phía Cố Ân Kỳ. Ông khép lại mi mắt, lắc lắc đầu.

" Ta không thể nào tha thứ cho ngươi được. Ngươi đáng lẽ ra không nên hạ độc phụ thân, lại càng không nên bắt ép Kỳ nhi chịu tội!"


Cố Vĩnh Dật thoáng ngừng lại. Sau đó mở mắt ra, nhìn Ngô Nhược Thuỵ quỳ dưới đất, nặng nề nói.

" Ngươi vẫn là đem Trân nhi, Ly nhi rời khỏi Cố phủ đi. Ta để lại cho các ngươi một thôn trang nhỏ, sau đó liền làm ăn sinh sống đàng hoàng lương thiện đi!"

Ngô Nhược Thuỵ không nghĩ đến Cố Vĩnh Dật lại trảm đinh tiệt thiết chặt đi đường sống của bà ta như vậy. Vẻ mặt kinh hãi không cam lòng lệt tới, đầu cũng không ngừng lắc mạnh, cầu xin.

" Lão gia, ta biết ta sai lầm, ta biết ta sai lầm rồi mà. Lão gia, người tha cho ta đi! Tha cho ta đi có được hay không?"

Ngô Nhược Thuỵ thảm thiết gào thét nhưng không có một ai thương hại bà ta. Cố Vĩnh Dật xoay người, trực tiếp mắt không thấy, tâm không phiền. Để mặc bà ta bị người lôi đi.

Ngay ngày hôm đó, Ngô Nhược Thuỵ cùng hai người con gái bị gia đinh Cố phủ áp giải lên xe ngựa. Thẳng tiến đến điền trang ngoại thành. Bắt đầu cuộc sống tay làm hàm nhai, tự sinh tự diệt.

Ngô Nhược Thuỵ cùng hai người con gái của bà ta từ lâu đã quen với cuộc sống sung sướng, tay không dính xuân thuỷ. Giờ lai phải ra ngoài trồng rau, gặt lúa, chăm sóc cây.

Tất cả công việc này nói sướng không sướng, nói khổ không khổ. Nhưng đối với ba mẹ con Ngô Nhược Thuỵ thì quả là hành hạ người.

Chỉ là tất cả những chuyện ấy chỉ là chuyện sau này. Bây giờ tạm thời không nói đến.


Lại nói đến Cố Vĩnh Dật, sau khi để người làm đem Ngô Nhược Thuỵ đi. Đôi mắt liền mở ra, nghiêm túc nhìn quanh phòng một lần. Cuối cùng dừng trên người Cố Diệp Hạo thì sóng mắt bắt đầu dợn chuyển.

Cố Vĩnh Dật bước lên vài bước, đứng trước mặt Cố Diệp Hạo liền thẳng tắp hạ đầu gối quỳ rạp xuống đất, hướng ông dập đầu ba cái.

" Phụ thân, là nhi tử hành sự sai lầm, khiến người chịu khổ. Ở đây xin người hãy trách phạt nhi tử đi!"

" Tội đương nhiên phải phạt. Xét thấy con cũng bị kẻ gian che mắt, xử lí rất hợp lòng ta. Như vậy lấy công bù tội, còn lại liền gánh nước luyện công ba tháng đi!"

Cố Diệp Hạo nghiêm giọng nói ra hình phạt. Cố Vĩnh Dật cúi đầu lĩnh mệnh rồi mới chậm rãi đứng dậy, lui sang một bên.

Đúng vào lúc này, một gia đinh từ bên ngoài chạy vào. Còn không kịp hành lễ liền hô to.

" Không tốt! Kim Ngu đại dược sư đến rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui