Khuynh Thế Thiên Tài

" Xin chào các vị quý nhân, tráng sĩ đã đến thăm Tụ Bảo trai. Hôm nay, Tụ Bảo trai theo thông lệ tổ chức, có rất nhiều bảo vật cho các vị đấu giá. Mời các vị cố gắng đem đồ bản thân muốn lấy về!"

Người chủ trì đấu giá ở Tụ Bảo trai hôm nay là một lão giả họ Ninh. Tên gọi là Ninh Quan Phục. Nghe nói hắn là truyền kì của hội đấu giá. Hầu như bất kì hội đấu giá nào do hắn chủ trì cũng đều có bội thu mang về.

Tụ Bảo trai quả nhiên bỏ ra không nhỏ đâu a!

Ninh Quan Phục hất tay áo, nhìn xuống đài thấy ai cũng đều một bộ dạng háo hức chờ đợi. Hắn liền cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian, chậm rãi nâng lên nụ cười thản nhiên, từ tốn nói.

" Tại hạ trước hết thông qua thể lệ trước khi bắt đầu. Theo như thông lệ cũ, đấu giá thì người nào đấu giá cao hơn liền chiến thắng. Giá trị của các món bảo vật trong Tụ Bảo trai sẽ quy định mức tăng lên mỗi lần đấu giá. Thỉnh các vị vẫn là tuyệt đối tuân thủ đi!"

Ninh Quan Phục cúi đầu, dư quang nhìn xuống dưới đài. Chắc hẳn mọi người đều hiểu rõ lời hắn nói. Lúc này mới nâng tay lên, lật tấm vải đỏ trên khay bảo vật đầu tiên.

Mọi người dưới đài nhìn thấy vải đỏ lật lên, cổ liền cố gắng rướn tới, để nhìn cho kĩ đồ vật trong khay bảo vật.

Ninh Quan Phục ý cười không giảm, giống như biết mọi người trong phòng đang nghĩ gì. Hắn thật cẩn thận nâng khay, hơi nghiêng xuống một chút để mọi người nhìn rõ món đồ bên trong.

Chỉ thấy bên trong khay là sáu quả cầu sơn đen. Sáu quả cầu đều tròn vo, bóng lưỡng, nhìn cũng không ra đây là thứ bảo vật gì.

Ninh Quan Phục nhìn ý tứ khó hiểu trong mắt mọi người. Hắn cười khẽ một tiếng, cất giọng nói.


" Thật ra đây cũng không phải bảo vật gì quá quý hiếm mà chỉ là một món đồ chơi do Hứng đại sư buồn chán làm ra. Bên trong quả cầu này là nguyên tố ngưng tụ, được bao bọc lại bởi một tầng chất liệu đặc thù. Ví như ngày các vị lâm đại địch, nếu không chiến đấu lại cũng có thể tung hoả mù rời đi. Các vị thấy như thế nào?"

Ninh Quan Phục vừa dứt lời, dưới đài dường như có điều suy nghĩ. Danh tiếng của Hướng đại sư hẳn là cao. Mặc dù ngài làm việc tuỳ hứng, nhưng đồ vật ngài làm ra quả thật không thứ gì vô dụng đâu a! Trong nhất thời, con ngươi mỗi người đều loạn chuyển, bắt đầu suy tính có nên đấu giá hay không. Nếu ngay món bảo vật đầu tiên đã tung ra đồ của Hứng đại sư, các món phía sau, sợ là không phải tầm thường.

Không giống suy nghĩ rối rắm của mọi người, Lạc Y vừa nhấp trà vừa nhìn sáu quả sơn đen kia, tròng mắt hơi híp lại?

Nguyên tố ngưng tụ à? Này cũng không khác bom kíp nổ ở hiện đại cho lắm. Bất quá, cái này cùng lắm là đề chạy trốn, nhưng bom kíp nổ thì rõ ràng là muốn lấy mạng người!

Lạc Y nghĩ đến bản thân mình trước đây cũng là chết bởi một quả bom kíp nổ, trong lòng không khỏi cười nhạt một tiếng.

Nàng thấy, món đồ chơi này ở đây cũng thật có chỗ dùng. Nàng vẫn nên làm một ít chơi đi. Tuy điều kiện ở đây không thể làm ra bom tiên tiến như ở hiện đại, nhưng cũng không thể xem như tầm thường. Nàng cũng không quên ở tổ chức nàng ngoài việc ám sát, vẫn còn là thành viên trong tổ nghiên cứu đâu. Vốn là nghiên cứu ra không ít chủng bom cải tiến, cuối cùng cũng có chỗ dùng a!

So với Lạc Y điềm tĩnh như vậy, mỗi người trong phòng đối với món hàng dưới kia lại thuỷ chung có một loại hứng thú. Kỳ Phong hết nhìn lại nhìn, cuối cùng vẫn là nhịn không được quay đầu nhìn Lạc Y, nhỏ giọng gọi một tiếng.

" tỉ tỉ?"

" Muốn thứ đó sao?"

Lạc Y nhàn nhạt hỏi một tiếng. Kỳ Phong liền vội vã gật đầu. Nhóm người còn lại cũng thật mong đợi nhìn chằm chằm nàng.

Lạc Y bị nhìn cũng không mất tự nhiên, thản nhiên nói.

" Không cần đấu giá, trở về liền làm cho các ngươi chơi, so với cái đó càng muốn vui vẻ hơn!"

" Vui vẻ? Vui vẻ thế nào a?" Kỳ Phong, Ngạn Hữu nhỏ tuổi thật là vô cùng tò mò, chớp động đôi mắt to tròn.

Lạc Y nhìn quanh mọi người một vòng. Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Bạch Thừa Hy, khoé môi hơi nhếch lên, mở miệng nói.

" Phá sụp Tụ Bảo trai thì thế nào?"

" Công lực lớn như vậy?"

Lần này không những Kỳ Phong, Ngạn Hữu mà ngay cả Lăng Ngạo, Bạch Thừa Vũ cũng không nhịn được bật thốt.


Nếu nói người nào có sắc mặt khó xem nhất, dĩ nhiên đó là Bạch Thừa Hy. Gương mặt hắn vốn đã nhăn nhó thành một cục, khoé môi cũng không ngừng run rẩy.

Tụ Bảo trai dù gì cũng là gia nghiệp do hắn quản lí có được không? Nàng làm sao có thể đứng trước mặt hắn mở miệng muốn phá sụp Tụ Bảo trai nha? Rõ ràng là khinh người quá đáng mà!

Ánh mắt Bạch Thừa Hy liếc sang nhìn gương mặt hưng phấn có thừa của Bạch Thừa Vũ. Trong một thoáng liền có một ý định bổ đôi đầu tên này ra xem bên trong chứa cái gì. Người ta đây là muốn bẻ gãy cần câu cơm của nhà ngươi đó có được không?

Trong phòng, dưới lầu đều là một mảnh nhộn nhạo. Ninh Quan Phục vẫn tươi cười như cũ, chắc hẳn mọi người đều suy nghĩ xong. Lúc này, hắn mới cất giọng.

" Sáu quả này Hứng đại sư muốn bán chung một lần. Khởi điểm bắt nguồn từ tám trăm kim tệ, mỗi lần ra giá ít nhất năm mươi kim tệ. Được rồi, bắt đầu đi!"

Ninh Quan Phục vừa dứt lời, bên dưới liền có người nói.

" Tám trăm năm mươi!"

" Chín trăm mốt!"

" Chín trăm bảy mươi lăm!"

" Một ngàn hai trăm!"

" ... "


Âm thanh đấu giá vang lên ồn ào không dứt. Cuối cùng, bảo vật thuốc về tay một thiếu gia trong gia tộc đứng thứ ba Bàn Long thành với giá hai ngàn bảy trăm kim tệ.

Ngay món đồ đầu tiên đã như vậy, xem ra hôm nay quả thật là bội thu vào a!

Ninh Quan Phục híp híp mắt, đối với kết quả này hết sức vừa lòng. Hắn bắt đầu cho đấu giá những món hàng khác. Có thảo dược, có bảo giáp, có đạo khí, rất nhiều thứ được cho báo giá. Quả nhiên tiền thu về một cái so với một cái đều muốn nhiều hơn không biết bao nhiêu.

Ninh Quan Phục thật là hết sức vừa lòng. Hắn đi tới cái khay đỏ tiếp theo. Chỉ còn vài thứ nữa là hết, nhưng rõ ràng thu lợi về so với những lần trước đều nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.

Ninh Quan Phục nhấc tấm vải đỏ lên, vừa nhìn thứ bên trong, chân mày hắn không khỏi nhíu lại. Ánh mắt liền nhìn về hoả kế đi bên cạnh trừng mắt.

Hoả kế này có nhiệm vụ sắp xếp các bảo bối đi theo thứ tự giá trị từ thấp lên cao. Nhưng lần có sự lầm lớn.

Ninh Quan Phục nhìn đơn giá và món đồ thật không có vẻ gì là bảo bối thật sự cảm thấy quẫn. Đáng lẽ ra thứ này phải sắp xếp lên đầu tiên mới đúng. Nếu bây giờ gọi đơn giá chẳng phải là giảm đi khí thế từ đầu đến giờ sao. Nhất là chỉ còn đúng ba món đồ liền xong rồi.

Người dưới đài nhìn thấy biểu tình khó xem của Ninh Quan Phục cũng không khỏi nhíu mày, bắt đầu nhao nhao lên đòi tiếp tục đấu giá.

Ninh Quan Phục khẽ ho khan một tiếng. Mặc kệ trong lòng quẫn bách vẫn là nghiêng khay cho mọi người nhìn xem.

Bên trong rốt cuộc là bảo vật gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui