Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Cách đây mười lăm năm, thiên hạ truyền lưu ────‘Nhân gian tam bá, địa quỷám hà’.

Đại Ám Hà Cung, tà giáo tổ chức thần bí nhất uy phách võ lâm mười lăm năm trước.

Năm ấy, vào thời điểm thiên hạ bá chủ Hách Liên Thiên và Nam Cung Liệt đại thế đã mất, tổ chức từng khuynh đảo thiên hạ không may chung quy vẫn bị Thiên Địa Minh minh chủ Tư Đồ Phách tiêu diệt, từ nay về sau bặt vô âm tín.

Dưới trướng giáo vương Đại Ám Hà Cung, nổi danh nhất chính là ‘Ngũ thần tử’.

Trong Đồng, Vũ, Thủy, Hỏa, Âm; Mị Vũ, Mị Thủy, Mị Hỏa, Mị Âm đều khiến võ lâm nhân sĩ nghe danh đã sợ mất mật, mà Mị Đồng là một tồn tại như lệ quỷ, thân là người đứng đầu Ngũ thần tử, lại thần bí như ác mộng.

Đại Ám Hà Cung năm đó, Mị Đồng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, cũng là tâm phúc được Ám Hà giáo vương sủng ái nhất, không ai gặp qua chân diện mục của hắn, nhưng không người nào không vì hai chữ ‘Mị Đồng’ mà biến sắc.

Bởi ánh mắt của Mị Đồng, chính là hung khí giết người tối nhiếp nhân.

Có người nói, đôi mắt Mị Đồng là ‘Tà ác chi nhãn’ bị Qủy vực nguyền rủa, phàm là người gặp qua đôi mắt đó đều bị vận mệnh nguyền rủa cả đời, yêu đồng nhiếp hồn vĩnh viễn không thể luân hồi.

Song vào đêm Đại Ám Hà Cung bị hủy, Mị Đồng táng thân trong biển lửa, nghe nói đôi mắt của Mị Đồng đã bị lấy đi, thi thể thành tro cốt, không còn có thể nguyền rủa thế nhân, mọi người mới dần an tâm.

Đêm hôm đó, bốn người còn lại trong Ngũ thần tử không biết đi đâu, từ nay về sau không người nghe đến.

Qua nhiều năm, Nhật Nguyệt Giáo cùng Ngạo Thần Cung quật khởi mới bắt đầu truyền lưu một câu khác ────‘Nhân gian song ma, địa quỷ vô hà’.

Bởi vì Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết đủ để làm một Đại Ám Hà thứ hai, mà Ám Hà năm đó đã thành ký ức.

.

Lộng Nguyệt nhìn chăm chú đôi mắt Tuyệt Ảnh, tử mâu lấp lóe: “Tuyệt Ảnh, nhìn ta!”

Tuyệt Ảnh không nâng mắt, cố gắng bình ổn tình tự đang không ngừng phập phồng, nhãn thần lạnh lùng, “Ngươi không sợ bị nguyền rủa sao?”

“A. . .” Lộng Nguyệt đẩy lên cằm Tuyệt Ảnh, khiến hắn ngẩng đầu cùng mình đối diện, cười tà đầy châm chọc: “Bổn tọa không tin thiên địa, không tin quỷ thần, chẳng lẽ lại tin một lời nguyền rủa khôi hài hay sao?!”

Tuyệt Ảnh nhìn cặp tử mâu yêu dã tà khí kia, không khỏi ngây người.

Bên trong con ngươi tử sắc là quang mang ngạo thị thiên hạ nhìn xuống chúng sinh, lại thâm thúy không lưu luyến cõi trần, độc lập thế gian, ngạo nhiên bễ nghễ.


Hắn giống như vương giả trời sinh thống trị thế gian, chi phối toàn bộ bá chủ. Phiêu nhiên độc lập, chói mắt chúng nhân, song hành cùng thượng thiên, là truyền kỳ vĩnh viễn không thể vượt qua.

Tuyệt Ảnh vẫn còn nhớ rõ, năm đó có một hồng y thiếu niên đã đến trước mặt hắn, nói một câu đồng dạng ────

Ta không tin thiên địa quỷ thần, càng không tin một lời đồn đại nguyền rủa nực cười như vậy!

Hồng mâu cùng tử mâu giống nhau, khí phách mà kiên định, lăng liệt không xem ai vào mắt.

“Cung chủ của ngươi để ý sao?” Lộng Nguyệt thản nhiên nói: “Bổn tọa nghĩ, nếu cung chủ của ngươi để tâm lời nguyền rủa đó sẽ không giữ ngươi bên người nhiều năm như vậy, giúp ngươi che giấu tung tích tránh né giang hồ báo thù, phải không?”

Lộng Nguyệt chăm chú nhìn hắn, “Huống chi, một cặp mắt mỹ lệ động lòng người như thế, sao có thể là nguyền rủa?”

Hai mắt Tuyệt Ảnh phóng xuất lưu quang đẹp mắt, tối đen như mặc dạ, thâm lam như hạo hải. (mặc: mực, hạo: rộng lớn)

Những lời này. . . thật quen thuộc. . . phảng phất ngày hôm qua.

~*~

Một vầng trăng quạnh hiu cô tịch, một khúc địch âm lạnh lùng trong trẻo, một đêm gió mạnh rít gào.

Trăng sáng treo trên không trung, lắng nghe tiếng địch sầu buồn tịch mịch vang vọng khắp khu rừng.

Dưới ánh trăng, Mị Đồng trọng thương tránh phía sau một gốc đào hoa thụ, thoi thóp hấp hối.

Tiếng địch đêm ấy, dập dờn trong gió, cũng tràn vào trong tâm Mị Đồng.

Sương trắng mịt mờ, mưa rơi lác đác, một mạt yêu hồng trong màn sương mù như ẩn như hiện, ngón tay đặt lên bạch ngọc địch, tiếng địch lưu luyến trong không gian, tịch mịch lãng đãng, tựa hỏa tựa băng.

Hết thảy đều thánh khiết như vậy, không nhiễm một tia hồng trần dơ bẩn.

Thân thể Mị Đồng di động kéo theo đám cây cỏ, phá vỡ đêm tối tĩnh lặng, một đôi mị nhãn thâm hồng quay lại.

Một khắc con ngươi hỏa hồng kia nhìn thẳng vào hắn, Mị Đồng phản ứng theo bản năng che lấp song nhãn tà ác tội nghiệt của hắn.


Hết thảy đều theo tràng hỏa hoạn kia tan thành mây khói, không còn quá khứ, chẳng có tương lai, chỉ có nỗi tuyệt vọng cùng hờ hững với thế gian.

“Ngươi bị thương?”

Hồng y thiếu niên cúi thấp người trước mặt hắn, không e dè nhìn hắn, thanh âm lạnh lùng không mang theo tình cảm.

“Đừng nhìn ta!” Mị Đồng nhắm lại đôi mắt, “Ngươi sẽ bị nguyền rủa.”

Hắn vùng vẫy muốn thoát khỏi, lại bị lực đạo ngoan tuyệt chế trụ.

“Nguyền rủa?” Hồng y thiếu niên cười lạnh đầy trào phúng, “Ngươi có năng lực nguyền rủa ta sao?”

“Mở mắt!” Thiếu niên so với Mị Đồng còn nhỏ tuổi hơn hung hăng nạt nộ, tà khí lãnh diễm.

Thanh âm khí phách không cho phép kháng cự.

Hắn nâng mâu đối diện đôi mắt thâm hồng kia, vừa muốn cúi đầu lảng tránh, lại bị một bàn tay lạnh lẽo ngăn cản.

Hồng y thiếu niên vuốt ve hai mắt hắn, nở nụ cười tuyệt mỹ, “Ánh mắt của ngươi, là màu sắc khi đêm tối cùng ban mai giao hòa, động lòng người nhất thế gian, không ai có thể so sánh.”

Mị Đồng lớn lên trong tiếng mắng mỏ chửi rủa cay độc, Mị Đồng sau khi trải qua sinh ly tử biệt, khi đó lần đầu tiên nghe được thanh âm êm ái nhất thế gian.

Thanh âm như cứu chuộc linh hồn, mỹ lệ vô bì.

“Theo ta đi, ta có thể bảo vệ ngươi.”

Lọn tóc hỏa hồng rũ xuống, như hình ảnh vĩnh viễn không thể xóa bỏ, để lại dấu vết thật sâu trong tâm Mị Đồng.

“Từ nay về sau, ta là chủ nhân của ngươi.”

“Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, suốt cuộc đời này không được phản bội Hách Liên Cô Tuyết ta!”


Không cho phản bác, không được cự tuyệt, từ nay về sau, hắn xem hồng y thiếu niên như thần minh.

Mị Đồng vĩnh viễn nhớ rõ một đêm đó, thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, có một hồng y thiếu niên như thiên thần buông xuống trước mặt hắn, ban cho hắn tân sinh mệnh.

Hắn không chút do dự đi theo hồng y thiếu niên, đem cuộc đời mình phụng hiến, từ nay Mị Đồng đã chết, chỉ Tuyệt Ảnh còn sống.

~*~

“Bổn tọa muốn ngươi nói thật, Mị Vũ thực sự đã chết?”

“Đúng vậy.”

Tử mâu thâm u như muốn thôn phệ hai mắt Tuyệt Ảnh, lãnh ý âm trầm.

Bỗng nhiên, một thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng vang vọng khắp Tử Vân Đình.

“Nhật Nguyệt Giáo chủ, người của Ngạo Thần Cung ta không tiện ở nơi này của ngươi làm khách, không biết Lộng Nguyệt ngươi có thể thả người hay không?”

Một mạt hồng ảnh yêu diễm, lặng lẽ đứng dưới ánh mặt trời, phong tư cao quý như liệt hỏa thiêu đốt, khiến ngươi ta mục huyền thần mê. (mục huyễn thần mê: mê muội xD)

“Cung chủ?” Tuyệt Ảnh kinh ngạc, hắn không nghĩ tới chủ nhân lạnh lùng lại vì mình mà đặc biệt đến Nhật Nguyệt Giáo.

“Uy, Hách Liên cung chủ thật đúng là quan tâm thuộc hạ của mình a, tới nhanh như vậy.” Lộng Nguyệt cười tà mị.

Dạ Phi Yến như phản xạ có điều kiện đứng phía sau Lộng Nguyệt, hắn không muốn nhìn thấy độc hạt mỹ nhân, miễn cho có chuyện.

“Như nhau mà thôi, tử yến tử kia không phải cũng bị ngươi cứu ra sao?”

Dạ Phi Yến mắng: con bà nó, độc mỹ nhân ngươi mới đáng chết. (‘tử’ đầu tiên trong ‘tử yến tử’ là ‘chết’ xD)

“Hách Liên cung chủ, bổn tọa cũng không làm gì với thủ hạ của ngươi, nhưng ngươi lại. . .” Lộng Nguyệt đem Dạ Phi Yến từ phía sau túm ra, ngón tay thon dài lướt qua đường nét trên mặt hắn, thở dài, “Ngươi xem, tra tấn người của bổn tọa thành ra cái dạng gì? Gầy đi mất một vòng.”

Dạ Phi Yến cảm thụ được Lộng Nguyệt chạm đến, nghe được lời nói ôn hòa, hốc mắt nóng lên, cảm động đến mức thật muốn hung hăng ôm lấy Lộng Nguyệt khóc rống một phen, nói ra những ủy khuất mình đã phải chịu đựng.

“Thật vậy sao?” Cô Tuyết giữ chặt cổ tay Tuyệt Ảnh, hồng mâu co rụt lại, hồi lâu phun ra: “Giải dược.”

Lộng Nguyệt khóe môi cong lên: “Một lúc sau độc sẽ tự giải.”

Bạch ngọc địch trong tay Hách Liên Cô Tuyết nâng lên cằm Lộng Nguyệt, lãnh mâu như tuyết, “Không cần tiếp tục hỏi chuyện Tuyệt Ảnh.”


Túi gấm treo ở đuôi bạch ngọc địch đung đưa trong gió, như cố ý lọt vào tử sắc mâu quang, mang theo vài phần khiêu khích cùng cảnh cáo.

Lộng Nguyệt rũ mắt, tiếu dung càng thêm tà mị, hắn bắt lấy túi gấm ở đuôi địch, nhướn mày, “Ngươi cũng đừng thăm dò Ngọc Thanh Nhiễm.”

Tử mâu và hồng mâu phóng xuất lưu quang mị nhân, thâm u như muốn hút vào đối phương, vô hình mà chiếm đoạt.

Dạ Phi Yến nhìn thần sắc của hai người, cảm giác có chút không thích hợp.

Tử địch? Không giống. Ái nhân?

Phi ──── Dạ Phi Yến chính mình cũng khinh bỉ loại ý tưởng này.

Hai đại yêu ma nếu yêu nhau, người trong thiên hạ nhất định gặp tai họa!

Một mạt hắc ảnh chợt lóe, Tinh Hồn quỳ một gối xuống đất, đưa một phần thư tín cho Lộng Nguyệt, phá vỡ bầu không khí quỷ dị.

Lộng Nguyệt đảo mắt nhìn qua nội dung trong thư, nụ cười tà mị điên đảo chúng sinh hiện rõ, hắn tiến đến bên tai Hách Liên Cô Tuyết, thanh âm như chim oanh chào đón ngày mới vang lên: “Gặp lại ở Lưu Dạ thành.”

***

@Tuyệt Ảnh quá khứ là Mị Đồng, đệ nhất thần sử của Đại Ám Hà Cung. Khi đó người hắn tâm ái chính là Mị Vũ – đệ tử Đường Môn sở hữu tuyệt học Bạo vũ lê hoa châm mà đáng lẽ phải bị ngân châm phong thi năm đó.

Ngày Đại Ám Hà Cung bị hủy dưới tay Tư Đồ Phách, Mị Vũ chết, Mị Đồng bị thương nặng, đích thân chôn Mị Vũ.

Đêm đó, Mị Đồng gặp Hách Liên Cô Tuyết, từ nay về sau trở thành Ám tòa Tuyệt Ảnh luôn đeo chiếc mặt nạ thần bí. . .

Mị Vũ đã chết, tại sao tuyệt học Bạo vũ lê hoa châm lại có người sử dụng???(nhớ kỹ Đường Môn bị diệt sạch không còn truyền nhân)

Tam thần sử của Đại Ám Hà Cung đã đi đâu? Thần sử còn có thể thoát, giáo vương càng không thể chết.

Đại Ám Hà Cung có thực đã bị tiêu diệt?

Kẻ ra tay giết Kinh Diễn khi đoạt Mặc Lân Đồ, kẻ giết Ngọc Thanh Nhiễm lấy đi Băng thiên hỏa liên – Dược nhân Mạt nhi . . . đều sử dụng Bạo vũ lê hoa châm.

Rốt cuộc sự tình là thế nào? Một âm mưu âm thầm đang nhắm vào Lộng Nguyệt cùng Cô Tuyết

Bí mật ẩn trong Tứ linh đồ. . .

Đại Ám Hà Cung lại một lần nữa trỗi dậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui