Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Kiếm Thần Thai được dựng tại Thánh Tuyết vương thành, ngay từ sớm đã bị người vây đông nghìn nghịt đến một giọt nước cũng không lọt.

Diễm dương như lửa, lúc này Thánh Tuyết vương thành náo nhiệt như đang trôi nổi trong biển sương mờ, mà hôm nay chính là ngày Thần Kiếm sơn trang cử hành Kiếm Thần đại hội thường niên, không khỏi làm cho tòa thành vốn đẹp như tiên cảnh tăng thêm vài phần hỉ khí.

Thần Kiếm sơn trang, đa số đệ tử đều dùng kiếm, cũng có thể đúc kiếm.

Phần thưởng là ba thanh bảo kiếm tổ truyền của Thần Kiếm sơn trang.

Lệ Ngân, Trục Vân, Phi Hoa.

Nghe đồn ba thanh kiếm này chính là tế phẩm của Thượng cổ Thần Khí. Một trăm năm trước do tổ tiên Thần Kiếm sơn trang đào ra từ cổ mộ. Một trăm năm sau, Thượng cổ Thần Khí hiện thế, tế phẩm sẽ được trao cho ‘Kiếm Thần’ vào hôm nay !

Kiếm Thần tranh đoạt chiến, tuyệt không nói quá, kẻ nào có được danh hiệu này sẽ sở hữu bảo kiếm tổ truyền của Thần Kiếm sơn trang.

Lệ Ngân ──── Băng thanh lạc ngân, kiếm nhiễm thương tang hồng nhan lệ.

Trục Vân ──── Phù vân xuất tụ, nhất chiêu lưu thủy đoạn sơn hà.

Phi Hoa ──── Lạc anh phi vũ, si tâm quân tử vô tâm kiếm.

Sơn chi tươi tốt, dương liễu thanh thuần, Kiếm Thần Thai trải hồng thảm lộ ra vẻ thần thánh uy nghiêm. Đám đông vây quanh xôn xao náo nhiệt, tất cả mọi người tụ tập tại đây chỉ vì muốn được chiêm ngưỡng phong thái của ba thanh bảo kiếm và trận chiến giành danh hiệu Kiếm Thần kinh tâm động phách. (sơn chi: tên một loại cây cảnh)

Lúc này, trang chủ Trọng Hoa của Thần Kiếm sơn trang một thân cẩm y sải bước đi đến giữa Kiếm Thần Thai, nhìn xuống võ lâm nhân sĩ chắp tay thi lễ, “Hôm nay, sơn trang chúng ta sẽ đem bảo kiếm tổ truyền tặng cho Kiếm Thần chân chính, tuyệt không nuốt lời !”

Mọi người không khỏi sôi trào, lập tức hưng phấn đàm luận, Trọng Hoa hơi rũ mâu, dị sắc trong mắt chớp động. Hắn phất tay áo, màn che liền rơi xuống, ba thanh bảo kiếm dưới ánh mặt trời chiếu rọi lãnh liệt oai phong, rạng rỡ sinh huy, hào quang tản ra lạnh lẽo như băng.

Đám đông xôn xao.

“Bệ hạ. . .” Phó Thiện khẽ gọi nam nhân anh tuấn bên cạnh, “Ở đây đông người, mong bệ hạ nhanh chóng hồi cung để bảo đảm an toàn.”

Đông Phương Tuyệt siết chặt song quyền, kiếm mâu nheo lại, “Hôm nay trẫm phải nhìn xem cái gì gọi là Kiếm Thần chân chính ?!”

Lời vừa dứt, nương theo địch khúc mờ ảo thê thiết, một đám đệ tử thân khoác tố y chậm rãi đi qua  đoàn người đông nghịt. Thanh y nam tử dẫn đầu, khuôn mặt tuấn lãng thanh tú, địch khúc du dương từ đầu ngón tay hắn nhịp nhàng bay lên. Đoản địch như ngọc bích, tôn lên phong tư phiêu nhiên thoát tục của hắn.

Thanh y nam tử bước qua trước mặt Đông Phương Tuyệt, giống như đám mây trôi nổi nơi khe núi. Khí tức đạm nhiên đó không hiểu vì sao lại khiến đáy mắt quân vương chợt lóe hàn quang lãnh liệt.

Bỗng nhiên, tiếng địch đình chỉ, một thanh cự kiếm lao vụt qua đỉnh đầu mọi người. Gió lạnh rít lên âm thanh sắc bén, một tử y thiếu nữ đạp trên bả vai chúng nhân rồi hạ xuống Kiếm Thần Thai, gương mặt thuần chân lộ ra vài phần anh khí tiêu sái.

Cùng lúc đó, thanh y nam tử mũi chân khẽ điểm, chuyển thân dừng bên người tử y thiếu nữ. Hai người nhìn xuống anh hùng hào kiệt dưới đài, mâu sắc lấp lóe bất định.

Chỉ nhìn tướng mạo và phong tư, giang hồ nhân sĩ đều minh bạch thân phận của hai người.

Đại tế ti Thương Lạc và hộ pháp Tử San của Thánh Tuyết vương thành.

Dưới trướng Minh Tà có tam đại chiến tướng, Thương Lạc và Tử San thường xuyên đi lại trong chốn  giang hồ, mà người thứ ba thì cơ hồ im hơi lặng tiếng, từ trước đến nay vẫn không hề ly khai Thánh Tuyết vương thành.

Trọng Hoa nhìn hai người vừa xuất hiện, thần sắc có chút an tâm. Hôm nay hắn vốn nên thực hiện hứa đổ ước, tặng ba thanh bảo kiếm cho Minh Tà, song lại không tránh khỏi quá trình dài dòng phức tạp, chỉ cần người của Thánh Tuyết vương thành tham dự trận chiến, đoạt được danh hiệu ‘Kiếm Thần’, vậy đương nhiên có thể cầm bảo kiếm về tay.

Tử San huy kiếm một đường, anh khí bức nhân, ung dung nói, “Có ai muốn lên đài chỉ giáo ?”


Lúc đó, một thân ảnh nhẹ nhàng bay vút lên đài cao, cước đạp khinh yến hệt như lá rụng không một tiếng động. Bóng người thừa không ngự kiếm, kinh điểu phượng minh.

Kiếm tên Thừa Phong, chỉ có thể là ‘Vô ảnh kiếm khách’ Diệp Thừa Hoan.

“Cô nương, thỉnh !” Diệp Thừa Hoan bản tính thẳng thắn lỗi lạc, có vài phần phong độ quân tử.

“Tại hạ Tử San, Diệp đại hiệp không cần khách khí.” Tử y thiếu nữ rút kiếm chỉ hướng Diệp Thừa Hoan, khí tức non nớt lúc này đã hoàn toàn thu liễm.

Đề khí, bạt kiếm !

Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, nhìn xem trận chiến giữa hộ pháp của Thánh Tuyết vương thành và giang hồ đại hiệp !

Kiếm pháp của Diệp Thừa Hoan trong hư có thực, chiêu số thu phát tự nhiên, mà kiếm khí của Tử San lại hung ác mãnh liệt, không để cho đối phương có cơ hội lùi bước. Kiếm pháp hai người đối lập rất rõ ràng.

Kiếm quang như ảnh xẹt qua khoảng không. Trong giang hồ, thế nhân đều biết kiếm pháp của đệ tử Thánh Tuyết vương thành kỳ dị nhất, chiêu thức lãnh liệt hung ngoan khó phá giải, một kiếm xuất ra là bức nhân tang mệnh, không lưu một tia cơ hội xoay người phản kích. Nghe nói kiếm pháp độc đáo này là do vị Thánh Tuyết thành chủ thần bí kia sáng tạo ──── Minh Tà !

Bỗng nhiên, chỉ thấy Tử San nhanh chóng xoay một vòng, “Phanh phanh phanh ────” ba tiếng do thân kiếm va chạm kêu vang, kiếm của Diệp Thừa Hoan liền rơi xuống đất, lãnh mang thoáng hiện. Nữ tử hai tay ôm quyền, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo.

“Đa tạ, Diệp đại hiệp.”

“Tử San cô nương không nên quá mức vô lễ như vậy.” Đúng lúc đó, một thanh âm khiêm hòa vang lên bên tai mọi người. Khí tức vân đạm phong khinh bao trùm toàn bộ sát khí trên đài cao, giống như gió xuân xua tan mây mù, ấm áp thanh nhã tựa dòng nước chảy xuôi.

Thương Lạc đột nhiên nâng mâu, chỉ thấy một bạch sam nam tử hạ xuống phía bên kia đài. Song mâu đen nhánh như hắc diệu thạch đạm mạc mà tao nhã, tiếu ý nhàn nhạt ẩn hiện, Phượng vũ phiến giắt bên hông nam tử, phong tư phiêu dật tiêu sái.

“Vân Khuynh. . .” Thương Lạc mở miệng bật thốt, đôi mắt lấp lóe dị quang.

Tử San cả kinh, đưa mắt nhìn tình tự của Thương Lạc lúc này khác hẳn so với ngày thường, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu, “Thương Lạc ca ca, ngươi quen biết hắn ?”

Mộ Vân Khuynh bước đến gần Thương Lạc, hắc mâu cũng lóe lên dị sắc, “Nguyên lai ngươi chính là đại tế ti của Thánh Tuyết vương thành.”

“Mộ lâu chủ cũng đến tranh đoạt ba thanh bảo kiếm này sao ?”

“Đúng vậy.”

Thương Lạc nhướn mắt, “Vì ai mà tranh ?”

Mộ Vân Khuynh mỉm cười đáp, “Vì Thần Nguyệt Cung.”

Đám đông phút chốc trở nên náo động, một bên là đại tế ti của Thánh Tuyết vương thành, một bên là lâu chủ Phi Vân Lâu thống lĩnh bạch đạo lại trung tâm với Thần Nguyệt Cung. Hôm nay hai người không ngờ đều vì ba thanh bảo kiếm mà đến đây, mong muốn đoạt về để phụng cho kỳ chủ !

Thần sắc Mộ Vân Khuynh không có nửa điểm động dung, “Sĩ biệt tam nhật, tiện đương quát mục tương đãi.” (Một câu danh ngôn của Lã Mông đời Tam quốc nói với bằng hữu, tạm hiểu: Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lấy ánh mắt khác để xem xét. Trường hợp này, Mộ Vân Khuynh ý bảo hai người đã lâu không gặp nhau, thấy Thương Lạc khác hẳn ngày xưa, cũng có ý nhấn mạnh lập trường bất đồng giữa hai người hiện tại)

Thương Lạc rũ mi, né tránh tầm mắt của bạch sam nam tử, nắm chặt chiếc địch trong tay, “Đến khi nào mới có thể nghe lại một khúc tri âm ?”

Bạch sam nam tử phe phẩy Phượng vũ phiến, miếng thanh thạch treo nơi đuôi quạt theo gió rung động, hắc mâu lãnh liệt, “Hôm nay, đã không còn tri âm.”

Không còn tri âm. . .

Ba năm sau, đã không còn tri âm. . .


Khóe môi Thương Lạc vạch nên một đường cong đầy châm chọc.

.

Ba năm trước đây, một khúc địch thanh nơi trúc lâm khê giản, hai nam tử thanh nhã như làn mây mờ ảo trong lòng đều hoài tâm sự, mượn rượu giải ưu sầu, tâm tình suốt ba đêm không ngớt. (trúc lâm khê giản: rừng trúc bên khe suối)

Bạch sam nam tử tựa hồ có chút say, lại vẫn như trước mỉm cười, nói, “Ta xem ngươi là tri âm, nguyện ý vì ngươi tấu một khúc.”

Thanh y nam tử gật đầu đáp ứng, lấy đoản địch hòa minh, cảm tạ tri âm. (đoản địch hòa minh: Thương Lạc dùng sáo nhỏ hòa tấu với Vân Khuynh)

Tri âm khó tìm, tri kỷ khó kiếm*, một khúc kết thúc, rượu khiến người say, lòng sầu khó nói, mỉm cười nhìn nhau, cười thán hồng trần, ngoạn tiếu thương sinh, tửu hậu cuồng ngôn, ba ngày tiêu dao không thể nào quên tri âm bầu bạn.

Hắn hỏi: Đến khi nào mới có thể được nghe một khúc tri âm ?

Y đáp: Ngày sau còn dài, nếu hữu duyên nhất định sẽ gặp lại.

Bạch sam mờ ảo, tâm sớm đã có nơi ký thác. Thanh y lưu luyến, trong lòng thêm vài phần vướng bận.

Mà nay. . .

Cùng là một người, cùng một tiếu nhan, song tri âm ngày xưa đã không còn.

.

Hồi ức vụt qua rồi tan biến trong tâm trí, Mộ Vân Khuynh đột nhiên phi thân lao tới, Phượng vũ phiến tựa độc nhận sắc bén, quét về phía Thương Lạc cùng Tử San.

Tử San vừa muốn xuất kiếm, lại bị thanh y nam tử nháy mắt ngăn cản.

“Ngươi không đánh nổi hắn, lui ra !” Thương Lạc đoạt lấy thanh kiếm trong tay Tử San, nhằm bạch sam nam tử công kích.

Kiếm quang hàn triệt, vũ phiến như gió, đan vào thành võng, phá đoạn trường không.

Chỉ nghe một tiếng nứt vỡ vang lên, toàn bộ cấu trúc của đài cao đều sụp xuống. Thanh y cùng bạch sam quấn lấy nhau chỉ còn nhìn thấy hai đạo bóng mờ, thi thoảng lấp lóe quang mang chớp nhoáng pha lẫn  tiếng vũ khí va chạm chói tai, khó phân rõ nhân hình.

“Không phải tri âm mà là địch nhân, hôm nay ý Vân Khuynh là như vậy ?”

“Thương Lạc, từ khi nào ngươi trở thành đại tế ti của Thánh Tuyết vương thành ?”

“Sau khi gặp ngươi.”

“Thật không thể tin được.”

“Ta cũng cảm thấy khó tin, loại người như ta không nên giao thiệp với giang hồ, phải không ?”

“Không có cái gì nên hay không nên, vô luận thân phận của ngươi thế nào, ta đều không quan tâm.”

“Ta nghĩ, đến bây giờ ngươi cũng chưa từng để ý tới ta.”


Mộ Vân Khuynh ngẩn người, chuyển thân né tránh lợi kiếm của Thương Lạc, thanh âm trong trẻo tan theo làn gió, “Ai nói không có? Ba năm trước ta quả thực xem ngươi là tri âm.”

“Vậy ba năm sau thì sao? Ngươi xem ta là cái gì ?”

“Hôm nay là địch, chỉ vì bất đắc dĩ.”

“Ngươi nghe lệnh của Hách Liên Cô Tuyết, mà ta phải phục tùng Minh Tà.”

“Thương Lạc, ngươi nói sai rồi, ngươi không phục tùng bất kỳ kẻ nào, chỉ phục tùng chính bản thân mình.”

“Tâm của ngươi hướng về Hách Liên Cô Tuyết, cho nên ngươi nghe lệnh hắn, còn tâm của ta toàn bộ đặt tại nơi ngươi, không phải Thánh Tuyết vương thành.” Thương Lạc thúc kiếm xoay vòng, giao đấu với Phượng vũ phiến không chút thoái nhượng.

“Thương Lạc, có những thứ không thể cưỡng cầu.”

“Ta không cưỡng cầu, nhưng ta sẽ chờ đến một ngày ngươi quên hắn.”

Bỗng nhiên, một đạo tử mang chợt hiện, vờn quanh thân thể Thương Lạc. Thân ảnh thanh lam lao vụt ra khỏi vòng chiến, tựa hồ bị khống chế, tản mát sát khí lãnh liệt.

Toàn bộ thất kinh bát mạch của Thương Lạc giống như không thể điều khiển, huyết sát chi khí cương mãnh hãi nhiên dao động lưu chuyển trong kinh mạch. Kiếm khí càng thêm bức nhân, đâm thẳng đến nơi yếu hại của Mộ Vân Khuynh.

Mộ Vân Khuynh kinh ngạc: “Nhiếp hồn !”

Ngay khi Mộ Vân Khuynh chuẩn bị né tránh, một đạo hồng mang tựa liệt diễm đột ngột lao ra, đồng dạng quấn quanh thân thể hắn. Màu xích hồng sáng rực như trường long ngâm dài, thiêu đốt cả đại địa.

Sao lại như vậy ?

Giờ khắc này, thân thể của Thương Lạc và Mộ Vân Khuynh tựa hồ bị người khác khống chế. Hết thảy võ công chiêu thức cùng kiếm pháp chiến thuật đều bị kẻ điều khiển bọn hắn sử xuất.

Đám người bên dưới phút chốc trở nên rối loạn, Trọng Hoa nhìn quang mang tử hồng sắc đan xen trên đài cao, mâu sắc càng lúc càng lạnh lẽo.

Đông Phương Tuyệt xem hai người đang tranh đấu giữa không trung, kiếm mi nhíu chặt.

Phó Thiện kinh hoảng, “Bệ hạ, nơi này rất loạn, đám võ lâm nhân sĩ kia giao đấu không có chừng mực, vạn nhất thương tổn đến bệ hạ. . .”

“Hai người bọn hắn đã bị khống chế.” Thần sắc Đông Phương Tuyệt có chút căng thẳng, tựa hồ nhìn thấu điều gì.

“Trong võ lâm, có những ai biết nhiếp hồn ?”

Khóe mắt Phó Thiện thoáng giật giật, “Minh Tà am hiểu tà thuật, nhiếp hồn đương nhiên không thành vấn đề, mà Hách Liên Cô Tuyết có võ công kinh người, nhiếp hồn cũng không khó. Ngoài ra còn có Tà Hoàng và Mị Âm của Đại Ám Hà Cung, nhưng Đại Ám Hà đã bị tiêu diệt, hẳn không phải bọn hắn, vậy chỉ có. . .”

“Đầu lĩnh Thất Sắc Thiên Đường ──── Phong Lưu Ảnh !”

Đông Phương Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Thương Lạc cùng Mộ Vân Khuynh vô lực rơi từ trên cao xuống.

“Oanh oanh oanh. . . ────” ba tiếng nổ vang, bụi bặm bốc lên mù mịt, cả Kiếm Thần Thai nháy mắt hóa thành phế tích.

Hai đạo thân ảnh như quỷ mị chợt xuất hiện, như tuyết, như lửa. Một quầng khí cự đại tản ra quanh thân hai người, lan tràn khắp bốn phía !

Hắc sa mờ ảo, ngân phát cuồng vũ. Tuyết y tán loạn, hồng y tựa hỏa.

Hai nam tử tuyệt đại tự trên trời đáp xuống, lẳng lặng đối diện trong đám phế tích. Một người hắc sa che mặt, một người yêu dung tuyệt mị, chấn nhiếp tâm thần chúng nhân !

Thánh Tuyết thành chủ, Thần Nguyệt cung chủ !

Đây là lần đầu tiên võ lâm nhân sĩ chứng kiến Thánh Tuyết thành chủ hiện thân, cũng lần đầu tiên thấy hắn và Thần Nguyệt cung chủ chính diện đối lập !


Mọi người quên cả sợ hãi, tầm mắt chăm chú dõi theo hai đạo nhân ảnh chói mắt, không một ai rời đi.

Hồng y nam tử nhướn mày, dung nhan yêu lãnh mị hoặc khuynh thành, ánh mắt lưu chuyển yêu sắc kỳ dị, “Thật không ngờ hôm nay Thánh Tuyết thành chủ lại có thời gian đến đây góp vui.”

“Ta đến chỉ vì muốn nói cho ngươi một chuyện.” Thanh âm du dương vang lên từ sau màn hắc sa, dung tư phong hoa tuyệt đại dưới ánh nắng chiếu rọi càng thêm mờ ảo thần bí.

“Chuyện gì ?”

Tâm của Minh Tà sớm đã loạn thành một đoàn, song thanh âm vẫn bình tĩnh như trước, “Việc thứ nhất: ván bài kia là ta thua.”

Mọi người ngẩn ra, trong mắt tràn đầy khiếp sợ !

Mấy canh giờ trước, Phong Vân đổ phường truyền ra tin tức: Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng lấy kết quả Thần Nguyệt cung chủ thất bại mà chấm dứt.

Nhưng vài canh giờ sau, Minh Tà lại chính miệng nói hắn đã thua.

Chân chính ai thắng ai bại, trong thiên hạ chỉ có hai người bọn họ biết rõ.

Cô Tuyết nở nụ cười lãnh mị ──── Ngươi đã nhìn ra. . .

Nguyệt, vì một từ này, vì không để ngươi dễ dàng nhìn thấu, ta đã phải nỗ lực thật lâu. . .

“Vậy ngươi muốn thực hiện đổ ước ?”

“Đây là việc thứ hai mà ta muốn nói cho ngươi.” Minh Tà lạnh nhạt đáp, “Ta nhất định sẽ thực hiện đổ ước, nhưng không phải hiện tại.”

Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên mỉm cười, nhãn mâu băng hồng lấp lóe thần sắc quỷ dị, “Nếu hôm nay ta muốn ngươi ngay lập tức thi hành thì sao ?”

Đôi tay Minh Tà chắp phía sau nắm chặt thành quyền ──── Cô Tuyết, ngươi đừng tiếp tục dao động tâm trí của ta !

Ta đã sắp sửa không thể nhẫn nại. . .

Cô Tuyết của hắn ở đằng kia, ngay trước mặt hắn !

Hắn không muốn lại buông tay, không muốn lại phải trơ mắt nhìn Cô Tuyết rời khỏi mình.

Muốn ôm, muốn hôn, muốn làm rất nhiều chuyện. . . (OMG – anh ơi là anh /shy)

Thế nhưng. . .

Hồng y nam tử khẽ nhếch môi, cảm giác được hô hấp của Minh Tà run rẩy bất ổn, yêu nhan lộ ra một tia tiếu ý hài lòng, huyết dịch trong cơ thể điên cuồng lưu chuyển gào thét.

“Hôm nay, không phải do ngươi quyết định !” Cô Tuyết bỗng nhiên thu hồi tiếu ý, hung hăng nhìn tuyết y nam tử đối diện, ánh mắt nóng cháy, “Ta sẽ không buông tha ngươi !”

Đúng lúc này, một hộ vệ toàn thân nhuốm máu lê bước tiến vào Kiếm Thần Thai, vẻ mặt đau thương bẩm báo với Trọng Hoa: “Trang chủ, Thần Kiếm sơn trang. . . Thần Kiếm sơn trang đã bị hủy. . .”

“Ngươi nói cái gì ?!” Trọng Hoa điên cuồng rống lớn, suy nghĩ ầm một tiếng như thể nháy mắt nổ tung, vô pháp chấp nhận.

Minh Tà đột nhiên ý thức được điều gì, hắn nhìn về phía hồng y nam tử. Thần sắc quỷ dị thoáng hiện trong hồng mâu làm cho hắn tâm hoảng ý loạn.

Yêu nghiệt này, thật không ngờ. . .

“Lúc này ta nhất định sẽ khiến ngươi triệt để thất bại !” Hồng mâu mị hoặc nheo lại, lưu chuyển tà khí ma mị đến cực hạn.

Đột nhiên, ngay khi Hách Liên Cô Tuyết vừa dứt lời, không trung chợt tản mát quang diễm như thất thải lưu ly. Hắc y nhân tựa hồ từ trên trời giáng xuống như dẫn hồn sứ giả, mang theo sát khí lẫn huyết tinh nhằm hướng Trọng Hoa và Đông Phương Tuyệt lao thẳng đến ! (thất thải: bảy màu)

Trọng Hoa kinh hãi: “Thất Sắc Thiên Đường !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui