Năm ngày sau, tuyết phủ non sông, trời xanh cô tịch. Dãy núi kéo dài ngàn dặm tràn ngập bầu không khí hoang dã hiu quạnh, nhưng vẻ bề ngoài đó lại không thể nào che giấu tinh phong huyết vũ đang cuồng sát tứ phía.
Bát đại môn phái đã tề tụ tại Huyền cổ địa lăng, cát vàng cuồng loạn đầy trời xây nên từng bức tường lũy ở bốn phía quanh tòa cổ lăng. Chân trời phương xa lấp lóe một vầng sáng màu lam nhạt, đoạn nhai bằng đá cao vạn trượng trải qua mưa gió trăm năm bào mòn để lộ vẻ thần bí tang thương độc hữu của viễn cổ thánh tích.
Truyền thuyết kể lại, Huyền cổ địa lăng liên quan đến biến huyễn chi lực có thể đẩu chuyển tinh tượng, hưởng được khí tinh hoa của nhật nguyệt giao hòa. Cổng vào địa lăng phủ bụi trải qua năm tháng cùng bão cát vẫn không có người mở ra, càng không có người nào dám truy tầm nơi thánh tích vĩnh hằng bất hủ này.
Bỗng nhiên, quang ảnh bảy màu sặc sỡ hiện lên, bỗng chốc bình ổn cát vàng đang bay đầy trời. Toàn bộ khoảng không bích lam như thể bị nhiễm một màu ám lãnh. Dị tượng chợt xảy đến không khỏi khiến chúng nhân kinh hoảng co quắp.
“Hách Liên Cô Tuyết, ngươi đừng mơ tưởng có thể giở trò lừa bịp chúng ta! Không phải ngươi nói muốn khai mở Tứ linh thánh đồ sao? Huyền cổ địa lăng ở nơi nào ?”
Vô Nhai cười lạnh nói, “Các vị hà tất phải vội vàng, nếu đã nguyện ý hợp tác với cung chủ chúng ta, Ngạo Thần Cung nhất định sẽ không bạc đãi bất kỳ kẻ nào.”
Không Ngộ hừ một tiếng, “Ai biết yêu nghiệt kia âm thầm bày ra âm mưu quỷ kế gì, nếu hắn dám đùa bỡn chúng ta, chúng ta. . .”
“Thế nào? Không Ngộ đạo trưởng thiếu kiên nhẫn ?” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ phía xa truyền tới, vang lên rõ ràng bên tai mỗi người.
Sắc trời vào giờ khắc này bỗng nhiên biến thành một màu ngân tuyết thánh khiết, bão cát lại dấy lên cuồng loạn, bầu không khí tràn ngập hương vị huyết tinh.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hồng y nam tử tựa thiên thần đạp lên cát tiêu sái bước đến, trên người hắn tản mát lực áp bách vô hình pha lẫn khí tức tử vong âm lãnh. Yêu nhan tuyệt mị tái nhợt như hàn tuyết, chói mắt khiến người ta kinh sợ.
Vô Nhai, Tập Phong cũng xoay người tiếp đón, nhưng vừa nhìn thấy Hách Liên Cô Tuyết, toàn thân hai người chợt lạnh run.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, không ngờ cung chủ của bọn hắn lại thay đổi nhiều như thế !
Yêu mâu đỏ rực ghê người, phệ nhân hàn cốt, băng lãnh yêu dị. Lọn tóc tuyết trắng rủ xuống trước mắt hòa với làn tóc hỏa hồng tạo thành hai loại màu sắc tương phản rõ ràng. Hồng y nam tử giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực nhiễm đỏ cả bầu trời, yêu mị tuyệt nhiên, vẻ tà dị tựa băng hỏa giao dung khiến người ta sợ hãi.
Không chỉ riêng Vô Nhai Tập Phong, ngay cả bát đại chưởng môn cùng phần đông đệ tử đều ngây ra như rối gỗ.
Bọn hắn chợt có cảm giác Hách Liên Cô Tuyết so với trước kia càng thêm yêu mị, càng thêm tà ác, hệt như Tu La giẫm trên máu tươi thị huyết cuồng ngạo !
Hách Liên Cô Tuyết đi đến trước mặt Không Ngộ, biểu tình khinh thường nhìn xuống hắn, hồng mâu nheo lại, “Đã để Không Ngộ đạo trưởng chờ lâu.”
Lãnh khí nhiếp nhân thẩm thấu khắp tứ chi bách hài của Không Ngộ, khiến cả người hắn run rẩy không thể kìm nén.
Hách Liên Cô Tuyết không nhìn bất kỳ kẻ nào, hắn bước tới một mảnh đất trống bị cát vàng bao phủ, cầm Huyễn thủy hàn đặt ở bên môi, thoáng khép hai mắt hít vào hương vị bên trong khối ngọc, thản nhiên hạ xuống một nụ hôn.
Đám đông chứng kiến hành động quái dị của Hách Liên Cô Tuyết, trong lòng thập phần khó hiểu. Huyễn thủy hàn là chìa khóa mở ra Huyền cổ địa lăng, nhưng mọi người lại thấy Hách Liên Cô Tuyết tựa hồ đem khối bích ngọc kia trở thành bảo bối vô giá nhất sinh mệnh của mình. Thần tình ôn nhu trân trọng này khiến bọn hắn căn bản không dám tin đây là hành động của một Tu La thị huyết.
Cô Tuyết khẽ mở mắt, đặt Huyễn thủy hàn vào lòng bàn tay. Máu tươi từ ngón giữa chảy ra nhỏ giọt trên bích ngọc màu băng lam, lưu lại từng điểm đỏ loáng thoáng giữa màn sương lạnh bao quanh khối ngọc.
Một âm thanh như thể đồ vật bị nứt vỡ vang lên, chỉ thấy khối bích ngọc tản ra hai loại màu sắc kỳ dị: mị tử yêu diễm, liệt hồng cổ hoặc cùng xoay quanh giao thác thành một đoàn linh quang chói mắt, phút chốc đã thôn phệ cát bụi bay đầy trời. Cuồng phong vào giờ khắc này càng thêm điên cuồng, cản trở tầm mắt chúng nhân.
Tiếng gầm gừ rít gào khiến vách đá chung quanh đều rung chuyển. Lúc này đây, cát vàng phủ đầy mặt đất lại dần hình thành một vòng xoáy màu đen cự đại. Mùi tanh tưởi u lãnh từ trong vòng xoáy trào ra bắn khắp bốn phía giống như địa vực bị thần linh khai mở, đang há to bồn máu trong miệng chờ đợi linh hồn vẫn lạc.
Cơn lốc xoáy cự đại không ngừng tản ra, từng vết nứt trên mặt đất lấy tốc độ khủng bố lan tràn. Tất cả mọi người kinh hoảng giương mắt nhìn dị tượng đột ngột kéo đến, hai chân run rẩy không thể cử động, tựa hồ bị giam cầm, vô pháp vùng thoát! Hắc vụ trong lốc xoáy tuôn trào, không ngừng thôn tính cát vàng xung quanh. Cát đổ xuống ào ạt như thác nước mãnh liệt chảy xiết, trên mặt đất dần hiển lộ rõ ràng một vực sâu không đáy !
Vực sâu chậm rãi thành hình, bên trong lưu chuyển khí tức thần bí phảng phất từ thời viễn cổ. Một tòa cổ mộ trải qua ngàn năm bị gió cát chạm khắc, vào giờ khắc này bỗng nhiên hiện thế!
Cổ tay Hách Liên Cô Tuyết khẽ đảo, thu hồi Huyễn thủy hàn. Đến khi hào quang tán đi, màu đỏ tươi trong bích ngọc ngưng tụ, cơn chấn động dưới mặt đất mới có thể bình ổn.
“Đây là. . . Huyền cổ. . . Cửa vào Huyền cổ địa lăng ?” Tiêu Càn ngạc nhiên nhìn khe nứt đen ngòm như vực sâu địa ngục, kinh hãi đến mức nói năng lộn xộn.
“Đúng vậy.” Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, nhãn mâu thâm hồng thoáng hiện quang mang quỷ dị.
Không Ngộ ngẩng đầu nhìn trời, mây mù lơ lửng trôi nổi giữa không trung, cảnh tượng an tĩnh yên bình, tựa hồ không có gì khác so với ngày thường.
“Hách Liên cung chủ đã đoạt được Tứ linh đồ ?”
“Vẫn chưa.”
Không Ngộ ngẩn người, trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc hoài nghi, “Không có Tứ linh đồ làm sao có thể tiến vào ?”
Hách Liên Cô Tuyết thoáng rũ mi, trong mắt lấp lóe một tia u ám, “Không Ngộ đạo trưởng hà tất phải nóng vội? Hiện tại Mặc Lân Đồ, Xích Long Đồ đã ở trong tay ta. Hai bức thánh đồ còn lại, một hồi sẽ có người đưa đến đây.”
“Ai đưa ?”
Cô Tuyết nhếch môi đầy trào phúng, “Không Ngộ đạo trưởng tiến vào xem thử chẳng phải sẽ biết ngay sao ?”
Không Ngộ cả kinh, “Đã có người chờ ở bên trong ?”
Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, hắn chuyển thân đáp xuống Huyền cổ địa lăng, thân ảnh hỏa hồng dần bị hắc vụ thôn tính. Đến khi mạt mị sắc như liệt diễm kia hoàn toàn biến mất trong mắt đám đông, mọi người mới dám theo hắn nhảy vào bên trong phiến vực sâu u ám.
.
Địa lăng tăm tối lạnh lẽo thấu xương, hơi nước ẩm thấp dinh dính lộ ra vẻ âm lãnh hãi nhiên. Từng ngọn đuốc được điểm sáng, chậm rãi chiếu rọi những hình vẽ trên tường đá vây ở chung quanh.
Trên vách tòa địa quật loáng thoáng xuất hiện những văn tự kỳ dị, căn bản không ai có thể phân biệt. Bốn phía khắc đầy ngũ hành bát quái, xen kẽ trong văn tự là tinh la huyễn tượng dày đặc tản mát khí tức thần bí, tựa hồ có một đôi mắt hung ác mở to, ngang dọc dò xét những bí ẩn sâu nhất bên trong nội tâm mỗi người.
“Đây là loại văn tự gì ?”
Tiếng thì thầm xôn xao không ngừng vang lên, mọi người chợt có cảm giác bản thân đã lọt vào thời không khác ──── một thời không huyễn cảnh cổ lão mà thần bí.
Hách Liên Cô Tuyết vuốt ve những văn tự gồ lên trên vách tường, hàng mi thoáng nhíu lại, hồng mâu tựa huyết lưu chuyển quang hoa kỳ dị. Một đạo ký ức thình lình nhập vào trong đầu, khiến hắn bỗng nhiên bật thốt một câu mà hắn không thể nào ngờ tới:
“Viêm hỏa phần thân, nhiên tâm hoàng huyết, tứ linh hàng thế, liên chủ vĩnh sinh. . .”
(Viêm hỏa thiêu thân, đốt cháy tâm huyết của Cô Hoàng, tứ linh hàng thế, Liên chủ bất tử)
Lọn tóc tuyết trắng khẽ buông xuống, hồng y nam tử nhếch môi, che giấu tình tự xuất hiện nơi đáy mắt.
“Hách Liên cung chủ, bổn vương chờ ngươi đã lâu.” Một thanh âm khàn khàn trầm thấp tràn ra từ vách tường bốn phía, quanh quẩn trong tòa địa lăng thần bí.
“Kẻ nào ?”
Mọi người ngẩng đầu, một đạo hắc ảnh quỷ dị uốn éo lướt theo một trận gió lãnh liệt bước đến, chậm rãi tụ thành nhân hình đứng lặng trước mắt chúng nhân. Chiếc mặt nạ dữ tợn ngưng đầy khí tức huyết tinh lạnh lẽo chấn nhiếp tâm hồn mỗi người.
“Ngươi là. . .” Tiêu Càn không dám tin nhìn hắc y nhân trong bộ dạng nửa người nửa quỷ, trái tim cơ hồ nhảy lên cổ họng, “Tà Hoàng ?”
Tiếng cười khan âm trầm vang lên bên tai chúng nhân, hệt như âm thanh yêu quỷ gào thét chói tai nơi địa phủ.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn đến chân thân của Tà Hoàng, không ngờ lại quỷ dị hãi nhân đến thế !
Chưởng môn của bát đại môn phái thoáng lui về phía sau vài bước. Trong địa lăng rộng lớn chỉ có hồng y nam tử cùng nam nhân như ma quỷ kia lẳng lặng đối diện.
“Hách Liên cung chủ thay đổi không ít a.” Tà Hoàng nhìn dung mạo yêu mị hoặc nhân cùng làn tóc tuyết trắng tung bay của hồng y nam tử, cười lạnh một tiếng.
“Xem ra lão nhân ngươi không đủ kiên nhẫn để chờ đợi.” Ánh mắt Hách Liên Cô Tuyết ngập tràn khinh miệt. Hắn đi đến trước mặt Tà Hoàng, hồng mâu giương lên, “Nhanh lấy ra Thanh Quy Đồ và Hỏa Phượng Đồ, nếu chậm trễ sẽ bỏ lỡ thời cơ !”
“Tốt nhất là Hách Liên cung chủ không nên giở trò trước mặt bổn vương, bằng không ngươi cũng đừng mơ tưởng thoát thân !” Thanh âm cảnh cáo đầy ngoan độc thoát ra từ miệng Tà Hoàng, khí tức âm lãnh ẩn ẩn sát khí mơ hồ nhộn nhạo bốc lên.
“Giáo vương nói sai rồi.” Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng đáp, hoặc mâu băng lãnh như ngàn năm hàn tuyết, “Tứ linh đồ nếu không có ta chỉ là vật chết không chút giá trị mà thôi. Ta có thể khiến Tứ linh phục sinh, đồng dạng có thể làm cho Tứ linh vĩnh viễn phong bế, muôn kiếp cũng không tái hiện !”
Tà Hoàng thoáng chốc giật mình sửng sốt, cánh tay khô héo ẩn trong hắc bào chợt co rút siết chặt quyền đầu. Sát khí ẩn nhẫn ngay cả chiếc mặt nạ cũng vô pháp che giấu.
Song Tà Hoàng lại không thể phản bác, nếu muốn khai mở Tứ linh thánh đồ phải dùng đến Cô Hoàng linh huyết. Tại thời điểm cuối cùng này, nếu chọc giận Hách Liên Cô Tuyết, như vậy chính hắn phải chịu thiệt thòi. Toàn bộ cố gắng cùng chờ đợi sẽ bởi Tứ linh phong bế mà thất bại trong gang tấc.
Hách Liên Cô Tuyết thấy rõ Tà Hoàng đang dao động, khóe môi kéo lên thành tiếu ý châm chọc, hồng mâu lãnh mị chứa đầy tự tin nắm chặt hết thảy trong tay.
Hồng y nam tử đi đến phía trước cửa đá bố trí trận pháp theo kiểu ngũ hành bát quái. Đầu ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng lướt qua từng vệt lồi lõm bên trên, loại xúc cảm quỷ dị này khiến đầu mi hắn bất chợt nhíu chặt lại.
Liên Hoàng tinh tích ! (ký hiệu của tinh tượng Liên Hoàng)
Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên nâng mâu. Năm đó trên đỉnh Tử Cấm Phong, tinh tượng của hắn và Nam Cung Lộng Nguyệt không biết bị kẻ nào phá vỡ. Tinh tượng tổn hại vô pháp nghịch chuyển mới tạo nên tình trạng ngày hôm nay, nhưng hiện tại. . .
Ký hiệu khắc trên cửa đá mới là tinh tượng đầy đủ của hai người bọn họ sao ?
Đầu ngón tay cẩn thận sờ lên Liên Hoàng tinh tích, không ngờ lại dây dưa phức tạp như thế, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể phân ly, gắt gao quấn quanh một chỗ.
Nếu tinh tượng trước đây không bị phá hủy, lúc này sẽ thế nào ?
Có phải thật sự không thể phân ly? Không thể lãng quên ?
Hàng mi dài rũ xuống, sắc thái trong hồng mâu ngày càng u ám, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ mông lung cận kề hắc ám. . .
Cô Tuyết cười nhạt, nhanh như vậy sao. . .
Xem ra đã đến lúc. . .
Nguyệt, chờ ta giúp ngươi làm xong việc này, ngươi có thể trở thành vĩnh thế chi chủ chân chính, xưng bá thiên hạ !
Hồng mang từ bàn tay Hách Liên Cô Tuyết thoáng hiện, cửa đá đột nhiên rung động như bị kích thích, “Oanh ────” một tiếng mở ra. Chỉ thấy phía trên một tòa thạch thai cóđặt hai chiếc quan tài bằng sắt, trải qua năm tháng phủ bụi dày đặc lại không hề hao mòn mục nát.
Tà Hoàng đi đến trước mặt hồng y nam tử, cầm Hỏa Phượng Đồ, Thanh Quy Đồ trong tay đưa cho hắn, cười âm lãnh, “Hách Liên cung chủ, thời gian đã đến, trong lòng ngươi hẳn là minh bạch. Mệnh kiếp của Huyết sát cô tinh sẽ buông xuống ngay đêm nay, ngươi vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi !”
“Ta rất rõ ràng, mà cũng không có ý định bỏ trốn.” Hách Liên Cô Tuyết nhận lấy hai bức thánh đồ, cẩn thận cảm ứng kiểm tra xem thánh đồ là thật hay giả, liền bật cười khẽ, “Chỉ một mình ta hưởng thụ tai kiếp có gì thú vị? Chung quy phải tìm một đám người để chôn cùng, ngươi nói có đúng không ?”
Tà Hoàng cả kinh, bỗng nhiên, âm thanh ken két vang vọng khắp Huyền cổ địa lăng. Sương khói dày đặc không biết từ đâu kéo đến, vách đá chấn động, bụi mù cuồn cuộn, mặt đất cũng theo đó mà rung chuyển không ngừng.
“Ngươi. . . mau đưa cho ta linh huyết !”
Tà Hoàng giống như nổi điên nháy mắt đánh lên ***g ngực hồng y nam tử. Hách Liên Cô Tuyết chuyển thân ngửa về phía sau, lọn tóc tuyết trắng trong gió vẽ nên một đường cong mờ ảo, né tránh đạo chưởng phong âm độc. Ngay lúc đó, chỉ thấy nền đất u ám nứt ra thành khe hở, một bóng người quỷ dị từ dưới đất nhảy lên, tựa như một đầu yêu xà chặn ngang giữa hai người.
Thổ độn !
Cô Tuyết cả kinh, vừa muốn giơ tay đánh tan thân thể hắc y nhân, cổ tay của hắn thoáng chốc đã bị người chế trụ.
“Ám Dạ Minh !”
Hắc y nam nhân biểu tình trấn định, “Cô Tuyết, ta có lỗi với ngươi, bất quá hôm nay ta muốn nói cho ngươi, thân phận của Tà Hoàng kỳ thực chính là. . .”
“Nghiệt đồ !” Một cánh tay uốn lượn như rắn phút chốc vươn ra, xuyên thấu thân thể của Ám Dạ Minh, không chút lưu tình xé nát toàn thân hắn! Triệt để phá hủy U ám nhẫn thuật !
Tiếng cười càn rỡ vang khắp tòa địa lăng, “Ám Dạ Minh, ta có thể tài bồi ngươi, cũng có thể hủy diệt ngươi !”
“Thiên Ngân !” Cô Tuyết kinh hô ra tiếng, ngay một khắc thân thể Ám Dạ Minh bị xé toang, trái tim hắn giống như bị kiềm chế, phun ra một ngụm máu tươi.
“Hách Liên Cô Tuyết, Ám Dạ Minh đã chết, ngươi cũng không sống được bao lâu! Mau đem linh huyết của ngươi cho ta !”
Nhãn mâu băng hồng nháy mắt dấy lên hỏa diễm thị huyết, động đất càng thêm kịch liệt, vách tường bằng đá bắt đầu nứt vỡ sụp đổ, âm thanh cuồng mãnh như đang kêu gọi tử vong hàng lâm.
“Tà Hoàng, có lẽ lúc này Đại Ám Hà Cung của ngươi sớm đã máu chảy thành sông !” Cô Tuyết lau đi vệt máu trên môi, mỉm cười ngạo nghễ.
Tà Hoàng đột nhiên ý thức được điều gì, hắn chợt quay đầu lại, chỉ thấy thạch thai bên dưới hai chiếc quan tài đã nhiễm một phiến hỏa quang đỏ tươi.
Xích sa !
“Ngươi. . . Ngươi cư nhiên biết. . .Ngươi cư nhiên biết. . . Xích sa !” Mặt nạ dữ tợn phút chốc phủ lên một tầng huyết sắc.
Của vào thông đạo nối Huyền cổ địa lăng với Đại Ám Hà Cung chính là tòa thạch thai bên trong địa lăng! Nhưng Xích sa là kỳ độc trên thế gian, đối với người thường có lẽ chỉ là một loại mê dược, song với tử sĩ Đại Ám Hà Cung lại là kịch độc kiến huyết phong hầu ! (kiến huyết phong hầu: gặp máu là chết, ý nói thấy máu chảy ra là đã chết rồi)
Lúc này, xích sa đang tràn lên thạch thai, có thể thấy rõ độc này đã sớm ngập đầy thông đạo nối tiếp với Đại Ám Hà, ở bên trong điên cuồng cướp đoạt tính mạng đám tử sĩ. Cứ như vậy, Ngạo Thần Cung không cần tổn hao sức lực cũng có thể thoải mái tiêu diệt Đại Ám Hà Cung !
Tà Hoàng thế nào cũng không ngờ được, vẻ ngoài trấn định an tĩnh của Ngạo Thần Cung lại là biểu hiện giả dối, Hách Liên Cô Tuyết sớm đã bày mưu nhằm tiêu diệt chính mình !
“Làm sao ngươi biết được tử huyệt của Ám Hà tử sĩ ?” Tà Hoàng giờ đây phẫn nộ tới cực điểm.
Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh một tiếng, tràn đầy trào phúng, “Ngươi đã quên Mị Thủy Mị Hỏa sao? Bọn hắn xem chừng mất tích đã lâu a.”
“Là ngươi !”
“Tà Hoàng, tư vị bị phản bội thế nào? Cực kỳ thoải mái phải không ?” Hách Liên Cô Tuyết nắm chặt bốn bức thánh đồ trong tay, chậm rãi tới gần Tà Hoàng.
Tà Hoàng điên cuồng cười lớn, ***g ngực phập phồng không ngừng thở dốc, “Hách Liên Cô Tuyết, Đại Ám Hà Cung với ta không phải là tất cả, chỉ cần ngươi vừa chết, Tứ linh tái hiện, ta liền có thể Đông Sơn tái khởi !
“Chỉ e Tà Hoàng ngươi không có cơ hội này !”
Tà Hoàng tựa hồ nháy mắt biến hóa thành ác quỷ, cánh tay nhanh nhẹn như rắn đánh tới muốn bóp cổ hồng y nam tử. Cô Tuyết lãnh mị nhếch môi, lọn tóc tuyết trắng bay bay trong gió, móng tay tái nhợt khoảnh khắc biến thành màu đỏ rực như máu, một chưởng đánh vào vị trí đan điền nơi hạ thân Tà Hoàng !
“A ────” Cánh tay của Tà Hoàng dưới một chưởng kia đột nhiên trở nên hư nhuyễn vô lực, thân thể hắn phảng phất bị trùng kích mãnh liệt, quỵ rạp xuống đất.
Bàn tay Hách Liên Cô Tuyết rút ra khỏi cơ thể Tà Hoàng, móng tay đỏ rực nhiễm một tầng thâm hồng càng thêm tiên diễm, lác đác nhỏ xuống từng giọt máu đen như mực trên nền đất lạnh băng.
“Ngươi đã quên, ngươi cũng luyện U ám nhẫn thuật. Cho nên khi ngươi giết chết Ám Dạ Minh vừa lúc bại lộ phương pháp phá giải. Tà Hoàng, đây là ngươi tự mua dây buộc mình !”
Hồng mâu lóe lên một mạt âm lãnh quyết tuyệt.
Xem ra Ám Dạ Minh một lòng muốn chết, hắn muốn dùng phương thức tử vong này để lộ ra cách phá giải U ám nhẫn thuật !
“Yêu nghiệt chết tiệt, đi chết đi !” Tà Hoàng phẫn hận đến nghiến răng, thân hình hắn lại biến hóa ra hư ảnh độc xà ác quỷ hướng hồng y nam tử đánh tới.
“A a. . .” Hách Liên Cô Tuyết cười khinh miệt, biểu tình tràn đầy hờ hững lãnh khốc, “Ta vốn đã không tính toán sống sót! Bất quá trước đó ngươi phải nhập địa ngục, ta mới có thể an tâm !”
Hắc ảnh cùng hồng ảnh mạnh mẽ xuyên phá Huyền cổ địa lăng. Một khắc kia, địa lăng rung chuyển càng thêm kịch liệt, đá vụn quay cuồng, bụi bặm mù mịt. Tất cả mọi người bị vây trong địa lăng đều phẫn hận khủng hoảng quát to.
“Hách Liên Cô Tuyết! Tên yêu nghiệt ngoan độc ngươi dám gạt chúng ta, ngươi chết không tử tế, chết không tử tế !”
“Oanh oanh oanh ────” Tiếng nổ phá tan cả trời đêm vang vọng khắp Huyền cổđịa lăng, khói mù tràn ngập, cát vàng cuồn cuộn. Đám người chen lấn chạy trốn khỏi tòa địa lăng đang bị cát vàng nhanh chóng thôn tính, đá tảng rơi xuống như thiên thạch khiến máu chảy thành sông. Phiến cổ tích thần thánh này trong khoảng khắc đã bị hủy hoại triệt để !
Nguyên lai chung quanh Huyền cổ địa lăng sớm đã được chôn một lượng lớn hỏa khí !
Nguyên lai Hách Liên Cô Tuyết sớm đã bố trí hảo hết thảy !
Kéo theo một đám người cùng trụy nhập địa ngục. . .
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...