Gió đêm rít gào bên tai, lọn tóc đỏ rực theo gió tung bay vạch nên từng đường cong yêu mị.
Cô Tuyết hơi nhíu mi, trong mắt hiện lên u quang thâm trầm.
Đột nhiên vang lên một tiếng “Phốc xuy ────” thanh thúy, một đầu phi điểu toàn thân hỏa hồng đáp xuống bên song cửa sổ. Đôi cánh lớn cứng cáp mà hữu lực thoáng phe phẩy, mắt sắc nhưưng, chung quanh rơi đầy lê hoa lả tả.
Huyền Hỏa. . .
Cô Tuyết bước đến trước Huyền Hỏa, dịu dàng vuốt ve đầu nó, hồng mâu xẹt qua một tia u ám, “Đã xảy ra chuyện sao ?”
Huyền Hỏa ngẩng đầu, hót một tiếng rung động màng tai, lập tức tung cánh hướng nơi xa bay đi.
Cô Tuyết đột nhiên ý thức được điều gì, quay đầu ra lệnh cho Vô Nhai và Tập Phong, “Đi theo nó !”
Thân ảnh hai người chợt lóe, nhằm phương hướng mạt hỏa hồng dần biến mất đuổi theo.
Khi Hách Liên Cô Tuyết đến Thánh Tuyết vương thành, dự cảm chẳng lành kia ngày càng mãnh liệt.
Chỉ thấy Lộng Nguyệt thoáng cúi người bên thi thể của Nguyệt Hồn, tử mâu lấp lóe lãnh quang ngoan độc. Tử trạng vô cùng thê thảm làm cho Cô Tuyết cũng cảm thấy khiếp sợ.
Nguyệt Hồn là một trong Đoạt mệnh Song Hồn, trong thiên hạ này người có thể thương tổn được nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống chi là giết chết !
“Ai là hung thủ ?” Cô Tuyết chậm rãi đi đến bên cạnh Lộng Nguyệt, hồng mâu nhộn nhạo gợn sóng quỷ dị. Hắn quan sát thi thể Nguyệt Hồn, tận lực bảo trì nội tâm trấn định, “Đây tựa hồ không phải võ công của Trung Nguyên.”
Lộng Nguyệt nheo lại tà mâu, “Nếu như là người động thủ, vậy có thể hiểu, chỉ tiếc. . .”
“Chú thuật ?”
Lộng Nguyệt đột nhiên nhìn về phía hồng y nam tử bên cạnh, “Ngươi cũng hoài nghi. . .?”
“Nếu như là người giết, băng thứ làm sao có thể từ bên trong đâm ngược ra ?” Cô Tuyết thản nhiên nói, “Không nhất thiết phải có người đến động thủ, chỉ cần hạ Chú thuật trên người Nguyệt Hồn, rồi đợi Chú thuật đến thời điểm thích hợp tự động phát tác, vậy cũng có thể khiến nạn nhân mất mạng.”
Lộng Nguyệt đứng dậy, hít một hơi thật sâu, “Chú thuật đã thất truyền mấy trăm năm, cũng giống Nhẫn thuật và Huyễn thuật, chẳng qua Chú thuật so với hai loại trên cao thâm hơn nhiều. Nghe nói tu luyện Chú thuật cần âm dương cộng thể, bán âm bán dương là cảnh giới cao nhất. Âm dương chi khí dung nhập kinh mạch toàn thân, thư hùng cộng sinh, đồng thời có thể dùng Thiên ma liệt thể đại pháp điều hòa, phá tan sinh tử giới, cuối cùng đao thương bất nhập, vĩnh sinh bất tử.”
“Nghe nói Quỷ Cơ vừa có thanh âm của nữ nhân, lại mang thân thể nam nhân, nói như vậy hẳn là hắn tu luyện Chú thuật ?”
“Không sai.”
Trong phòng, khí tức băng lãnh đọng lại thành sương. Ánh trăng thê lãnh rọi trên mặt đất tạo thành từng vệt màu xám bạc, đem khuôn mặt hai người tô điểm càng thêm hoàn mỹ không tì vết.
Hồng y nam tử hơi ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao, khẽ nhắm hai mắt lạnh nhạt nói, “Có lẽ chuyện ngươi dự cảm được sắp xảy ra.”
.
Huyền Hỏa bay đến một phiến rừng lớn, lượn vài vòng trên không trung rồi biến mất.
Vô Nhai cùng Tập Phong đi vào sâu trong rừng, lá cây nhiễm đỏ máu tươi lay động dấy lên từng trận bụi mờ phất qua y phục hai người. Âm phong rét lạnh phát ra âm thanh quỷ dị, bầu không khí đè nén đầy áp lực.
Mùi máu tanh tràn ngập không bị gió thổi tan, máu bắn tung tóe nhuộm lên rừng cây chung quanh một màu đỏ âm lãnh, vài mảnh thi thể rơi vãi đầy đất đập thẳng vào mắt.
Đột nhiên, hai người nghe thấy âm thanh “Sàn sạt ────” từ phía sau truyền đến, tiếng hít thở không đều loáng thoáng vang lên bên tai.
Vô Nhai Tập Phong nhìn nhau, lập tức tiến lại gần nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy một hắc y nam tử đứng lặng dưới tàng cây xanh biếc, chiếc mặt nạ chạm băng lạnh lẽo quỷ dị, làn tóc mềm mại đen như mực nhè nhẹ tung bay trong gió.
“Tuyệt Ảnh ?” Ánh mắt Tập Phong đảo qua một bên, bỗng chốc trừng lớn !
Chỉ thấy một nữ tử y quan không chỉnh nằm trong vũng máu, làn tóc dài rối tung che khuất dung nhan khuynh thành. Trên thân thể xích lõa tràn đầy dấu vết bị lăng nhục, mà phần đầu của nữ tử bị băng thứ đâm thủng, hệt như có người dùng đao bổ ra. Mùi máu tươi nồng đậm khiến người ta hít thở không thông phiêu tán trong gió, cảnh tượng vô cùng thê thảm khiến Vô Nhai cùng Tập Phong đều cảm thấy kinh hãi.
“Điệp. . . Điệp Triệt. . .” Khóe môi Tập Phong run run, thân thể cứng đờ vì khiếp sợ không cách nào cử động.
Vô Nhai phẫn hận nhìn Tuyệt Ảnh, mục quang lóe lên sát khí, “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?!”
Tuyệt Ảnh trầm mặc không nói, gương mặt lạnh lùng phủ đầy hàn sương. Hắn không để ý đến Vô Nhai và Tập Phong, xoay người bước vào bóng đêm.
Vô Nhai lập tức đuổi theo, nháy mắt xông đến trước mặt Tuyệt Ảnh, rút ra nhuyễn kiếm quấn bên hông chỉ thẳng vào hắc y nam tử, “Nói! Điệp Triệt có phải do ngươi giết hay không ?”
Trong khu rừng tràn ngập khí tức tiêu điều, không khí lưu chuyển nặng nề lại lạnh lẽo như sắp sửa đọng thành băng.
“Không phải ta.” Thanh âm của Tuyệt Ảnh vang lên không chút phập phồng.
“Mấy ngày nay ngươi làm gì ?!” Tập Phong nắm chặt thiết kiếm trên tay, chậm rãi hướng Tuyệt Ảnh đi tới. Nhãn thần hung ngoan ẩn ẩn sát khí, hệt như dã lang trên thảo nguyên.
Tuyệt Ảnh lạnh lùng nói, “Ta bị Ma yểm dẫn đến nơi này.”
Ngữ khí của Vô Nhai lạnh như băng, “Ngươi đuổi giết Ma yểm suốt ba ngày ba đêm ?”
Tuyệt Ảnh thoáng buông mắt, một lời cũng không nói.
“Nói như vậy. . . Ngươi ở trong khu rừng này suốt ba ngày không ra ?”
“Phải.”
“Ngươi ở đây lâu như vậy, Điệp Triệt chết mà ngươi lại không biết ?” Ánh mắt Tập Phong nhiễm chút khác thường.
Vô Nhai khẽ nhướn mi, “Điệp Triệt gặp nạn, chẳng lẽ ngươi không nghe được nửa điểm động tĩnh? Hay là vì. . .”
“Điệp Triệt chính là ngươi giết !” Tập Phong đột nhiên mở miệng.
“Ta biết các ngươi không tin.” Ngữ khí của Tuyệt Ảnh không chút bối rối, “Nhiều lời vô ích.” Dứt lời liền cúi người định mang đi thi thể Điệp Triệt.
“Ngươi không có tư cách chạm vào Điệp Triệt !” Gương mặt Tập Phong phủ đầy sát khí buốt lạnh, lập tức chặn trước mặt Tuyệt Ảnh, ngăn cản hắn lại tiến thêm một bước.
“Nơi đây không nên ở lâu, có ân oán gì về rồi nói sau.” Tuyệt Ảnh lạnh lùng nói.
“Trở về ?” Tập Phong hừ lạnh một tiếng, “Thế nào? Ỷ vào ân sủng cùng sự tín nhiệm của cung chủ đối với ngươi, sau đó rửa sạch hiềm nghi của chính mình? Có phải không ?”
“Tuyệt Ảnh, không ngờ ngươi là loại người vong ân phụ nghĩa như vậy.” Vô Nhai phẫn hận gầm rít, “Tứ đại tòa sử chúng ta ít nhiều cũng quen biết lâu năm, thế nhưng ngươi lại làm ra loại chuyện ti tiện thế này.”
“Vô Nhai, nếu ta cho ngươi biết, ta là vì theo dõi một người mới tiến vào khu rừng này, liệu ngươi có tin tưởng ?” Tuyệt Ảnh nâng mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi hắc đồng của nam tử đối diện.
“Ngươi theo dõi ai ?”
Tuyệt Ảnh nở nụ cười thâm trầm mà quỷ lãnh, “Ca ca của ngươi, Phong Hành Vô Lệ !”
Vô Nhai toàn thân chấn động, suy nghĩ thoáng chốc trống rỗng, “Ngươi. . . có ý gì ?”
“Ý của ta, ngươi rất rõ ràng.” Tuyệt Ảnh đi đến trước mặt Vô Nhai, gắt gao nhìn đôi mắt có chút kinh hoảng của Vô Nhai, cười lạnh, “Ta hoài nghi, Phong Hành Vô Lệ có dính líu với Ma yểm.”
“Không có khả năng !” Vô Nhai lập tức phủ quyết.
Ánh mắt Tuyệt Ảnh càng thêm quỷ dị, “Thế nào? Ngươi sợ ta nói ra chân tướng sao ?”
“Ngươi đang hoài nghi ta ?”
Tuyệt Ảnh lạnh giọng nói, “Ngươi ở bên người cung chủ, mà Phong Hành Vô Lệ tùy tùng Thánh thủ độc tiên. Hai người các ngươi lại là thân huynh đệ, liên hợp với nhau làm trò gì, trong lòng mình tự minh bạch !”
Vô Nhai lạnh lùng bật cười, “Thì sao? Bây giờ ngươi cũng học được vu oan giá họa ?”
“Không phải là ta giá họa !” Thanh âm của Tuyệt Ảnh trở nên lạnh như băng, “Nói thật cho ngươi biết, ta đi theo Phong Hành Vô Lệ mới đến được nơi này, sau đó bị nhốt ba ngày ba đêm trong ảo trận. Nếu ngươi muốn giúp hắn thoát khỏi hiềm nghi, trở về hảo hảo hỏi Phong Hành Vô Lệ xem ba ngày trước rốt cuộc hắn làm cái gì ?!”
Vô Nhai nhất thời trầm mặc.
“Trước khi sự thật chưa được tra xét rõ ràng, ngươi và Phong Hành Vô Lệ đều bị hoài nghi !” Tuyệt Ảnh xoay người rời đi, không hề lưu lại thêm nửa khắc !
.
Khi Hách Liên Cô Tuyết nhìn đến thi thể Điệp Triệt, hồng mâu lãnh tĩnh không có nửa điểm phập phồng dao động.
Không ai có thể nhìn ra thần sắc ẩn trong đôi mắt đó, càng không ai biết được rốt cuộc trong lòng hắn suy nghĩ chuyện gì.
Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, cô ngạo mà thanh lãnh, cao quý đến mức làm cho kẻ khác không dám tới gần.
Cô Tuyết đưa mắt nhìn sang Phong Hành Vô Lệ đứng ở một bên trầm mặc không nói, nhãn mâu lấp lóe quang mang yêu lãnh, “Nói thật đi, ba ngày trước, ngươi đến nơi nào ?”
Thần tình của Phong Hành Vô Lệ vẫn kiên nghị trước sau như một, “Ta luôn ở trong Thánh Tuyết vương thành, chưa từng rời khỏi nửa bước.”
Tuyệt Ảnh hừ lạnh một tiếng, “Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn nói ta cố ý vu hãm?” Cặp dị đồng băng lãnh chợt nheo lại, “Người mà ta nhìn thấy đích xác là ngươi, Phong Hành Vô Lệ! Ngươi dẫn ta đến phiến bí lâm đó, sau lại biến mất, kỳ thật hung thủ sát hại Điệp Triệt chính là ngươi !”
“Ta đã nói rồi.” Phong Hành Vô Lệ không chút động dung, “Ta chưa bao giờ đi đến bí lâm nào hết, Tuyệt Ảnh, ngươi có muốn hắt nước bẩn cũng phải nhìn người. Nếu ngươi cố tình nói xấu ta thêm một lần nữa, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Hảo a.” Tuyệt Ảnh cười lạnh, “Đợi sau khi thân phận Quỷ Cơ của ngươi bại lộ, ta tuyệt không để ngươi sống sót !”
Phong Hành Vô Lệ buông mi, làn da lấp lóe từng tia sáng kỳ dị.
“Đều lui ra.” Một thanh âm khí phách không cho phép kháng cự đột nhiên truyền đến, Lộng Nguyệt vội vàng bước vào phòng, thoáng trao đổi ánh mắt với hồng y nam tử rồi lập tức lạnh lùng mệnh lệnh.
Cô Tuyết khép hờ hai mắt, lạnh nhạt mở miệng, “Tập Phong, đem Điệp Triệt chôn đi.”
Chúng thuộc hạ lặng yên thối lui, gian phòng thoang thoảng mùi hương gỗ tử đàn lại khôi phục yên tĩnh.
.
Gió mát lượn lờ, huân hương dịu nhẹ làm say lòng người, đêm đen vắng lặng không một tiếng động.
Lộng Nguyệt đi đến trước mặt hồng y nam tử, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm hắn, chăm chú nhìn vào đôi nhãn mâu đỏ rực, “Chuyện nên đến rồi cũng sẽ đến, có lẽ sự tình phát sinh về sau sẽ khiến chúng ta càng khó chấp nhận. . .”
Cô Tuyết vòng tay qua eo lưng Lộng Nguyệt, ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng thì thầm, “Nên hành động.”
Lộng Nguyệt cười khẽ đầy ý khiêu khích, “Còn chưa đến lúc.”
“Chẳng lẽ ngươi hi vọng đám thuộc hạ bên cạnh chúng ta từng người một đều chết đi ?”
“Chuyện lần này không phải là nhỏ.” Tử mâu thoáng đen kịt như thâm uyên u ám, sâu không thấy đáy, “Quỷ Cơ tu luyện Chú thuật, nếu hắn lại luyện thành Thiên ma liệt thể đại pháp, cho dù là Thượng cổ Thần Khí cũng e khó có thể ngăn cản.”
Suy nghĩ của Lộng Nguyệt chợt trở lại năm năm về trước. Năm đó, hắn sử dụng Thiên ma di hồn đại pháp làm cho Cô Hoàng khởi tử hồi sinh, sửa đổi tinh tượng, xoay chuyển mệnh kiếp, nhiễu loạn vận mệnh Sát Phá Lang. . .
Đó là môn võ công nghịch thiên hành đạo, đối kháng với ‘Thiên mệnh’ !
Thiên ma liệt thể đại pháp cùng Thiên ma di hồn đại pháp có tính chất tương đồng, nhưng so với Thiên ma di hồn còn mang theo tính hủy diệt. Một khi đã dùng, đó chính là tai ương diệt thế vô pháp nghịch chuyển !
“Kết cục cuối cùng của Thiên ma liệt thể đại pháp là. . .”
Cô Tuyết bổ sung, “Đồng quy vu tận.”
Lộng Nguyệt gật đầu tán đồng, “Có lẽ tương lai bị hủy diệt không chỉ riêng ngươi và ta, còn có toàn bộ võ lâm, thậm chí là thiên hạ.”
Cô Tuyết ôm chặt vòng eo của Lộng Nguyệt, kéo hắn kề sát ***g ngực mình, nhìn thẳng vào đôi phượng mâu tím sẫm, “Ngươi cũng biết, ta chưa từng cầu mong bất cứ điều gì, thế nhưng bây giờ ta lại hi vọng chúng ta có thể bên nhau sống chung đến khi tóc bạc da mồi !”
Lộng Nguyệt luồn tay qua cổ hồng y nam tử, mạnh mẽ đặt lên phiến môi hồng một nụ hôn. Hai người gắt gao dây dưa một phen, sau hồi lâu mới chậm rãi buông lỏng đối phương.
Lộng Nguyệt mỉm cười an ủi, “Yên tâm, ta còn không sống đủ đâu.”
Cô Tuyết bật cười khẽ, “Ta cũng vậy.”
.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa, từng tia sáng mỏng manh chiếu trên da thịt ẩn ẩn mang theo cảm giác mát lạnh thuần tịnh.
Lộng Nguyệt khẽ búng tay, chỉ thấy Huyền Hỏa lẳng lặng đậu trên cành cây trước cửa sổ, giống như đang chờ đợi chủ nhân kêu gọi.
“Phiến bí lâm theo lời Tuyệt Ảnh nhất định có vấn đề.”
“Không sai.” Ánh mắt Cô Tuyết lưu chuyển tà quang đầy vẻ yêu mị, “Có lẽ chính là nơi mà Ma yểm biến mất ──── Phệ Mộng Cảnh !”
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...