@Hôm nay ta ta up muộn bên TCTP, xin bù 2 c Khuynh thế bonus cho chư vị, hết nhé, T3 tuần sau up tiếp một lượt Khuynh thế, hảo hảo chờ ta a~
Đám người trong lòng chấn động, nguyên bản tâm tình tràn ngập khủng hoảng bị tiếng vang trong trẻo dọa cho sợ run, đều cúi đầu không dám mở miệng.
Mộ Vân Khuynh hơi nheo mắt, khóe miệng mỉm cười, khua chén rượu trong tay khiến tửu thủy nổi từng gợn sóng, “Không hổ là ‘Tương tư lệ’, vì ai tương tư vì ai rơi lệ, hảo tửu!”
“Không Thành ca ca, tay ngươi làm sao lại chảy máu?” Hàn Linh Xu đã đến, ân cần hỏi han.
Tư Đồ Không Thành lúc này mới hồi phục tinh thần, lạnh nhạt mở miệng: “Không có việc gì.”, hắn đoạt lấy dạ quang bôi của Mộ Vân Khuynh, uống một hơi cạn sạch.
Mộ Vân Khuynh nâng mắt nhìn Tư Đồ Không Thành nhíu chặt mi, sau đó mỉm cười nói, “Hảo tửu phải tinh tế phẩm mới có hương vị, nếu giống như ngươi chẳng phải đã lãng phí hương thuần bên trong rượu sao?”
“Hương thuần?” Tư Đồ Không Thành bỗng nhiên phá lên cười, nhưng ẩn trong tiếu dung có chút chua xót, “Trừ bỏ cay đắng đau khổ, ta cái gì cũng không nếm được.”
“Đúng vậy a. . .” Mộ Vân Cung vẫn tươi cười không giảm, “Bất quá, nếu là ‘lệ’, sao có thể không đau khổ?”
Đến tột cùng là rượu cay đắng hay tâm đau khổ, người ẩm rượu thế nào lại không biết?
Bỗng nhiên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng an tĩnh trở lại.
“Đi ra, đi ra rồi!” Hàn Linh Xu hưng phấn hô to.
Bức rèm che bằng lụa mỏng được hai nha hoàn nhẹ nhàng nâng lên.
Chỉ thấy một nữ tử tha thướt, chậm rãi từ trên thang lầu đi xuống.
Mắt ngọc mày ngài, liễu diệp yên mi, ẩn ẩn gợi tình, như đóa hoa mỹ lệ soi bóng trên mặt nước, lại như liễu thụ nhu nhược lay động trong gió khiến người ta thương cảm.
Nữ tử một thân y sam màu lục nhạt tựa sương khói, làn lụa mỏng thêu hoa trong suốt ẩn hiện lộ ra làn da mềm mại trắng nõn, khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt, mảnh mai yểu điệu tẫn hiện mỹ cảm khuynh quốc khuynh thành.
Mọi người ở đây đều mở to hai mắt, tất cả đều bị sắc đẹp khuynh thành hấp dẫn.
Hạ Ngâm Hà, quả thực danh bất hư truyền.
.
Hạ Ngâm Hà đi đến phía trước thạch thai, nhẹ nhàng ngồi xuống, cúi đầu rũ mắt liền bắt đầu đánh đàn.
Cầm thanh du dương như thổ lộ tình yêu say đắm của nữ tử si tình, ngón tay nhỏ nhắn khẽ gãy cầm huyền, khi thì âm vang hữu lực, khi thì nhẹ nhàng như lưu thủy hành vân, mỗi một cử chỉ đều mang theo vẻ quyến rũ vô hạn.
Khinh sa theo gió phiêu vũ, cầm âm thâm trầm lưu luyến.
Hồ tê phát hạo xỉ, tố phu nhược ngưng tuyết. (câu đầu ta không biết, câu sau ý nói làn da trắng nõn như ngưng tuyết, nguyên câu là ca ngợi nét đẹp của Hạ Ngâm Hà)
Nhân gian yên vũ, từ xưa đến nay vốn lắm kẻ đa tình, một thoáng gặp gỡ như tơ như mộng, tình yêu không được đáp lại, lời cự tuyệt phũ phàng khiến lòng người sầu buồn thương cảm.
Lệ ngân tuôn rơi, trong tâm lại không biết hận ai.
Mi mắt rũ xuống ẩn ẩn lệ châu, nỗi thương tâm chan chứa cõi lòng, suốt một đời Hạ Ngâm Hà chỉ vì một người mà khuynh tâm. (khuynh tâm: ái mộ, cảm mến)
Trong tiếng đàn uyển chuyển du dương, mọi người đều có thể nghe ra nỗi si oán của Hạ Ngâm Hà, mà vị nữ tử này lại dùng đợi chờ đằng đẵng đổi lấy một tình yêu vô vọng.
Song trên thế gian kẻ si tình đâu chỉ một mình Hạ Ngâm Hà?
Khúc tất.
Mọi người đều say.
Mồ hôi nhàn nhạt thấm qua y sam, hiển lộ thân hình hao gầy vì tương tư.
Cổ hương cổ sắc, nữ tử nhẹ nhàng đứng lên, hơi cúi người rũ mi mắt.
“Hảo –“ Tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, cả Yên Vũ Lâu sôi trào như thủy triều.
“Hạ cô nương, đừng chờ đợi gã tình lang bạc tình kia nữa, đi theo đại gia ta, cam đoan ngươi cả đời vinh hoa phú quý hưởng dụng không hết.” (Yên Vũ Lâu của người ta đã gấp trăm lần của ngươi rồi, khỏi khoe)
“Đúng, Hạ cô nương, bao nhiêu bạc lão tử đều nguyện ý ra, chỉ cần ngươi đi theo lão tử, lão tử cho dù táng gia bại sản cũng muốn có ngươi –“ (hừ, có giỏi thì đưa hoàng kim ra, bạc thiếu gia ta cũng có)
“Hạ cô nương, tình lang của ngươi cô phụ ngươi, lão tử tuyệt sẽ không cô phụ ngươi!” (ta khinh, không cô phụ là thế nào? Mỗi ngày ân ân ái ái sao?!)
“. . .”
Hàn Linh Xu không khỏi bĩu môi nói, “Hừ, nếu ta thấy gã bạc tình kia, quyết phải đem hắn thiên đao vạn quả.”
Mộ Vân Khuynh nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hàn Linh Xu, sau đó quay sang Tư Đồ Không Thành đạm mạc, khẽ cười.
Hạ Ngâm Hà đối với sự nhiệt tình của chúng nhân không hề lưu luyến, nàng vừa định ly khai, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng quát: “Chậm đã –“
Mọi người cả kinh, còn chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì xảy ra, một cỗ lệ phong thổi tới, hai đạo nhân ảnh bay vút qua bả vai chúng nhân, thân hình hạ xuống đất đứng trên đài cao trải hồng thảm.
Người bên trái một thân đạm lam trường bào, mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, mà người bên phải vận xích sắc đoạn y, khuôn mặt có chút nhu mỹ. (nhu mỹ: nhu hòa, ta nghĩ cái này nên gọi là đẹp theo kiểu âm nhu, tức là hơi giống nữ tử)
Móng tay màu diễm hồng quỷ dị, mọi người dần an tĩnh, toàn thân ớn lạnh.
“Ngươi. . . Các ngươi là ai?” Có người lớn gan mở miệng hỏi.
Song giang hồ nhân sĩ ai cũng biết thân phận hai người, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Móng tay sơn hồng, cùng với binh khí trên người bọn họ.
Ngạo Thần Cung thủ lĩnh hai đại tòa sử — Thiên tòa: Vô Nhai, Minh tòa: Tập Phong!
Vô Nhai cười lạnh: “Chủ nhân của Yên Vũ Lâu!”
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...