Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

“Cút ngay!” Hách Liên Cô Tuyết đẩy ra Lộng Nguyệt, nháy mắt nhảy vọt lên, hồng quang đầy trời, thiên địa rền vang.

Tiếng quát tháo la hét tràn ngập khắp tràng diện hỗn loạn, hỏa thế như phi nga nhanh chóng lan tràn, cả tòa thành nhiễm một tầng hỏa hồng yêu dị. (phi nga: con ngài ấy-một dạng bươm bướm)

Vô số hắc ảnh di động nổ tung thành hình dù, hướng đám người phủ xuống, độc vũ như tinh quang vẫn lạc, rậm rạp nối thành một mảnh. Điểm điểm hạt mưa đen sẫm cùng hỏa hồng sắc đan xen vào nhau, cảnh sắc quỷ dị mà tuyệt vọng ẩn trong màn sương khói mông lung.

Sát khí âm lãnh ngoan tuyệt phủ khắp đại địa, ngàn vạn sợi tử quang yêu diễm như long đằng dương nanh múa vuốt, cuốn lấy những vật thể hình ô màu đen đang xoay tròn trên không, xé nát, kéo đứt đoạn.

Độc vũ như bộc khuynh sái đầy trời, gặp thạch hòa tan, gặp thân thể liền hư thối. Lộng Nguyệt vung bào bay vọt lên, ôm lấy thắt lưng hồng y nam tử, dùng cơ thể bảo vệ mạt yêu hồng đẫm máu đang chiến đấu hăng say. Thân mình vừa chuyển, từ trong lòng bàn tay bắn ra vô số hàn mang sắc bén, ngưng tụ thành đao kiếm, chặt đứt độc vũ dài mảnh li ti tràn ngập khoảng không.

“Không phải đã bảo ngươi đi trước sao, ở đây nháo cái gì!” Băng kiếm trong tay áo Hách Liên Cô Tuyết cấp tốc chém tới, cùng tử quang yêu diễm hội tụ, chậm rãi thôn phệ độc vũ đang ra sức tàn sát bừa bãi.

“Câm miệng, ta không muốn nghe yêu nghiệt ngươi nhiều lời!” Khuôn mặt Lộng Nguyệt vì giận dữ mà trở nên lạnh lẽo.

“Ta càng không muốn nhìn thấy ngươi!”

Hách Liên Cô Tuyết đánh vào sau lưng yêu tà nam tử, muốn đẩy hắn ra khỏi Thiên ma vũ trận, không ngờ mấy ngàn mai ngân châm cùng độc vũ bí mật đan vào thành một đường, lãnh quang bốn phía điên cuồng thét gào, hướng ***g ngực hồng y nam tử không chút lưu tình bắn tới.

Lộng Nguyệt hoảng hốt, trong nháy mắt dùng tốc độ cao nhất ôm lấy thân thể Cô Tuyết, độc quang âm lãnh xẹt qua sát bên cánh tay yêu tà nam tử, xuyên thủng tảng đá trên mặt đất. Mặt đất cứng rắn dưới sự trùng kích của hắc sắc quang mang vỡ vụn thành hố sâu không đáy.

Hách Liên Cô Tuyết vừa mở miệng, nhưng khi hắn nhìn đến cặp tử mâu quyết tuyệt tràn đầy tức giận kia, yết hầu giống như bị ai bóp chặt, lời muốn nói ra lại hung hăng nuốt trở về.

Tiếng tim đập trầm ổn của hai người trở thành tiếng vang duy nhất trong thế giới, hết thảy trần thế dơ bẩn đều vô pháp xen vào.

Gió lạnh, sát khí, máu tươi. . .


Thành dân kêu gào, võ lâm nhân sĩ chém giết trong hỗn loạn, âm thầm ẩn tàng một thế lực khác. . .

Yêu tử, hoặc hồng phảng phất phượng hoàng hoa lệ giương cánh, chấn động cả tòa Lưu Dạ thành.

Bụi đất nồng đậm cuộn trào bay lên, tựa như quỷ mị, vô số hài cốt tàn chi đầy rẫy khắp nơi. Thi thể bị Thiên ma vũ lây dính nháy mắt hủ hóa, lưu lại thi thủy pha lẫn mùi máu tươi đem tòa thành trì phồn hoa trù phú biến thành tràng cảnh nơi địa ngục.

Kiếm quang thâm độc xuyên phá tầng mây, rọi sáng tòa thành trí đẫm máu, chỉ có hai thân ảnh yêu dị giữa huyết sắc chung quanh tản mát thị huyết mỹ diễm.

Thanh âm la hét thảm thiết phá không chìm ngập cả Lưu Dạ thành, tòa thiết lĩnh thần thoại này trong đống hoang tàn lưu lại tiếng khóc than cuối cùng.

Run rẩy, sợ hãi. . .

Diễm hỏa của tử vong để lại từng vết ố sẫm màu trên đất Giang Nam đẹp như thi họa, thành dân yếu ớt trói gà không chặt phát ra tiếng kêu khóc tuyệt vọng.

Mọi chuyện kéo đến bất ngờ như thế, căn bản không có đường thối lui.

Vô số linh hồn phi thăng mang theo phẫn nộ cùng oán hận, hết thảy đều vô vọng. . .

Tử phát và hồng phát dây dưa cùng một chỗ. Một khắc kia, Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên cảm giác, hắn đối với yêu tà nam tử bên cạnh có bao nhiêu không muốn xa rời.

Trên con đường thị huyết giết chóc không lối về, cho dù tất cả mọi người đối địch với hắn, nam nhân kia thủy chung vẫn bồi ở bên cạnh hắn, cùng hắn đối kháng người trong thiên hạ.

Một khắc kia, Lộng Nguyệt bỗng nhiên cảm giác, hắn đối với hồng y nam tử kề bên có bao nhiêu si cuồng.


Trên đỉnh núi cô tịch thê lương nhiễm đầy huyết sắc, cho dù tất cả mọi người cách hắn ra đi, nam nhân kia thủy chung vẫn đứng bên cạnh hắn, cùng hắn đứng giữa thiên địa song song mà chiến.

Tường thành sụp đổ dưới huyết quang, ánh lửa tàn phá bừa bãi nhuộm tòa thành trì một tầng hỏa hồng, cảnh tượng đổ nát quạnh quẽ tiêu điều đâu đâu cũng thấy, những người đang hấp hối gục đầu chờ đợi tử vong tuyên án. . .

Tòa thiết lĩnh Lưu Dạ thành dưới màn hắc vụ chậm rãi hóa thành bụi bặm, một truyền kỳ ở trong gió đã vỡ tan.

. . .

Thiên ma vũ trận dần bị lưỡng đại tuyệt thế nam tử hủy diệt, độc vũ còn sót lại vẫn đang lan tràn, ăn mòn vô số thi thể bị tàn phá.

Bụi đất tan biến, yêu nhan của hai người đủ để mê hoặc thiên hạ, bọn họ quan sát tòa thành trì máu chảy thành sông, tựa như hai gốc độc hoa đẫm máu, phóng xuất dáng vẻ tà mị như Tu La, mị nhiễm thiên địa phong hoa.

~*~

Bên suối nước mưa bụi mông lung, nơi duy nhất không bị ngọn lửa thôn tính.

Suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập đầu óc.

Lộng Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Hách Liên Cô Tuyết, mục quang âm ngoan phẫn nộ lóe ra vô số đốm lửa, “Đó là Thiên ma vũ, Thiên ma vũ ngươi có hiểu hay không! Một khi dính phải ắt sẽ thi cốt vô tồn!”

“Không cần ngươi nhắc nhở ta!” Hách Liên Cô Tuyết cũng nổi giận, hồng mâu lạnh như băng.


Lộng Nguyệt nắm chặt cổ tay Cô Tuyết, lực đạo mạnh mẽ như muốn đem xương cốt hắn bóp nát, thanh âm gần như điên cuồng rống lên: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Có bất tử thân sao?! Nếu ngươi gặp chuyện không may ta phải làm thế nào? Ngươi lấy cái gì bồi ta? Cả đời ngươi cũng không đủ trả cho ta!”

“Đừng có ở trước mặt ta nổi điên!” Cô Tuyết đẩy mạnh yêu tà nam tử, lửa giận bốc lên hừng hực.

Thân mình Lộng Nguyệt lung lay không vững, phần lưng đụng phải một gốc cây, lê hoa như mưa rơi xuống trên bạch y của hắn, làm nổi bật yêu nhan tao nhã thoáng tái nhợt.

Ngón tay thon dài của Lộng Nguyệt gắt gao bấm vào thân cây phía sau, đầu ngón tay trắng bệch rỉ ra một tia máu làm giảm bớt sự đau đớn trong cơ thể, trên mặt vẫn nở nụ cười lạnh nhạt.

Một giọt máu rơi xuống, như đóa hoa xinh đẹp nở rộ, lưu lại một mạt hồng trên mặt đất.

Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, cuống quít ôm lấy Lộng Nguyệt, thần sắc hoang mang bối rối, “Làm sao vậy?”

Lộng Nguyệt nâng lên cằm Hách Liên Cô Tuyết, cánh môi mỏng không có chút huyết sắc, tiếu ý vẫn như trước không đổi, “Khí lực của yêu nghiệt ngươi, còn. . . thật sự là mạnh a.”

“Còn không mau để yên!”

Hách Liên Cô Tuyết ôm Lộng Nguyệt vào trong lòng, nhẹ nhàng nâng lên gương mặt của hắn, “Nói! Bị thương chỗ nào?”

Lộng Nguyệt lộ ra nụ cười thản nhiên, rút đi tà ác cùng kiêu ngạo, giống như giờ khắc này hắn chính là người thỏa mãn nhất thế gian.

Cô Tuyết nghiêng đầu, chỉ thấy trên cánh tay phải của Lộng Nguyệt chảy ra một mảng lớn hắc hồng, màu sắc quỷ dị vô cùng chói mắt.

Cô Tuyết chợt nhớ đến một màn vừa rồi khi ở trong Thiên ma vũ trận, hơn ngàn mai độc châm không biết từ nơi nào phát ra hướng hắn tấn công. . .

Lộng Nguyệt không chút do dự bảo hộ hắn sau người, mà cánh tay lại chạm phải độc quang âm ngoan quyết tuyệt. . .

Đó là độc châm chứa kịch độc a. . .


Thời gian lâu như vậy, người này lại che giấu thật tốt, căn bản không có dấu hiệu trúng độc! Thẳng đến khi Thiên ma vũ bị phá hủy cũng không có người phát giác.

Cô Tuyết toàn thân chấn động, lập tức nâng Lộng Nguyệt dậy, cẩn thận đỡ lưng hắn tựa vào bên gốc cây, sau đó là một trận rống giận: “Ngươi thế nào lại diễn trò như vậy! Ta Hách Liên Cô Tuyết khi nào thì cần tên vô liêm sỉ ngươi đến bảo hộ!”

Lộng Nguyệt nghiêng đầu, tử mâu lộ ra thần sắc mừng rỡ, “Bảo bối, quan tâm ta sao?”

“Đừng nói lời thừa vô dụng!” Cô Tuyết xé mạnh bạch bào nơi bả vai, thân thể có chút phát run.

Hắc hồng sắc quỷ dị trên cơ phu trắng nõn chói mắt dữ tợn, một giọt máu theo cánh tay chảy xuống, độc tố vẫn đang lan tràn, yêu lệ lại khiến người ta tim đập nhanh.

“Không có việc gì.” Lộng Nguyệt nở nụ cười hờ hững, “Ngươi quên ta là ai? Loại độc chất này với ta mà nói không tính là cái gì.”

“Đừng có bày ra bộ dáng qua loa lấy lệ đó với ta!”

“Tự ta bức độc ra là được.” Lộng Nguyệt ghé sát vào khuôn mặt Cô Tuyết, vỗ nhẹ lên hai gò má hắn, “Ngoan một chút, sang bên cạnh đi, đừng nhìn ta. . .”

Hồng y nam tử trầm tư trong giây lát, thần sắc trong đôi mắt thâm hồng có chút quỷ dị.

“Ta không muốn nhìn thấy ngươi thống khổ, kỳ thực có một biện pháp rất tốt. . .” Cô Tuyết nhẹ nhàng đẩy ra bàn tay của yêu tà nam tử, “Yêu tinh ngươi chẳng những sẽ không đau, hơn nữa độc tố được xử lý rất sạch sẽ, cũng không lưu lại vết sẹo.”

Lộng Nguyệt đột nhiên nâng mâu như ý thức được điều gì, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại bị hồng y nam tử nháy mắt phong bế kinh mạch.

Ta không cho phép! Thần sắc trong tử mâu âm ngoan như có thể đâm thủng trái tim Cô Tuyết, quang mang cự tuyệt không chút nào che giấu phóng ra.

“Ta chán ghét nhất là loại ánh mắt này của ngươi, chuyện Hách Liên Cô Tuyết ta muốn làm, không cần ngươi ngăn cản!”

Lời vừa dứt, Cô Tuyết cúi đầu ngậm lấy miệng vết thương trên tay Lộng Nguyệt, đem độc huyết không chút do dự hút vào trong miệng, sau đó lập tức phun ra, từng chút từng chút một. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui