Cô Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve trương dung nhan yêu dị, khẽ liếm vành tai của Lộng Nguyệt, ngữ khí nhu hòa, “Yên tâm, đám sát thủ Thất Sắc Thiên Đường đều an nhiên vô dạng, thi thể của Liễu Phi Yên ta cũng đã phái người thiêu hủy, sẽ không ai phát hiện ra chúng ta động tay chân.”
Lộng Nguyệt tà mị nhếch môi, nâng chiếc cằm của người trước mặt, tử mâu nhộn nhạo gợn sóng, “Hiện giờ tứ đại gia tộc đều bị diệt. . .” Đầu lưỡi yêu tà phất qua cánh môi Cô Tuyết, “Ta muốn xử trí Đông Phương Tuyệt, Phượng Lăng Vương ngươi tốt nhất đừng nên can thiệp, bằng không, chúng ta tính chung nợ mới nợ cũ một lượt luôn thể!”
“Tùy ngươi. . .” Nhãn mâu băng hồng thoáng giương lên, “Hoàng đế kia đã không còn nhiều thời gian, dù sao ta cũng nắm giữ hơn phân nửa quân quyền của Lưu quốc hoàng triều.”
“Sách. . . Yêu nghiệt ngươi thật đúng là ngày càng ghê gớm. . .” Tử mâu nheo lại, tựa hồ mang theo vài phần ngả ngớn, ẩn ẩn có chút tức giận, “Mới nửa tháng đã lấy được một nửa quân quyền từ trong tay Đông Phương Tuyệt. . . Bổn tọa có nên hảo hảo tưởng thưởng ngươi một phen hay không, ân ?”
Lộng Nguyệt siết chặt thắt lưng của hồng y nam tử, kéo hắn gắt gao kề sát vào ***g ngực, “Hảo cho một Phượng Lăng Vương! Dám lừa gạt bổn tọa ?!”
Đầu ngón tay thon dài lướt qua gương mặt yêu dị của Lộng Nguyệt, sau cùng dừng ở nơi cằm hắn, khẽ đẩy lên, “Chuyện chủ thượng Thất Sắc Thiên Đường ngươi lừa gạt bản cung thì giải thích thế nào ?”
Một kẻ giả mạo Phong Lưu Ảnh, một kẻ đóng vai Phượng Lăng Vương. . .
Tử mâu cùng hồng mâu chăm chú nhìn lẫn nhau, những tranh chấp đối địch trong thời gian này giờ đây đều bị ném sang một bên, trong mắt chỉ còn đối phương, không tồn tại bất kỳ thứ gì khác.
“Cuối cùng ngươi vẫn đứng ở bên cạnh Lộng Nguyệt ta !”
“Người mà ta muốn là Nam Cung Lộng Nguyệt, không phải Minh Tà !”
Lộng Nguyệt khẽ nhếch môi, vạch nên một đường cong kiệt ngạo không ai bì nổi, “Ta biết.”
Bàn tay hai người đan vào cùng giao thác, truyền cho nhau hơi ấm từ trái tim.
Hách Liên Cô Tuyết chăm chú nhìn đôi tử đồng yêu dị kia, hồi lâu vẫn trầm mặc không nói.
Ngày đó tại Vân Thủy Lâu, hắn đã nhận ra khí tức của nam nhân này, lặng yên thuyết phục chính mình: Nguyệt của hắn sắp sửa trở lại.
Ngày đó tại Thánh Tuyết vương thành, hắn rõ ràng nghe thấy yêu tà nam tử gọi tên hắn. Đã chờ đợi, đã hy vọng, song lệ nóng trong lòng không biết đã chảy xuống bao nhiêu lần.
Nguyệt của hắn vẫn không đến bên hắn.
Nguyệt của hắn gần trong gang tấc, nhưng lại không cách nào kề cận thân thiết.
Nam tử kiêu ngạo kia không muốn gặp hắn, Cô Tuyết hiểu rõ, Nguyệt của hắn nhất định có nguyên nhân. Nếu không phải vì thế, yêu tà nam tử sẽ không ẩn mình tại Thánh Tuyết vương thành, càng không dùng thân phận đối lập để mà tiếp cận Thần Nguyệt Cung !
Cô Tuyết sẽ không để ý. . .
Cũng không chạm đến vết sẹo trong lòng bá chủ kiêu ngạo.
Vị bá chủ cho tới bây giờ đều không chấp nhận thất bại nhất định sẽ không để hắn chứng kiến một mặt yếu ớt của mình.
Yêu tà nam tử vĩnh viễn không bị đánh bại, vĩnh viễn sẽ không cam tâm nhận thua mới chân chính là Nam Cung Lộng Nguyệt !
Từ một khắc kia, Cô Tuyết đã thề, hắn muốn tìm về vị bá chủ ngày trước, tìm về đôi mắt từng ngạo thị thiên hạ! Tìm về Thánh thủ độc tiên kiệt ngạo bất tuân !
Rồi sau đó, giang hồ lại một lần nữa dấy lên tinh phong huyết vũ, chỉ vì Thánh Tuyết vương thành và Thần Nguyệt Cung lâm vào thế bất lưỡng lập !
Thành toàn cho trái tim kiêu hùng không cho phép thất bại kia, dùng phương thức mà hai người từng đối kháng ngày trước, lấy thân phận là địch nhân để khơi mào dã tâm tranh cường háo thắng, tất cả đơn giả là vì muốn giữ lại niềm tự tôn của vương giả cho người mà hắn yêu nhất.
Cô Tuyết rất hiểu, đường đường là Nam Cung Lộng Nguyệt sao có thể chịu được ánh mắt đồng tình thương hại của hắn ?
Nam nhân miệt thị tất cả kia khinh bỉ hết thảy lòng thương xót cảm thông.
Cũng giống như hắn.
Bị đối phương đồng tình là một chuyện so với cái chết càng khiến bọn họ cảm thấy bi ai.
Bọn họ đồng dạng kiêu ngạo, đồng dạng đứng trên đỉnh cao coi thường thế gian vạn vật.
Bọn họ là địch nhân, là địch nhân trọn đời dây dưa.
Bọn họ là ái nhân, là ái nhân gắn bó linh hồn vô pháp chia cắt.
Nguyệt, ngươi nghĩ rằng ta không biết Ma huyết ẩn trong cơ thể ngươi sao. . . ?
Ngươi xem Ma huyết là sỉ nhục của ngươi, nhưng Hách Liên Cô Tuyết ta chưa bao giờ để ý đến chuyện đó.
Ngươi đã không muốn nói cho ta, vậy ta cũng sẽ không hỏi, xem như ta không biết.
.
Có lẽ ngươi sẽ cho là ta tàn nhẫn, cho là ta không biết tốt xấu.
Nhưng tất cả những gì ta muốn, chẳng qua chỉ là một Lộng Nguyệt chân chính thuộc về ta.
Ta biết, ta Hách Liên Cô Tuyết quá mức ích kỷ, luôn không từ thủ đoạn. Ta biết, ta Hách Liên Cô Tuyết cho tới bây giờ vẫn không phải người tốt.
Phong hoa chi độc là ta hạ cho Lam Vân, sự trong sạch của Lam Vân cũng là ta tự tay hủy diệt, Trọng Hoa và Liễu Phi Yên đều chết dưới tay ta, Thần Kiếm sơn trang là ta diệt, Đoạn Lãng là ta độc chết, Lăng Tiêu là ta bức tử, thậm chí Đông Phương Tuyệt cũng bị ta lừa gạt.
Ta trăm phương nghìn kế tìm cách lẩn vào hoàng cung, tiếp cận Đông Phương Tuyệt, rốt cuộc cũng ngồi lên bảo tọa sánh vai cùng quân vương, nắm giữ phân nửa quân quyền của Đại Lưu hoàng triều. . .
Ta khiến ngươi sinh khí, khiến ngươi phẫn nộ. . .
Cho dù bề ngoài ngươi tỏ ra tức giận, nhưng ta tin tưởng, trong lòng Nam Cung Lộng Nguyệt ngươi vẫn hiểu ta, đúng không ?
.
Nguyệt, chỉ cần thân phận Minh Tà này còn tồn tại một ngày, ta nhất định sẽ không cam tâm !
Nguyệt, không phải ngươi đã nói muốn cùng ta nắm tay nhìn khắp thiên hạ hay sao ?
Đến lúc ta đứng trên đỉnh cao, người mà ta hy vọng cùng sóng vai đứng bên cạnh vĩnh viễn là ngươi !
Đến lúc ngươi đứng trên đỉnh cao, ta hy vọng người bầu bạn bên ngươi vĩnh viễn đều là ta !
Những kẻ còn lại, vô luận là ai cũng sẽ không có cơ hội này !
.
Ta không chấp nhận Nam Cung Lộng Nguyệt dùng thân phận Minh Tà đứng trước mặt ta !
Người mà ta Hách Liên Cô Tuyết muốn chính là Nam Cung Lộng Nguyệt, không phải Minh Tà !
.
Chỉ cần ngươi có thể trở lại bên cạnh ta, vậy thì cho dù phụ tẫn thiên hạ, phụ tẫn tất cả những kẻ không liên quan, ta cũng không có chút mảy may bận tâm.
Nhưng nếu có một ngày như thế, ta vĩnh viễn sẽ không phụ ngươi. . .
.
.
Lộng Nguyệt ôn nhu vươn tay vuốt ve gò má của Cô Tuyết, nhắm mắt hôn lên mi tâm hắn, nụ hôn nhẹ nhàng âu yếm như gió thoảng.
Quanh quẩn bên chóp mũi là mùi hương nhàn nhạt trên người Cô Tuyết, phiêu nhiên mà an dật.
“Cô Tuyết, ta đều hiểu. . . Người hiểu ngươi nhất là ta, hiểu ta nhất là ngươi, không phải sao ?” Đầu ngón tay Lộng Nguyệt vuốt ve làn tóc ngân bạch, ngữ khí mềm nhẹ nhu hòa.
Cho dù có phẫn nộ, có bất cam, nhưng Tuyết nhi của ta, vô luận ngươi làm chuyện gì, ta Nam Cung Lộng Nguyệt đều hiểu.
Lam Vân là cái gì, tứ đại gia tộc là cái gì, Đông Phương Tuyệt là cái gì ?
Cô Tuyết, ta cố gắng khôi phục võ công, cố gắng trở lại là Thánh thủ độc tiên như ngày xưa. Ta muốn cho thiên hạ biết rõ, kẻ sóng vai đứng cạnh ngươi chỉ có thể là Nam Cung Lộng Nguyệt, chỉ có thể là ta !
Trừ bỏ Lộng Nguyệt ta, bên người Hách Liên Cô Tuyết vĩnh viễn cũng không có vị trí của kẻ thứ hai !
Tuyết nhi của ta vốn thông minh, nguyên nhân khiến ta phải ẩn tàng thân phận hẳn là ngươi đã sớm minh bạch, phải không ?
Trong thiên hạ này, ngoài ngươi ra, còn ai có thể hiểu ta, tôn trọng ta, giữ gìn lòng tự tôn của ta đến vậy . . .
.
Chúng ta đều là loại người giống nhau.
Đồng dạng không từ thủ đoạn, đồng dạng tàn nhẫn ích kỷ, đồng dạng cố chấp không biết hối cải.
Cô Tuyết, đến bây giờ ngươi chưa từng làm ra điều gì khiến ta thất vọng.
Ta cũng muốn cho ngươi biết, ta Nam Cung Lộng Nguyệt tuyệt sẽ không để ngươi phải thất vọng.
Lộng Nguyệt chung quy vẫn là Lộng Nguyệt, vĩnh viễn là người duy nhất đứng bên ngươi, xứng đôi với ngươi.
Nhất định sẽ có một ngày Liên Hoàng duy song, tạo nên truyền kỳ vĩnh hằng dương danh thiên hạ.
Hồng Liên sẽ cố gắng nở rộ, vì Cô Hoàng giương cánh cất tiếng tê minh bay lượn trên trời.
.
Ba ngày sau, hoàng cung đại điện.(kinzie3012.wordpress.com)
Đông Phương Tuyệt đứng trên cao nhìn xuống chúng đại thần dưới đài. Lam Vân đi theo sau đế vương, dung nhan khuynh thành không còn kiều mị như xưa mà trở nên trắng bệch không chút sinh khí.
Hồng y nam tử vẫn đeo mặt nạ quỷ sát, vô pháp nhìn thấu biểu tình của hắn.
Một tên hộ vệ tay nâng chiếc hộp bằng hồng mộc đứng giữa đại điện, cung kính ngóng nhìn đế vương trên cao.
“Ngươi muốn cho trẫm xem thứ gì ?” Thanh âm hùng hậu vang lên rõ ràng trong điện.
Hồng y nam tử đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, ngữ khí tao nhã mà tà mị, “Thủ cấp của Phong Lưu Ảnh.” (thủ cấp: đầu người)
Chúng thần đều kinh ngạc !
“Mở ra !”
Phượng Lăng Vương xoay người nói, “Đại điện không nên để máu tanh vấy bẩn, đợi sau khi bãi triều rồi mở cũng không muộn.”
Đông Phương Tuyệt đáp ứng, mỉm cười vẻ hài lòng. Mâu quang đảo qua đám trọng thần một vòng, lập tức lại rơi trên mạt y bào hỏa hồng.
“Khởi bẩm bệ hạ, hôm qua Thất Sắc Thiên Đường đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Huyết Hồ Ma Phong từ nay không còn tồn tại !” Phó Thiện ngẩng đầu, cất cao giọng, “Phản đảng đã trừ, về sau bệ hạ có thể yên tâm!”
“Bệ hạ vạn phúc ────” Quần thần quỳ rạp trên mặt đất, thanh âm sùng kính vang vọng khắp tòa đại điện.
Quân vương đứng dậy, chắp tay sau lưng, hoàng bào nương theo cơn gió nhẹ nhàng lay động.
Đông Phương Tuyệt nâng cao tay, ý bảo chúng thần bình thân, trong mắt lóe lên quang mang sáng ngời, cười nói, “Hôm nay trẫm còn có một chuyện muốn tuyên bố ────”
Quần thần đều đứng lên, chăm chú lắng nghe.
Hồng y nam tử không có nửa điểm dao động, bên tai vang lên tiếng cười sang sảng của quân vương, hắn cảm nhận được một mục quang lạnh lẽo sắc bén như đao đang dừng trên gương mặt, gắt gao quan sát biểu tình của hắn.
“Phản đảng nhiễu loạn triều ta, làm cho dân tâm ly tán, trong triều tham quan ô lại hoành hành ngang ngược, nay tất cả đã bình ổn, trẫm rốt cuộc có thể thông báo cho chư vị ái khanh.”
“Phượng Lăng Vương. . .” Đông Phương Tuyệt ngẩng đầu, ngữ khí kiên định dứt khoát, “Hôm nay trẫm sắc phong Phượng Lăng Vương làm Phượng Phi của trẫm! Cộng mưu thiên hạ, tọa ủng giang sơn !”
Thanh âm của quân vương vang vọng bên tai mỗi vị đại thần !
Chúng thần đều cả kinh !
Đông Phương Tuyệt lại muốn sắc phong Phượng Lăng Vương xấu xí đến cực điểm kia làm phi tử của mình ?!
Huống chi, Phượng Lăng Vương là thân nam tử, một đế vương cư nhiên công khai phong một nam tử làm Phượng Phi, lại còn tuyên bố cùng chấp chưởng giang sơn !
Cả tòa cung điện trở nên dị thường trầm mặc, chúng thần đã bị lời nói của quân vương dọa cho khiếp sợ đến mức không nói nên lời !
Song có ai dám dại dột đưa ra dị nghị ?!
Phượng Lăng Vương vô luận là tài trí mưu lược hay võ công tu vi đều hơn xa tất cả mọi người trong hoàng cung. Kẻ có thể cùng Đông Phương Tuyệt sánh vai tọa ủng giang sơn ngoại trừ Phượng Lăng Vương căn bản không có người thứ hai tương xứng.
Chỉ có điều Phượng Lăng Vương là nam tử, vi bối luân lý chưa nói, việc này thật sự ảnh hưởng đến hoàng gia lễ phạm.
Nhưng lời ấy lại từ đế vương đích thân tuyên bố, vậy. . .
Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng tê minh thanh thúy dễ nghe, phá vỡ sự tĩnh lặng bên trong đại điện.
Một đầu phi điểu toàn thân hỏa hồng phá cửa sổ bay vào, giương cánh lượn vòng trong cung điện. Lông đuôi dài màu đỏ rực lấp lánh từng điểm sáng ngời, tư thái cao quý thánh khiết như thần linh bất khả xâm phạm.
Nương theo đó, từng tiếng kêu gào thảm thiết nối tiếp nhau vang lên, máu tươi bắn tung tóe tràn vào đại điện. Bảy thi thể tựa hồ bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ âm thầm khống chế, đồng loạt bị ném đến ngay giữa tòa cung điện, tử trạng thê thảm đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn !
Hoàng triều thất vệ !
Không ngờ cả bảy người toàn bộ đều chết thảm !
Cánh cửa cung điện bị gió lạnh lay động, sát khí độc lãnh từ đằng xa kéo đến, kèm theo hương sen thoang thoảng say lòng người lại ẩn chứa ý vị nguy hiểm.
Đông Phương Tuyệt đột nhiên đứng dậy, hô lớn, “Rốt cuộc là kẻ nào cả gan ở hoàng cung làm càn ?!”
Một thanh âm biếng nhác tà mị từ xa xa truyền tới, “Kẻ đến để giết ngươi !”
Hồng y nam tử đột nhiên nâng mâu, trái tim vào giờ khắc này tựa hồ cũng ngừng đập !
Gió lạnh thổi bay y phục của mọi người trong đại điện.
Thân ảnh mị tử mờ ảo tựa tiên ảnh, trong khoảnh khắc xuất hiện giữa đại điện, chấn hồn đoạt phách !
Dung nhan phong hoa tà mị mà yêu dã, phượng mâu giáng tử sắc tà tứ mị nhiên, làn tóc lấp lóe tử quang chói mắt ở trong gió tùy ý phiêu tán, phong tư cao ngạo tôn quý hoàn toàn hiển lộ trước mắt chúng nhân !
Yêu tà nam tử thản nhiên đứng bên cạnh thi thể của hoàng triều thất vệ, khinh miệt nhếch môi, tử mâu hẹp dài lưu chuyển quang hoa ngạo nghễ duy ngã độc tôn không ai bì nổi !
Vạt áo tử kim sắc kéo dài chấm đất, phản chiếu yêu quang tà dị. Nam tử yêu diễm như thiên thần hàng thế, khí phách ma dã, tản mát quanh thân lực áp bách vô hình khiến trái tim chúng thần bất giác đập nhanh hơn một nhịp.
“Ngươi là người phương nào? Người tới, bắt hắn cho trẫm ────”Đông Phương Tuyệt rốt cuộc từ trong kinh sợ hoàn hồn, giận dữ nói.
“Không cần hô.” Khóe môi yêu tà nam tử nhếch lên thành một đường cong đầy trào phúng, “Người của ngươi đều bị bổn tọa khống chế, sẽ không có ai đến cứu ngươi, Đông Phương Tuyệt !”
Kiếm mâu của Đông Phương Tuyệt lóe lên từng tia phẫn nộ, bỗng nhiên hắn cười lớn, “Mười vạn đại quân của trẫm đã bày quân sẵn sàng đợi lệnh, chỉ bằng một kẻ cuồng vọng tự đại như ngươi có thể làm gì được trẫm ?”
“Chúng ta đây cứ việc chờ xem.” Yêu tà nam tử nhướn mi cười khẽ.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Có ân oán gì với trẫm ?” Đông Phương Tuyệt chăm chú nhìn cặp tử mâu yêu dã, kiếm mi chau lại.
“Ân oán giữa chúng ta cũng không ít đâu.” Yêu tà nam tử nhếch môi đầy khinh miệt.
Bỗng nhiên, tử mâu nháy mắt co rút, dung nhan yêu dị vì thịnh nộ mà trở nên lạnh lẽo, sát khí bức nhân tản ra bốn phía, “Ngươi đoạt người của ta, cướp đi thứ thuộc về ta, không tìm ngươi thì tìm ai ?”
Ánh mắt Lam Vân tràn ngập bất khả tư nghị !
Ngữ khí cao ngạo, tư thái phong hoa tuyệt đại, đó là. . .
Là Minh Tà! Là Thánh Tuyết thành chủ !
Phía sau dải hắc sa che mặt kia không ngờ lại là một trương dung nhan rung động lòng người đến thế! Khiến Lam Vân như đặt mình chìm đắm trong mộng ảo, không thể hoàn hồn.
“Minh Tà !” Đông Phương Tuyệt lạnh lùng nheo mắt, bật thốt ra một cái tên.
Vô luận yêu tà nam tử này có che giấu dung mạo như thế nào, thứ tà khí pha lẫn cao ngạo đã dung nhập vào trong cốt tủy kia vẫn không hề thay đổi, hắn nhất định không nhận lầm người.
“Ha, không nghĩ tới, kẻ phản bội trẫm cuối cùng lại là ngươi, thành chủ Thánh Tuyết vương thành !” Đông Phương Tuyệt lạnh lùng châm chọc, “Trẫm sớm nên nghĩ đến, nguyên lai địch nhân chân chính của trẫm là ngươi ──── Thánh Tuyết thành chủâm hiểm xảo quyệt !”
Yêu tà nam tử khinh miệt cười ra tiếng, chậm rãi bước tới gần vương tọa, “Ngươi sai rồi, ta không phải Minh Tà.”
Vào lúc này, hồng y nam tử đã ngừng hô hấp.
Thanh âm kiệt ngạo mà khí phách vang vọng bên tai mỗi người, hồi lâu vẫn không tiêu tan, “Ta là, Nam Cung Lộng Nguyệt !”
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...