" Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Lạc Y vươn tay xoa xoa mi tâm, đối với tỳ nữ đang bưng trà rót nước, đạm đạm hỏi.
Tỳ nữ là cô thiếu nữ khoảng mười hai, mười ba tuổi. Thân hình gầy yếu mỏng manh quay đầu nhìn ra ngoài, rồi lại cúi đầu ở bên tai Lạc Y nói nhỏ.
" Sáng sớm nay gia chủ Diệp gia quá môn!"
Gia chủ Diệp gia? Phụ thân Diệp Gia Bảo - Diệp Vấn Khung?
Lạc Y cong cong mi mắt xinh đẹp, khoé môi gợi cười, phất tay ra hiệu tỳ nữ lui xuống. Còn chính mình lại đi vào trong nội thất, đem Lãnh Hàn Thần đang nhập định đánh tỉnh.
" Nàng đi đâu?"
Lãnh Hàn Thần híp mắt, nhìn nàng quàng thêm một chiếc khăn choàng hồ li. Khoé môi cong cong, không khỏi cười hỏi.
Lạc Y bị Lãnh Hàn Thần phát hiện hướng hắn phẩy phẩy tay, thân hình bé nhỏ linh hoạt như sóc chạy ra ngoài. Trước khi đi cũng không quên để lại một câu.
" Chàng tiếp tục tu luyện a! Ta tới chính sảnh!"
" Nàng dám đi một mình? Hửm?"
Eo nhỏ bất ngờ bị một bàn tay cường hãn, bá đạo của ai đó luồn qua. Gắt gao đem nàng kéo vào trong ngực ôm chặt chẽ. Hành động này rõ ràng là không cho phép từ chối.
Lạc Y bị Lãnh Hàn Thần ôm, khoé môi bĩu ra. Nàng trừng mắt nhìn hắn. Không vui thầm thì.
" Còn không phải người ta muốn dành cơ hội cho chàng tu luyện sao? Chàng cũng chỉ vừa mới thăng cấp đâu!"
Lãnh Hàn Thần cười cười. Ngón tay nhẹ điểm lên chóp mũi thanh tú của Lạc Y. Cả hai cùng nhau nâng bước tiêu sái tới chính sảnh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Chính sảnh Bạch gia.
Diệp Vấn Khung bình đạm nhấp trà. Trước mặt ông ta là đại thiếu gia Bạch gia Bạch Thừa Hy cũng vân đạm phong khinh dùng trà. Thái độ không nhanh không gấp này nào có chỗ giống vẻ chột dạ khi làm chuyện xấu lại bị vấn tội. Nhìn kiểu nào cũng chỉ thấy vẻ đón tiếp khách nhân thông thường, khiêm tốn lại hữu lễ.
Diệp Vấn Khung mím mím môi. Đột nhiên lại có cảm giác mơ hồ như đang đi trong sương mù. Về cơ bản là không thể biết đâu là thật, đâu là hư.
Bất quá, ông ta cũng không bỏ qua mọi việc dễ dàng. Trong thành Bàn Long này, mặt ngoài Bạch gia cùng Diệp gia hữu hảo nhưng thực tế lại là sóng ngầm mãnh liệt. Ông ta mới không tin, Diệp Gia Bảo có gan khiêu khích Bạch gia, mà Bạch gia lại vẫn có thể một đường bình chân như vại.
Như vậy, không có khả năng!
Uống qua một tuần trà, rốt cuộc Bạch Thừa Hy cũng nâng mắt, nở nụ cười nho nhã đối với Diệp Vấn Khung, nói.
" Diệp bá bá hôm nay đại giá quang lâm, tiểu bối cảm thấy thật vạn hạnh!"
Diệp Vấn Khung cắn chặt răng, khoé môi đều run rẩy thành một đoàn. Người ta nói, không ai đánh người đang cười. Ông ta tức giận mà không thể phát tiết, cuối cùng đổi thành tiếng hừ hừ rít qua kẻ răng. Trầm giọng nói.
" Bạch thiếu quá mức rồi. Ta hôm nay cũng không phải đến chơi, mà là muốn đến thay Bảo nhi đòi tới một cái công đạo!"
" A? Công đạo?"
Bạch Thừa Hy cười cợt nói, đôi mắt mị lên thành một đường cong, nhấp một ngụm trà, đạm đạm nói.
" Chẳng hay Diệp bá bá muốn lấy một cái công đạo như thế nào? Bạch gia làm việc công chính, cũng chưa từng có ai đến cửa xin công đạo đâu!"
Diệp Vấn Khung cắn răng, lại giận quá hoá cười. Chỉ là, nụ cười thoạt nhìn muốn bao nhiêu khó coi, liền có bấy nhiêu khó coi.
" Chúng ta hai gia tộc vốn không cùng đường. Nhưng trên đường nào, hai người đều đã sớm thành nhân tinh. Diệp gia đại thiếu cũng đâu cần giả trang như vậy, thoạt nhìn đối với ta và ngươi đều là điều thừa!"
" Không thừa!"
Bạch Thừa Hy phẩy phẩy tay, thản nhiên nói.
" Diệp bá bá khen nhầm. Tiểu bối làm sao có thể là nhân tinh. Diệp bá bá là nhân tinh mới là đúng. Thôi, tiểu bối cũng là một bụng thật tâm kính trọng. Nhưng Diệp bá bá đã không quý, vậy liền lật bài đi. Diệp gia chủ, ngài đến cửa muốn gì?"
Diệp Vấn Khung trừng mắt nhìn Bạch Thừa Hy, tưởng muốn từ trên mặt hắn đâm xuống vài cái lỗ. Hoả bạo công tâm cắn chặt lồng ngực mà không thể làm gì, khiến cho vẻ mặt càng vặn vẹo khó coi thêm vài điểm.
Rõ ràng Bạch gia trêu đùa ám chiêu, từ trong bóng tối chơi xấu Diệp Gia Bảo. Thế nhưng đối với bên ngoài lại làm ra vẻ vô tội, còn đẩy tiếng xấu lên người Diệp gia.
Này thật là khinh người quá đáng. Còn xem hắn là con nít mới lên ba hay sao?
" Bạch đại thiếu gia, người thông minh không nói lời tối nghĩa. Ta muốn hỏi, có phải tối hôm kia Bảo nhi đã đến Tụ Bảo trai?"
Diệp Vấn Khung híp mắt, chỉ chờ Bạch Thừa Hy chối tội liền quang ra chứng cứ cáo buộc.
Bất quá, ông ta nghĩ nhiều, Bạch Thừa Hy không những không chối mà còn thản nhiên cười, gật gật đầu, xác thực.
" Quả thế!"
Diệp Vấn Khung thật muốn phun huyết. Cùng lắm chỉ là một thiếu niên mới ngoài hai mươi, vậy nhưng cũng dám trước mặt hắn làm điều càn quấy như vậy. Nếu như không phải lúc này không phải thời điểm thích hợp tức giận, ông ta thật muốn lột ra bộ mặt giả tạo của thiếu niên trước mắt.
Cắn răng nuốt cơn giận vào lòng, Diệp Vấn Khung lại tiếp.
" Nghe nói Bảo nhi có tranh giành một bảo vật với môn khách Bạch gia. Chuyện này khả dĩ có thật sao?"
" Đúng vậy!"
Bạch Thừa Hy lần nữa gật đầu, đạm đạm trả lời. Hắn cúi đầu, từ tốn nhấp một ngụm trà. Dư quang nâng lên, kín đáo nhìn chằm chằm Diệp Vấn Khung, trong lòng càng nhiều cười cợt.
Diệp Vấn Khung là muốn đến hỏi tội sao? Hỏi những câu hỏi ngu ngốc như vậy, còn muốn chờ hắn chối.
Việc Diệp Gia Bảo đến Tụ Bảo trai động tĩnh lớn như vậy. Trong Bàn Long thành có bao nhiêu người không biết đâu. Nếu hắn chối đi, chẳng phải là tự vạch áo cho người xem lưng, lại có tư vị của kẻ làm việc xấu chột dạ đấy sao?
Hắn mới không ngu ngốc như vậy!
Chỉ là, Diệp Vấn Khung muốn dựa vào những điểm này, hỏi tội hắn, câu trả lời dĩ nhiên không thể.
Lại nói, Diệp Vấn Khung thấy Bạch Thừa Hy thẳng thắn như thế cũng không nản. Thậm chí lần này còn cười. Nụ cười mang theo âm độc.
" Đã vậy, Bảo nhi trên đường trở về bị nhân ám toán. Bạch gia quả thực không thoát được hiềm nghi!"
Bạch Thừa Hy nâng mắt, đối với Diệp Vấn Khung buộc tội còn chưa kịp trả lời. Thì ngoài cửa đã vang lên tiếng cười nhạt của nữ tử, một giọng nói thanh thuý, mềm mại tự nhiên vang lên.
" Diệp gia chủ, trước sao không cùng chúng ta nói xem Diệp gia công tử bị ám toán như thế nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...