Sở Vân Sương là hậu duệ của Ma Già tộc, ngoài Tư Đồ Phách và Tư Đồ Không Thành, không ai biết bí mật này.
Ma Già tộc, là thần thánh bộ tộc cổ xưa, một bộ tộc thần bí mà ma tính.
Tát la chi vũ, vũ điệu chỉ có nữ tử Ma Già tộc mới có thể nhảy, nhưng cùng với sự biến mất của Ma Già tộc, vũ điệu này theo đó cũng thất truyền trong nhân gian.
Tư Đồ Không Thành thật không ngờ, hôm nay vậy mà có thể gặp lại Tát la chi vũ.
“Nếu Tác Mã cô nương không ngại, có thể tháo mặt nạ xuống?” Giọng nói của Tư Đồ Không Thành mang theo một tia chờ đợi.
“Thiếu minh chủ, thứ cho Tác Mã không thể thỏa mãn thỉnh cầu của ngài, bởi vì. . .” Bàn tay của hắc y nữ tử run rẩy chạm vào chiếc mặt nạ che khuất khuôn mặt, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Dung nhan của Tác Mã đã bị hủy.”
Tư Đồ Không Thành cả kinh, trong đáy mắt lướt qua áy náy.
“Năm đó nhờ có cung chủ cứu giúp, bảo trụ Tác Mã một mạng mới có thể sống đến hôm nay, chỉ là trương dung nhan này, chung quy đã trở thành tiếc nuối.”
Lộng Nguyệt thần sắc hứng thú ngắm nhìn hắc y nữ tử, tử mâu lấp lóe quang mang ma mị.
Ngay khi đó, nữ tử tên gọi Tác Mã kia bán quỳ gối trước mặt Hàn Thiếu Khanh, giọng nói thanh lãnh tô cốt từ sau mặt nạ tà dị tràn ra, “Nhân gian oán niệm, tích tụ quá sâu, vô mệnh kết thúc, duy tế đàn tác pháp.”
Tế đàn tác pháp? Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Hách Liên Cô Tuyết rũ mâu cười khẽ, “Thiếu minh chủ, ngươi nghe rõ sao?”
“Bổn tọa nghĩ. . . không cần phiền toái như vậy.” Lộng Nguyệt tà mị nhếch môi, ngưng mắt nhìn vào cặp hồng đồng khiến người ta không thể nắm bắt.
“Chỉ cần cho ta vài phút thời gian, bổn tọa có thể trị khỏi bệnh của Hàn trang chủ.”
“Không cần.” Tư Đồ Không Thành nâng mắt, nhãn mâu đen nhánh lấp lóe quang hoa cô tịch thâm u, “Mang Tác Mã cô nương cùng Hàn trang chủ hồi Thiên Địa Minh.”
Hỏa hồng trường phát rủ xuống, che khuất dung nhan tuyệt mị của Hách Liên Cô Tuyết, cũng giấu đi một nụ cười lạnh lùng quỷ dị treo bên khóe môi.
Lộng Nguyệt liễm mi, thâm tử sắc phượng mâu quét về phía Tác Mã cùng vài tên quỷ diện nhân, nháy mắt suy nghĩ hồi chuyển, yêu nhan dần chuyển sang lạnh lẽo.
“Thiếu minh chủ.” Lúc này, Tiêu Dạ rốt cuộc mở miệng, “Thiên Địa Minh không thích hợp để một nữ tử Tây Vực xa lạ bước vào.”
“Lưu Dạ thành không có tế đàn, mà Thiên Địa Minh có thể thỏa mãn yêu cầu của Tác Mã cô nương.”
“Thiếu minh chủ, loại chuyện nhân gian oán niệm này ngươi cũng tin tưởng?”
“Ta tin.” Tư Đồ Không Thành có chút suy nghĩ đưa mắt nhìn Tác Mã, trong mắt tràn ngập thứ tình cảm khó có thể nói rõ.
Hắn không phải tin Tác Mã, mà là tin Sở Vân Sương.
Tin mỗi một lời Sở Vân Sương từng nói qua, nhớ kỹ mỗi vũ điệu nàng đã từng múa.
Tử mâu yêu dị bỗng nhiên xẹt qua một mạt quang mang kinh dị, Lộng Nguyệt nhìn về phía Hách Liên Cô Tuyết, từ trong cặp hồng mâu tà mỹ kia như đọc được điều gì.
“Ta theo Tác Mã cô nương hồi Thiên Địa Minh.” Mộ Vân Khuynh mỉm cười, lập tức nhìn về phía chúng nhân, “Các vị, thời gian trì hoãn đã lâu, hy vọng không phá hỏng hứng trí của mọi người.”
“Cũng tốt.” Tư Đồ Không Thành gật đầu đáp ứng.
.
Theo màn đêm buông xuống, Lưu Dạ thành bừng sáng những ngọn đèn diễm lệ, quang mang màu ám hoàng sáng lạn ôn hòa phủ lên tòa thành trì một tầng hư vô mờ ảo.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời lấp lánh sao đêm, bách tính qua lại không ngừng trên con đường phồn hoa của Lưu Dạ thành, mưa phùn Giang Nam trải một lớp màn mông lung rực rỡ an tường, phong cách cổ xưa khiến người ta mê mẩn.
Khắp nơi ca vang vui múa, cao triều của tiệc rượu còn chưa thối lui, hoan thanh tiếu ngữ xôn xao náo nhiệt.
Hách Liên Cô Tuyết nhìn lên chân trời bị pháo hoa phủ kín, quang mang trong hồng mâu dần ảm đạm.
Bởi vì cho tới bây giờ, có một nhân vật trọng yếu vẫn như trước không xuất hiện.
“Sốt ruột?” Ngữ thanh biếng nhác từ tính truyền tới, hai ngón tay của Lộng Nguyệt kẹp lấy một chiếc chén dạ quang, cánh môi mỏng khẽ mở, tử mâu tràn ngập quang hoa tà mị.
“Nếu người kia không đến, kế hoạch của Hách Liên cung chủ sẽ thất bại a.”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Lộng Nguyệt khóe môi khẽ nhếch, hắn tiến đến bên tai Hách Liên Cô Tuyết, ở góc độ người bên ngoài nhìn không thấy liếm một chút vành tai Cô Tuyết, tản ra hơi thở nóng rực, “Nói, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Cô Tuyết cười lãnh mị, hồng mâu nhướn lên, “Lộng Nguyệt ngươi tài trí hơn người, còn cần ta tự mình nói cho ngươi biết sao?”
Tử mâu yêu diễm híp lại, Lộng Nguyệt giữ chặt thắt lưng Cô Tuyết, lực đạo ẩn ẩn âm ngoan, giọng nói phút chốc chuyển sang lạnh lùng, “Đừng có đùa nghịch quá mức trước mặt ta!”
“Có sao?” Cô Tuyết đẩy ra Lộng Nguyệt, ở bên tai hắn nhẹ giọng phun ra, “Ta cảnh cáo ngươi, lần này nếu ngươi còn dám phá hư chuyện tốt của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“A, bảo bối, chúng ta thử chờ xem.”
Ngọn đèn sáng ngời chiếu rọi tấm mành màu lưu ly, một nữ tử từ phía sau màn che uyển chuyển bước ra, khí chất cao quý trang nhã như phù dung chiếu thủy, làn tóc đen mềm mại được cố định bởi một chiếc liên hoa ngọc trâm, bát bảo lưu tô ở bên hông nhẹ nhàng vũ động. Dưới bóng đêm, đôi mắt của nữ tử như thanh hạnh đào hoa, đẹp không bút nào tả xiết.
Lưu Dạ thành quận chúa: Tiêu Cảnh Yên.
Nữ tử vừa xuất hiện, mê hoặc ánh mắt chúng nhân.
Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, “Có muốn ta giúp ngươi?”
“Không cần.” Hách Liên Cô Tuyết kiên quyết gạt bỏ.
“Bớt mạnh miệng, ta cũng không muốn lãng phí thời gian.”
“Đừng cho là ta không biết ngươi muốn làm gì!” Cô Tuyết nghiêng mắt nhìn yêu tà nam tử, lạnh giọng nói, “Bản cung xuất lực, ngươi ngồi một bên đắc ý làm ngư ông thủ lợi?”
“Ai nha, vẫn là yêu nghiệt ngươi hiểu lòng ta.”
“Nói thừa, trong bụng ngươi có cái gì ta so với những người khác đều biết rõ!”
Lộng Nguyệt cười nhạt, “Tuyết bảo bối của ta, bổn tọa lúc này muốn nói cho ngươi, Tác Mã cô nương kia nhìn như khổ sở đáng thương, lại bị hủy dung tuyệt đối không thể gạt được Mộ Vân Khuynh!”
“Yêu tinh đáng chết, ta cũng muốn nói cho ngươi, Tác Mã một khi thất bại, thân phận của Mộ Vân Khuynh nhất định sẽ bị vạch trần, đến lúc đó xem ai tổn thất nhiều hơn?”
Lộng Nguyệt rũ mâu, khóe môi nhếch lên, “Cho nên a, vì phòng ngừa những tổn thất không cần thiết, vẫn là nhanh chóng dẫn người kia đến tốt hơn.”
“Ta không nói muốn hợp tác với ngươi.”
“Lần này không phải do ngươi quyết định!”
Lộng Nguyệt mũi chân khẽ điểm, chuyển thân hạ xuống phía trên hồng thảm, mị tử hàn bào yêu dã trong gió phần phật vũ động, khí tức ma mị một lần nữa rung động lòng người, phong hoa tẫn hiện.
“Tiêu quận chúa, hôm nay bổn tọa đặc biệt mang đến một phần hạ lễ, tặng cho ngươi.”
Tiêu Cảnh Yên kinh ngạc nhìn trương yêu nhan gần trong gang tấc, sớm đã nghe qua lưỡng đại yêu ma danh chấn thiên hạ có được dung nhan tuyệt thế, hôm nay vừa thấy quả thực danh bất hư truyền.
Nửa ngày yên lặng, rung động hồi lâu.
Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động diễn ra phía trên hồng thảm: Tên Lộng Nguyệt vô liêm sỉ, rốt cuộc là đi tặng lễ hay là đi phát tình?
Lộng Nguyệt khóe môi khẽ nhếch, một tiếng vỗ tay ra lệnh, hai hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, hình xăm lục mang tinh cùng trăng lưỡi liềm trên cổ tay hai người tản mát hàn mang lạnh lẽo.
Tư Đồ Không Thành liễm mi, chỉ thấy trong tay Tinh Hồn mang theo một hộp gỗ thon dài, ẩn ẩn phát ra tia sáng.
“Mở nó ra.” Thanh âm biếng nhác từ tính mê hoặc lòng người lại vang lên.
Tiêu Cảnh Yên có chút bối rối, nàng đi đến trước mặt Tinh Hồn, trong lòng khó nén kích động cùng khủng hoảng, hai gò má nổi lên một mạt hồng nhuận.
Hộp gỗ được khai mở, nhất thời quang mang lóe lên tổn thương hai mắt chúng nhân.
Quang mang chói mắt khiến Tiêu Cảnh Yên không thể không lấy tay che bớt ánh sáng, xuyên qua khe hở, một con ngọc long chạm trổ bằng vàng dài tầm hai thước ẩn trong làn sương khói lượn lờ tản ra hàn khí.
Màn đêm như nước sơn, pháo hoa tráng lệ, tất cả đều so ra kém một phần quang huy kim sắc lộng lẫy đó. Chỉ thấy hai mắt của kim điêu ngọc long, cả phần cổ, thân, đuôi, tứ chi đều được khảm một viên linh lung tuyết châu ngân bạch sắc, tổng cộng chín khỏa. Mê quang chói lọi trong sương khói tản mát hoặc nhân, màu sắc thánh khiết tinh thuần cơ hồ khiến mọi người muốn quỳ xuống bái lạy.
Băng tuyết sương lạnh, ngọc long khảm nạm cửu châu vờn quanh, dưới chân trời u ám phóng xuất sinh mệnh lực cường hãn mà quyết tuyệt, làm người ta phấn chấn, làm người ta kính ngưỡng.
“Cửu châu liên hoàn!” Lúc này dưới đài có người khiếp sợ hô to, “Cửu châu liên hoàn cư nhiên không biến mất!”
Hách Liên Cô Tuyết nhất thời kinh sợ.
Bảo vật của Thiên Địa Minh thế nào lại ở trong tay tên kia?
Tư Đồ Không Thành toàn thân chấn động, đột nhiên nâng lên con ngươi đen nhánh, đồng tử bị hào quang chói mắt gây đau đớn nhất thời khôi phục trong suốt băng hàn.
Mấy ngày trước, Cửu châu liên hoàn bị mất trộm, Tư Đồ Không Thành phái người âm thầm điều tra, bên ngoài vẫn chưa thông cáo.
Cửu châu liên hoàn là Thiên Sơn trấn mộ chi bảo, năm đó tổ sư Thiên Sơn cổ mộ vì tránh cho Cửu châu liên hoàn bị tổn hại, trước khi lâm chung đặc biệt phó thác, âm thầm giao bảo vật cho Tư Đồ Phách bảo quản, chuyện này trong chốn giang hồ không có người biết.
Tư Đồ Không Thành lúc này căn bản khó có thể mở miệng, Thiên Địa Minh từng tuyên cáo thiên hạ Cửu châu liên hoàn đã theo Thiên Sơn cổ mộ cùng bị thiêu hủy, khi đó mới xua tan dục vọng tranh đoạt của võ lâm nhân sĩ.
Song thế nhân không biết, Cửu châu liên hoàn nằm trong mật thất của Thiên Địa Minh, bình yên vô sự được bảo tồn đã hơn mười năm.
Thiên Địa Minh ổn tọa vị trí đệ nhất võ lâm bạch đạo, uy quyền không cần nói cũng biết, nhưng có ai dự đoán được, Cửu châu liên hoàn hôm nay lại tái xuất võ lâm? Việc này đối với Thiên Địa Minh lấy danh nghĩa trung tín có một không hai trong thiên hạ mà nói, không có chỗ nào mà không phải là đánh mất nhân tâm.
“Cửu châu liên hoàn không phải đã bị hủy?”
“Đúng vậy a, thiếu minh chủ, năm đó không phải Thiên Địa Minh đã thả ra tin tức Cửu châu liên hoàn cùng Thiên Sơn cổ mộ đồng thời bị chôn vùi dưới đất sao?”
“Hừ, Cửu châu liên hoàn này nhất định là giả, minh chủ không có khả năng lừa gạt chúng ta!”
“. . .”
Tư Đồ Không Thành nhìn về phía Lộng Nguyệt, u đồng hiện lên quang mang lãnh tĩnh mà trấn định, thần sắc vẫn không đổi như trước.
“Không biết Nhật Nguyệt giáo chủ từ nơi nào có được bảo vật này?”
Lộng Nguyệt rũ mâu mỉm cười, “Thiếu minh chủ, không phải ngươi muốn ta nói ra vật ấy từ đâu mà đến sao?”
Ngươi đang uy hiếp ta!
Khuôn mặt anh tuấn của Tư Đồ Không Thành nháy mắt lạnh như băng sương, hắn đi đến bên cạnh Lộng Nguyệt, thanh âm u lãnh bức nhân quyết tuyệt phun ra, “Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?”
“Không gì cả, chỉ là muốn lưu thiếu minh chủ uống rượu một đêm mà thôi.”
Lộng Nguyệt nhướn mắt, phượng mâu hẹp dài tản mát tà khí: thuận tiện dẫn một nhân vật trọng yếu lên sân khấu.
Khóe môi Hách Liên Cô Tuyết vạch nên một đường cong tà lãnh: Cửu châu liên hoàn cũng có thể thu vào tay, thật không hổ là yêu hồ ly!
Ngay lúc đó, một thanh âm ngay thẳng mà không mất khí phách từ sau đám người vang lên, “Nhật Nguyệt giáo chủ, Cửu châu liên hoàn hiện là báu vật của Thiên Địa Minh, chẳng hay có thể trả lại vật ấy?”
Rốt cuộc đã đến đây. . .
Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết nâng lên đôi mắt, khóe môi đồng thời nở nụ cười tà mị mà quỷ dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...