Lời vừa nói ra, mọi âm thanh đều biến mất!
Ngữ thanh trầm thấp du dương kia, như mưa xuân rung động lòng người song tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.
Hàn Thiếu Khanh toàn thân chấn động, nét mặt già nua nhất thời cứng đờ như sắt.
Tiếng gió xào xạc, một mảnh tĩnh mịch, Hàn Linh Xu vẫn cúi đầu nhưng trong lòng vui sướng khó có thể nói nên lời.(Em bị lừa tình rồi em ơi, tội nghiệp)
Hách Liên Cô Tuyết công khai đòi người vẫn ung dung như vậy, Tư Đồ Không Thành sao có thể chấp nhận? Phượng Hoàng sơn trang uy tín để ở đâu?
Ngạo Thần Cung là võ lâm ma thủ, Thiên Địa Minh ổn tọa vị trí đệ nhất bạch đạo, theo chúng nhân nhìn thấy, Hách Liên Cô Tuyết cùng Tư Đồ Không Thành muốn vì một nữ nhân mà khơi mào tinh phong huyết vũ.
Hàn Thiếu Khanh sắc mặt biến đổi, mở miệng nghiêm túc nói, “Hách Liên cung chủ, ngươi say rồi.”
Hách Liên Cô Tuyết cười nhẹ nói, “Hàn trang chủ, ngươi xem bộ dáng của ta là say sao?”
Hồng bào theo gió tung bay, tiếu dung yêu mị kia mê hoặc Hàn Linh Xu thần hồn điên đảo, Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt thiếu nữ, tư dung như thiên thần, “Ngươi nguyện ý theo ta không?”
Nhìn mỹ thần trong lòng mình, Hàn Linh Xu không hề nghĩ ngợi, thuận miệng thốt ra, “Ta nguyện ý.”
Thê tử chưa quá môn của Tư Đồ Không Thành nguyện ý theo một nam nhân rời đi, Hàn Thiếu Khanh quả thực cảm thấy nhục nhã đến cực điểm, “Linh Xu, ngươi. . .”
“Cha.” Hàn Linh Xu trấn định nói, “Thỉnh người tôn trọng lựa chọn của nữ nhi.”
Trong ánh mắt nữ tử hiển lộ quang mang cứng cỏi vô bì.
Mọi người không hẹn mà cùng đưa tầm mắt chuyển sang Tư Đồ Không Thành, chỉ thấy hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, giống như không hề đếm xỉa đến, một bộ dáng ‘chuyện này cùng ta không quan hệ’.
Lúc này, không người nào dám ngăn cản, bởi không ai nguyện ý đắc tội Ngạo Thần Cung, Hách Liên Cô Tuyết âm ngoan tàn nhẫn thế nhân không phải không biết, nhân sĩ tà đạo sợ hãi hắn, võ lâm chính đạo vì Tư Đồ Không Thành không nói gì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế lực trung gian luôn không quan tâm thế sự càng không xen vào chiến cục.
Kỳ thực cái gọi là võ lâm hào kiệt, cũng không hơn gì thế này, trang anh hùng cùng kẻ nhu nhược thường chỉ cách nhau một ý niệm.
Nhưng điều khó hiểu chính là Hách Liên Cô Tuyết luôn lãnh huyết vô tình, hiện tại lại vì một nữ nhân mà tâm động, việc này không khỏi khiến mọi người có chút kinh ngạc.
“Dạng bảo bối thứ hai là gì?” Hàn Thiếu Khanh nỗ lực áp chế nộ khí song hai mắt đã tràn ngập vẻ lo lắng.
Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, tiếu dung yêu mị càng thêm sâu, “Dạng thứ hai sao. . . Kỳ thực chỉ là một thứ không có giá trị.”
Luồng tóc như lửa che khuất một nửa nhãn mâu thâm hồng, khí tức tà ác tràn ngập phía trên đại đường, chúng nhân tim đều treo bên yết hầu. (ý nói tùy thời tim nhảy ra luôn xD)
Ngón tay thon dài vừa nhấc, chỉ hướng huyền thiết tế thai phía sau Hàn Thiếu Khanh.
Thiên Cực Kiếm!
Hàn Thiếu Khanh ánh mắt hơi giãn ra, “Chẳng lẽ Hách Liên cung chủ muốn chính là cự kiếm trấn bảo của Ngự Kiếm sơn trang, Thiên Cực?”
Hách Liên Cô Tuyết cười càng thêm tà mị, “Không phải Thiên Cực, mà là. . .” Hồng mâu lộ vẻ ngả ngớn, “Hai cái huyền thiết vỏ kiếm bên cạnh nó.”
Oanh ── một tiếng rền vang, ý thức Hàn Thiếu Khanh trong phút chốc trống rỗng, hắn thiếu chút nữa không đứng vững, ngã ngồi trên ghế.
“Ngươi. . .” Hách Liên Cô Tuyết, sớm đoán được ngươi không có hảo tâm! Hàn Thiếu Khanh hai mắt trợn trừng, cơ hồ muốn phun ra lửa, tay hắn nắm thành hình thiết chùy, xương tay lách cách phát ra tiếng vang.
Chúng nhân không khỏi có chút cười nhạo, nếu nói là Ngạo Thần Cung không bảo bối nào không có, Hách Liên Cô Tuyết không cần Ám dạ chi châu, không cần Bích Huyết Kiếm, thậm chí không cần Thiên Cực, một mực muốn hai thanh sắt vụn!
Chẳng qua phản ứng của Hàn Thiếu Khanh tựa hồ có chút kỳ quái, không lẽ bên trong vỏ kiếm huyền thiết ẩn chứa bí mật gì?
“Hàn trang chủ sao vậy, chỉ là hai thanh sắt vụn mà thôi, sao lại. . . khiến ngươi kinh hách?” Hách Liên Cô Tuyết liếc mắt nhìn Hàn Thiếu Khanh một cái, khóe miệng nổi lên nhàn nhạt lãnh phúng.
Tâm kế thật sâu! Hàn Thiếu Khanh trong lòng nhất thời ba đào mãnh liệt, thế nhân không hay biết bên trong hai thanh huyền thiết võ kiếm này giấu thứ gì, nhưng Hách Liên Cô Tuyết nhất định biết, song sự tình quan hệ đến đại sự võ lâm toàn bộ thế lực trung gian, có thể nào trước mặt chúng nhân thông báo ra bên ngoài? Hôm nay ngư long hỗn tạp, vạn nhất bí mật bên trong huyền thiết vỏ kiếm bị lộ ra, một hồi tai họa chắc chắn sẽ buông xuống Phượng Hoàng sơn trang.
Lúc này, Hàn Thiếu Khanh như người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói nên lời, hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Hách Liên Cô Tuyết, loại ánh mắt này ám tàng mưa gió.
Hách Liên Cô Tuyết mặt ngoài nói chỉ cần một trong hai kiện bảo bối, nhưng vô luận bên nào, đối với Hàn Thiếu Khanh mà nói đều là trân bảo như mệnh, hắn nếu đã hứa hẹn thì không thể đổi ý, nếu lỡ lời, hắn chẳng những thất tín với thiên hạ võ lâm hào kiệt lại còn đắc tội với Ngạo Thần Cung.
Hiện giờ Hàn Thiếu Khanh như kiến bò chảo nóng, hai bên đều khó xử.
Tư Đồ Không Thành hơi liễm mi, từ thần sắc của Hàn Thiếu Khanh tựa hồ đã đoán được điều gì, hắn chắp tay rảo bước đến đại đường trung ương, anh khí lẫm nhiên, ôm quyền nói, “Các vị, ta cùng Linh Xu tuy có phu thê chi danh nhưng không thực là phu thê, nếu nàng đã có người ngưỡng mộ trong lòng, tại hạ nguyện ý hủy bỏ hôn ước.”
Đám đông xôn xao!
Rốt cuộc có người nhịn không được, “Thiếu minh chủ, ngài phải chăng là có lời khó nói a, ngài cùng Hàn đại tiểu thư từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tại sao có thể đem nàng tặng cho. . .” Võ lâm ma đầu này!
“Không Thành, ngươi. . .” Hàn Thiếu Khanh bất khả tư nghị nhìn Tư Đồ Không Thành.
Hàn Linh Xu nhìn nam tử anh tuấn trước mặt nàng, trong lòng tràn đầy chua xót.
Hách Liên Cô Tuyết nở nụ cười, tuyệt sắc dung nhan càng thêm vài phần tà mị yêu diễm, “Hàn trang chủ xin hãy yên tâm, nếu thiếu minh chủ đã nói như vậy, vậy tại hạ. . . nhất định sẽ bằng mọi cách ‘yêu thương’ nữ nhi của ngài.”
“Linh Xu ──” Hàn Thiếu Khanh giận dữđứng dậy, “Ngươi. . . ngươi rốt cuộc có biết hay không hắn là ai!”
“Nữ nhi biết.” Hàn Linh Xu dứt khoát đi đến bên Hách Liên Cô Tuyết, “Hắn là người trong lòng nữ nhi sở ái.”
“Hồ đồ a. . .” Hàn Thiếu Khanh gầm lên một tiếng, khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt.
Một bên là nữ nhi thân sinh của mình, một bên là đồ vật quan hệ đến toàn bộ Phượng Hoàng sơn trang cùng võ lâm an nguy, bên nào nặng bên nào nhẹ? Trên trán mồ hôi ướt đẫm chảy xuống, lựa chọn gian nan như thế làm cho vị võ lâm nguyên lão này thể xác lẫn tinh thần đều tan rã. Tại chốn giang hồ ngươi ngu ta trá này, Hàn Thiếu Khanh không thể không thừa nhận, hôm nay hắn bại vào tay một tên tiểu tử vô liêm sỉ.
“Cha. . .” Hàn Linh Xu còn chưa nói xong, liền cảm thấy eo lưng mình bị một cánh tay kéo qua, nàng đột nhiên mở to mắt, cặp hồng mâu gần trong gang tấc kia cơ hồ khiến nàng mê muội, vòng ôm ấm áp tỏa ra hơi thở nam tính đặc biệt, sưởi ấm mộng đẹp của nữ tử.
Hách Liên Cô Tuyết khẽ cười, hắn cúi người rũ mi, hôn lên cánh môi hồng như phấn của Hàn Linh Xu.
Chúng nhân sôi trào! Hàn Thiếu Khanh trừng lớn hai mắt. (Nữ nhi bị phi lễ thế này không cho đi cũng không được, Tuyết Tuyết hảo chiêu!!)
Hách Liên Cô Tuyết hôn Hàn Linh Xu! Hách Liên Cô Tuyết lại trước mặt mọi người hôn Hàn Linh Xu!
Trong khoảnh khắc, thiếu nữ thanh xuân phân không rõ thiên nam địa bắc, cơ hồ choáng váng đầu óc.
Bạch ngọc toái địa, bạch y nam tử ngồi trong góc cuối cùng không còn tươi cười, nam tử anh tuấn phía trên đại đường, mặc phát không gió tự động, u đồng như hàn đàm, khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Tụ bào vung lên, Hàn Linh Xu đã muốn ngây ngốc như cơn gió dừng trong lòng Tập Phong, gò má ửng hồng như say.
Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Tư Đồ Không Thành, hồng mâu như thiên niên hàn tuyết, đáy mắt tràn ngập vô tận trào phúng, “Thiếu minh chủ, vị hôn thê của ngươi. . . bây giờ là của ta.”
Nụ cười tinh khiết kia, như liên hoa không nhiễm thế tục.
Tư Đồ Không Thành rũ mi, thản nhiên ‘Ân’ một tiếng, hắn không nâng mắt, thanh âm rất nhẹ, “Buông tha Phượng Hoàng sơn trang.”
Hách Liên Cô Tuyết cười yêu mị, cũng không để ý đến câu nói kia, hắn nhìn chăm chú Tư Đồ Không Thành, nhưng lại nói với Hàn Thiếu Khanh, “Hàn trang chủ nếu đã quyết định tặng kiện bảo bối thứ nhất, vậy tại hạ cũng nên cáo từ.”
Hàn Thiếu Khanh tâm lực đã muốn phát huy đến cực hạn, hắn hít sâu một hơi, im lặng.
Hồng phong lượn lờ, sương khói tiêu tán.
Tiếng cười trong trẻo như oanh quanh quẩn khắp bầu trời, như nước chảy quyến luyến, diễm hồng y bào cùng áng mây đỏ tương hợp, tựa hồng vân hư ảo, không thực không huyễn.
“Linh Xu ──” Hàn Thiếu Khanh vừa thốt, người của Ngạo Thần Cung nháy mắt bốc hơi, trong làn sương khói mất đi tung tích.
Một màn này thật không thể tưởng tượng, Hàn Thiếu Khanh tình nguyện giao ra nữ nhi cũng muốn bảo hộ hai thanh sắt vụn kia, đến tột cùng là vì sao?
~*~
“Giáo chủ.” Phượng Tịch khẽ gọi nam tử bên cạnh hắn.
Cảnh tượng vừa rồi, trong đôi tử mâu nhìn thấy không sót một chút gì, hơi thở u lãnh ma dã tản mát, ánh mắt yêu dị hiện lên hàn khí như băng phong ngàn năm khiến Phượng Tịch có chút run rẩy.
Thương lâm không gió, nhưng tử phát cuồn cuộn tung bay giống như một đầu mãnh thú, dọa cho Phượng Tịch không khỏi thối lui vài bước.
“Hồi giáo!”
Bạch y bào vung lên, khoảng không ngập tràn phi diệp bay lượn, phiêu vũ cực nhanh.
Phượng Tịch vừa mới chuyển thân, liền nhìn thấy một dấu năm ngón tay thật sâu xuyên thấu thân cây, bỗng nhiên, đại thụ cao mấy chục trượng nháy mắt hóa thành bột phấn, trong màn bụi bặm tiêu thất. . .
Cùng lúc đó, đợi đến khi Hàn Thiếu Khanh giải tán mọi người, hắn vội vàng mở ra hai thanh huyền thiết vỏ kiếm, trong nháy mắt hắn như cảm thấy toàn bộ thế giới đều tối đen. . .
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...