Đêm đông chí quỷ
dị, trời không trăng, không sao, khắp nơi chỉ toàn là một màu đen. Ở
trên bầu trời thành La Viễn, một vật thể xẹt qua với vận tốc cực nhanh
mà người thường khó có thể dùng mắt xem xét được.
Nếu như có ai có thể nhìn thấy, hẳn sẽ vô cùng kinh hãi. Bởi đó là một Hắc Ưng, là vương của các loại ưng, nhưng... Lại chở trên lưng một đứa bé nhỏ
xíu thoạt nhìn mới 12, 13 tuổi.
Ai chẳng biết, Ưng vốn đã là
loài cuồng vọng, khát máu, có tự tôn cực cao, nói chi đến Ưng Vương.
Vậy, thiếu nữ đang ngồi trên lưng Ưng Vương là yêu nghiệt kiểu gì chứ?
Thế sự quả nhiên thay đổi, vương giả đầu năm nay đều rớt xuống làm toạ kỵ cả!
Lạc Y ngồi trên lưng Dạ, nhàn nhã dựa người lười biếng trên đầu vai hắn. Tư thế này quả là tư thế vô cùng đáng đánh đòn.
Dạ vừa bay vừa kêu gào trong bụng. Ta vốn là Ưng Vương dũng mãnh. Ngươi
không trọng dụng thì thôi, còn bắt ta làm toạ kỵ. Nếu để loài Bạch Ưng
nhìn thấy, hắn không phải bán hết mặt đi hay sao?
Dạ chỉ làm
nói thầm trong lòng chứ không dám hé răng nửa lời. Nếu Lạc Y vui hắn còn có thịt để ăn, nếu Lạc Y buồn... Không cần nói cũng đoán được hậu quả
vô cùng kinh khủng. Ừm, hắn có lĩnh giáo qua một chút.
Lạc Y vươn tay vuốt vuốt lông tơ trên cổ Dạ, khoé môi chậm rãi hiện ra đường cong.
" Ngươi là đang thầm rủa ta?"
Ách...
Lão đại, ngươi là biết đọc suy nghĩ của người khác sao.
Quá đáng sợ, từ nay hắn không dám tiếp tục nghĩ bậy nữa a!
Trong lòng đã sợ đến mất mật, nhưng Dạ vẫn cười lã giã giả đần.
" Nào có, ta làm sao dám nghĩ xấu cho chủ nhân anh minh thần võ, phong lưu, tiêu sái... A... Lông của ta!"
Lạc Y mạnh bạo đem một sợi lông trên cổ Dạ giựt đi khiến hắn đau khổ nói không nên lời... Đây là bộ lông xinh đẹp của hắn a!
" Cẩn thận da lông của ngươi. Dám nghĩ xấu cho ta, ta liền vặt hết lông ngươi bỏ vào lò nướng!"
Nghe Lạc Y nói, Dạ sợ đến nổi run rẩy bay lạc vài vòng. Hắn âm thầm lau mồ hôi.
Chủ nhân, ngươi có thể ác hơn được không?
" Chủ nhân, bên dưới là Triệu phủ!"
" Đáp xuống!"
Ánh mắt Lạc Y trở nên trầm trọng, dám mưu tính đạp trên đầu nàng cũng phải
xem có bản lĩnh hay không. Một cái Triệu gia nhỏ bé cũng dám ngông
cuồng?
Nếu họ biết an phận, nàng cũng lười tính toán với họ. Nhưng nếu họ muốn phạm đến nàng, hậu quả chỉ có một chữ.
CHẾT!
Ai biết được hôm nay họ muốn hại nàng, ngày sau có hại đến Âu Dương gia
hay không? Bây giờ căn cơ của Âu Dương gia vẫn chưa sâu, thực lực còn
yếu. Nếu Triệu gia thuê đám sát thủ vừa rồi tấn công đến Âu Dương gia
không biết hậu quả sẽ thế nào.
" Ngươi vào không gian ma thú đi, khi nào ta gọi hãy ra!"
" Dạ!"
Được lãnh lệnh đặc xá, Dạ vô cùng hạnh phúc lắc mình vào không gian. Hắn là
thú khế ước của Lạc Y nhưng cơ thể nàng luôn tản ra uy áp khiến hắn
không tự chủ sợ hãi.
Hắn là Ưng vương cơ mà! Đáng buồn!
Tiếng động Ưng Vương chạm đất khá lớn khiến tất cả mọi người trong Triệu phủ
đều giật mình tỉnh giấc. Có lẽ cũng đoán được điều bất thường nên mọi
người đều gấp gáp chạy ra ngoài.
Trong thành La Viễn có
năm khu. Mỗi đại gia tộc chiếm cứ một khu làm biệt viện, diện tích này
là ngoại nhân không thể xâm nhập, lại cách xa cuộc sống quần chúng. Vốn
là địa bàn rất tĩnh lặng, nhưng hôm nay nó lại trở thành điều kiện để
Triệu gia biến mất vĩnh viễn mà không ai hay biết.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần cho đến khi tất cả tựu hợp tại đại sảnh.
Triệu Học Hữu nhíu mày nhìn vóc dáng bạch y thiếu nữ nhỏ bé đang quay lưng về phía mình cũng không dám tỏ ra khinh thường. Xung quanh địa bàn này hắn có thiết lập nhiều bẫy và cấm chế. Có thể bình yên vào đến đây chắc
chắn không phải người thường.
Triệu Học Hữu chắp tay lại nho nhã nói.
" Không biết cô nương là người phương nào? Đêm khuya đại giá quang lâm đến đây có điều gì chỉ giáo?"
Mọi người Triệu Gia đều rất ngạc nhiên. Gia chủ mắt cao hơn đầu nay lại khép nép nói chuyện với một cô nương không rõ lai lịch.
Lạc Y cất tiếng cười lanh lảnh, âm thanh quỷ mị quay đầu.
" Ta tại sao lại đến đây, ngươi phải là người biết rõ hơn ai hết chứ?"
" Ngươi... Ngươi không phải đã..."
Triệu Học Hữu lắp bắp kinh hãi nhìn Lạc Y xuất hiện. Trên người hắn không
khỏi toả ra một tầng mồ hôi lạnh. Mà không phải chỉ mình hắn sợ hãi.
Toàn bộ Triệu gia ai không biết thiếu nữ này vừa mới vinh danh trong so
đấu tam gia tộc. Tuy không nhìn ra nàng ở cấp bậc nào nhưng hẳn là rất
cao đi.
Lạc Y bật cười, bước tới vài bước về phía trước,
người của Triệu gia càng lùi về phía sau. Đứng trước cường giả, ai cũng
phải khuất phục.
" Sao lại lắp bắp như vậy? Để ta nói giúp ngươi, ngươi muốn hỏi ta tại sao không chết trong tay mấy tên sát thủ đó chứ gì?"
Lạc Y nói rõ ràng rất nhẹ nhàng, âm thanh như suối róc rách nhưng lại khiến người khác nhịn không được sợ hãi. Nàng gẩy gẩy cái móng tay, phong
thái nhàn nhã không để tâm. Nhưng chính phong thái này lại càng khiến
mọi người lo lắng.
" Chỉ bằng đám người đó cũng muốn giết ta? Ngươi thật trả giá ta quá rẻ!"
" Không thể nào, Quỷ Sát xuất ra đều là ma pháp sư cao cấp..." Còn có hai ma pháp sư cấp 7.
" Ha Ha" Lạc Y cười rộ lên" Ngươi không thể là ngươi bất tài, ta không
phải kẻ bất tài. Ta tiện đây sẽ nói cho các ngươi biết để các ngươi ra
đi không hối tiếc. Thứ nhất, thực lực các ngươi không đủ, thứ hai, muốn
giết ta bằng dược, chính là ngu!" Không kể nàng là luyện dược sư đặc
biệt mẫn cảm với mùi dược liệu, chỉ cần nói hồi phục chi lực trong cơ
thể nàng cũng đủ hoá giải độc dược chết người đáng sợ nhất.
Lạc Y không ngại nói nhiều với họ một chút. Dù sao con đường đi từ sự sống
đến cái chết khắc khoải có bao nhiêu sợ hãi, nàng biết rõ hơn ai hết.
Không thể trách nàng ác, chỉ trách họ chạm vào vảy ngược của nàng.
Ánh mắt Triệu Học Hữu loé sáng ra sát cơ. Trong tay áo thủ sẳn đoản đao dùng lực phóng ra.
Tiếng xé gió vun vút truyền đến, Lạc Y cũng không động. Ai cũng nghĩ nàng vì
quá sợ hãi quên cả cử động, cả Triệu Học Hữu cũng cho là như vậy. Nhưng, khi đoản đao cách trái tim Lạc Y một tấc thì đột ngột dừng lại, đứng
nguyên trong không khí không rơi xuống.
Triệu Học Hữu
rùng mình, sợ đến ánh mắt mở to run rẩy. Tinh thần lực khống chế quá
mạnh mẽ, nàng ta đã đạt đến cấp độ kinh khủng nào? Cả đời hắn của chưa
bao giờ hối hận như lúc này, hắn là không nên chạm đến yêu nghiệt này.
Một mảnh yên tĩnh!
Lạc Y nghéo nghéo khoé môi, vươn tay nắm lấy mũi đao kéo về xem xét.
Vốn nàng định dùng tinh thần lực làm cho đoản đao nát vụn, nhưng giữa đường lại nhận ra đoản đao này là hàng tốt. Thân đao dát bạch kim sáng loé,
chuôi khắc một mặt bạch ngọc tản ra tầng đậm linh khí. Thậm chí còn đậm
hơn trong không gian của Bạch Phong.
Người bình thường có lẽ
chỉ thấy đây là bảo đao tốt, nhưng nàng tu luyện linh khí, bồi dưỡng
linh thức nên biết nó còn mạnh hơn cả công kích nguyên tố. Thậm chí
người ta không biết mình đã phải chết như thế nào.
Đao này, bảo bối nha!
Lạc Y điềm nhiên thu bảo đao vào không gian để từ từ nghiên cứu sau.
Liếc ánh mắt nhìn người Triệu Gia rúm ró, ánh mắt nàng càng thêm thâm trầm. Muốn hạ sát chiêu với nàng lần thứ hai?
" Dạ"
Khoé môi Lạc Y khẽ nhếch, một Hắc Ưng cao lớn xuất hiện trong đại sảnh. Hắn
muốn dùng tư thế kiện mỹ nhất, oai phong nhất để trợ uy cho chủ nhân a.
" Ma... Ma thú?"
Nàng còn là Triệu Hồi Sư? Triệu Hồi Sư đầu tiên sau 1000 năm qua lại xuất hiện?
Triệu Học Hữu suy sụp nhắm mắt lại. Biết thế chẳng làm, biết rồi thì đã muộn.
" Ngươi xử lí đi, cho bọn họ ra đi thống khoái một chút! Để cám ơn bảo đao của gia chủ đã tặng!"
Lạc Y vỗ vai Hắc Ưng một cái, hắn vỗ cánh vô cùng hào hứng. Nhưng trong lòng không ngừng khinh bỉ.
Người ta tặng ngươi bao giờ, ngươi tự lấy bỏ vào tay áo đấy chứ!
Ai ai, bậy, bậy, hắn sao quên nàng có thuật đọc tâm chứ, không suy nghĩ, không suy nghĩ nữa!
Cũng may, Lạc Y không biết Dạ đang nghĩ gì chứ không nàng sẽ cười chết.
Thuật đọc tâm? Nàng có sao? Chỗ tốt như vậy nàng muốn mà không được đó!
Lạc Y quay lưng lại, không muốn nhìn một hồi huyết tinh.
Còn Triệu Gia Luật, Triệu Gia Linh không có ở Triệu gia lúc này mà đã sớm
đi học viện Đế Đô. Nàng sẽ tha mạng cho hai người đó nếu như họ biết
điều. Nếu không, mặc kệ học viện bảo vệ, nàng cũng phải giết chết những
người đó.
Qua đêm nay, một đại gia tộc cứ như thế biến mất.
Chuyện này nay mai truyền đi vô cùng xa, nhưng cũng không ai dám đả động nhiều. Vì ai cũng nghĩ Triệu Gia đã đắc tội siêu việt cường giả mới dẫn tới tru diệt thảm như vậy. Cường giả, ai dám chất vấn đây?
Nhưng đó cũng là chuyện của ngày mai, bây giờ Lạc Y không để tâm. Nàng chậm rãi nhảy lên lưng Hắc Ưng, biến mất trong đêm đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...